(Đã dịch) Chương 49 : Như ý đại chiến Vân Tiêu kiếm
Xem như ý niệm biến hóa, trong mắt Trần Tiêu cũng lóe lên quang mang nóng bỏng.
Mặc dù hắn không biết đối phương nắm giữ Hỗn Độn kỳ vật gì, nhưng nhìn thái độ biến hóa thần kỳ kia, cùng vũ khí có thể chống đỡ Vân Tiêu chém giết, lai lịch chỉ sợ không nhỏ!
Nếu có thể đánh bại người này, đem kỳ vật kia chiếm làm của riêng, vậy hắn không chỉ có thể chọn đội trưởng Chiến Thập đội, thậm chí đội trưởng Cửu đội cũng không thành vấn đề!
Trong lúc nhất thời, hai người cũng không trực tiếp khai chiến. Tất Phàm vừa hay có thời gian quan sát đối thủ của mình.
Hắn xưa nay không khinh thường kẻ địch, huống chi thực lực Ma Thiên ba huynh đệ hắn biết rõ ràng nhất.
Có thể áp chế bọn họ nhiều người như vậy đến không thở nổi, lúc trước nếu không phải mình kịp thời chạy tới, thậm chí có thể bị bứng cả ổ, thực lực người này so với hắn cũng không kém phần nào.
Nhìn hắn suy nghĩ, trải qua tác dụng của đan dược và Kim Lan quả, thương thế Ma Thiên khôi phục không ít, đã có thể độc lập đứng lên. Liền ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: "Đại ca cẩn thận, thực lực người này đã ở giai đoạn Hỗn Độn sứ giả hậu kỳ, chỉ sợ khoảng cách tột cùng kia chỉ là bước chân cuối cùng, thực lực rất hùng mạnh!"
"Hơn nữa Vân Tiêu kiếm trong tay hắn không thể khinh thường!"
Trịnh Thạch An đúng lúc bổ sung: "Vân Tiêu kiếm là Hỗn Độn lục phẩm kỳ vật, có kỳ hiệu phong tỏa linh hồn người, vị huynh đài này phải cẩn thận đề phòng."
"Vẫn còn có loại kỳ hiệu này? Đúng là kiện bảo vật!" Tất Phàm công nhận gật đầu, xem Vân Tiêu kiếm kia, cũng không khỏi có chút hứng thú.
Trịnh Thạch An thấy vậy có chút dở khóc dở cười, bản ý của hắn là muốn nhắc nhở cẩn thận một chút, kết quả không ngờ người ta bộ dáng như vậy, là đánh chủ ý lên Vân Tiêu kiếm kia rồi!
Nhưng hắn cũng tin tưởng, nhân vật có thể bằng vào sức một mình chặn một kích cường thế lúc trước tuyệt đối không đơn giản! Huống chi trường thương trong tay hắn so với Vân Tiêu kiếm kia chỉ hơn chứ không kém!
"Xem ra, Kim Lan thụ cuối cùng đã rơi vào tay ngươi rồi!"
Trần Tiêu nhìn chằm chằm Tất Phàm, thanh âm mang theo vài phần lãnh ý nói.
Tất Phàm lãnh đạm ngẩng đầu lên: "Ngươi có thành kiến?"
"A! Thật là tiểu tử cuồng vọng! Thật sự coi mình là vô địch thiên hạ?" Trần Tiêu rất không ưa thái độ trong mắt không có ai của hắn, tay cầm Vân Tiêu kiếm không chút khách khí liền vọt tới.
Tất Phàm không hề úy kỵ, cho dù từ chỗ Ma Thiên biết được thực lực người này có thể đã đạt tới Hỗn Độn sứ giả tột cùng, cũng không thể thay đổi thái độ của hắn!
Mặc dù lần này đột phá tu vi của mình mới là Hỗn Độn sứ giả sơ kỳ, chỉ có hắn rõ ràng nhất, nếu hỏi đơn đấu thực lực, Hỗn Độn sứ giả tột cùng kia cũng không chắc đánh thắng được!
Cầm Như Ý Trường thương trong tay, Tất Phàm không hề yếu thế nghênh đón Vân Tiêu kiếm của Trần Tiêu, hai người rất nhanh đánh nhau!
Trịnh Thạch An xem động tĩnh giao thủ của bọn họ, trong mắt không khỏi có chút khâm phục.
Từ khí thế so chiêu nhìn ra được, kỳ thực tu vi Tất Phàm xác thực không bằng Trần Tiêu. Vậy mà có thể cùng hắn ngang vai ngang vế, thậm chí mơ hồ còn chiếm thượng phong, sao không khiến người ta kính nể kinh hãi!
"Ma huynh, không biết vị huynh đài này là?" Hắn dưới ý thức hỏi.
"Là đại ca của chúng ta!" Ma Thiên kiêu ngạo nói: "Hắn là Trận Pháp sư, luyện đan sư, đồng thời thực lực của hắn cũng là lợi hại nhất trong chúng ta!"
"Cái gì?!" Trịnh Thạch An kinh ngạc xem Ma Thiên, trong khoảng thời gian ngắn cho là mình nghe lầm.
Tập Trận Pháp sư, luyện đan sư làm một, tu vi cùng ngạnh thực lực còn cường hãn như thế, hắn hay là lần đầu thấy.
"Khó trách, khó trách Ma huynh đều gọi là đại ca!" Hắn không khỏi thở dài nói.
Ma Thiên cười nhẹ một tiếng, không nói gì thêm, an tâm nhìn giao chiến cách đó không xa.
Hắn đi ra trước, Tất Phàm đang bế quan, mà bây giờ hắn đã xuất quan, thực lực tất nhiên tinh tiến. Trần Tiêu Hỗn Độn sứ giả hậu kỳ hoặc tột cùng kia chưa chắc là đối thủ của đại ca hắn!
Song phương giao chiến mặc dù khoảng cách phía dưới khá xa, nhưng thế công gay gắt lại bức bách lòng người không dám nhìn thẳng.
Một bên là kiếm mang sắc bén, một bên là trường thương chiến ý dồi dào, không ngừng trong lúc giao thủ, Trần Tiêu vậy mà mơ hồ phát hiện mình tựa hồ thuộc về trạng thái bị động!
Không đúng! Thực lực người này rõ ràng thấp hơn mình! Nếu hắn không đoán sai, bất quá là người mới đột phá tu vi, tiến vào Hỗn Độn sứ giả mà thôi!
Nhưng vì sao sức chiến đấu của hắn lại mạnh như vậy?
Đang phân thần, trường thương của Tất Phàm đột phá phòng ngự của Vân Tiêu kiếm, hướng thẳng đến ngực hắn đâm vào!
Tốc độ nhanh khiến hắn thiếu chút nữa không kịp phản ứng, cho đến khi mũi nhọn trường thương kia sắp chạm tới thân thể, Trần Tiêu mới miễn cưỡng né tránh một kích trí mạng này.
Như Ý Trường thương sượt qua bả vai hắn, trong nháy mắt mang theo một trận máu tươi! Hiển nhiên độ sắc bén của trường thương không thua kém Vân Tiêu kiếm của hắn!
Tất Phàm khẽ mỉm cười, mình mới đột phá tu vi, vừa hay cần tìm một người thực lực tương đương tới thực chiến một lần, để cảm ngộ, không ngờ lại có người đưa tới cửa, ngược lại hợp ý hắn.
Bất quá không thừa nhận cũng không được, hắn đã chiếm một chút tiện nghi.
Dù sao mình đang ở trạng thái toàn thịnh, mà Trần Tiêu trước đó đã ra tay mấy lần, tinh thần lực và Hỗn Độn khí đều tiêu hao, lúc này mới bị hắn tìm được cơ hội đánh bị thương.
Trần Tiêu cũng chưa từng nghĩ tới mình lại lỡ tay, bị thương dưới tay Hỗn Độn sứ giả sơ kỳ!
Lời này nếu truyền đi, mặt mũi tiểu đội trưởng số 11 Thiên Hỏa mạo hiểm đoàn của hắn còn để vào đâu?
Sắc mặt hắn trở nên khó coi, hắn móc từ trong túi ra mấy viên đan dược nhét vào miệng.
Trong những viên thuốc này, có chút là để phòng ngừa thương thế tiếp tục trở nên ác liệt và nhanh chóng khôi phục khí huyết, mà có chút có thể trong thời gian ngắn, để tu vi của hắn lên cao một bậc!
Mặc dù làm như vậy sẽ gây tổn thương cho bản nguyên, nhưng vì cứu danh dự, cũng vì cướp lấy Như Ý Trường thương trong tay Tất Phàm, hắn không đoái hoài tới những thứ này!
Sau đó, hắn phải nghiêm túc đối đãi cuộc chiến đấu này! Như Ý Trường thương thần kỳ kia, hắn nhất định phải có!
Tất Phàm hơi nheo mắt xem thần sắc biến hóa của hắn, cũng vi diệu nhận ra theo đan dược đi xuống, khí thế đối thủ mơ hồ có chút không giống, trở nên càng ngày càng mạnh mẽ.
"Đó là..." Ma Huyền sững sờ xem Trần Tiêu nuốt viên thuốc sau khác thường, tiềm thức hỏi.
Trịnh Thạch An cau mày, ngay sau đó kinh ngạc nói: "Đó là Chấn Tức đan! Có thể trong thời gian ngắn đem tu vi người tăng lên một bậc! Nhưng sử dụng xong sẽ có tác dụng phụ, nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng đến tu luyện về sau!"
"Đại ca thật lợi hại! Lại có thể bức Trần Tiêu đến mức này!" Viên Lãng không khỏi có chút kích động nói.
Vẻ mặt Ma Thiên lại không quá nhẹ nhõm, hắn biết Trần Tiêu thực lực lần nữa trở nên mạnh mẽ, Tất Phàm gặp phải áp lực vô biên. Điều đó có nghĩa là cho dù Tất Phàm lúc trước chiếm thượng phong, một khi dược hiệu trong cơ thể Trần Tiêu tạo tác dụng, vậy hắn đối mặt chính là cường giả Hỗn Độn sứ giả đỉnh cao!
Đến lúc đó, liệu có còn có thể chiến thắng?
Ma Thiên trong lòng sốt ruột, lại không thể biểu hiện ra, dù sao Tất Phàm còn chiếm thượng phong, còn chưa thua!
Tất Phàm xem trạng thái hoàn toàn khác biệt của Trần Tiêu, cười lạnh nói: "Ngươi cũng thật chịu chơi!"
Trần Tiêu cũng không muốn như vậy, nếu không, hôm nay sợ rằng không cách nào chiến thắng người này, lúc này mới bất đắc dĩ dùng hạ sách này!
Dù ai hơn ai kém, cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng dài. Dịch độc quyền tại truyen.free