(Đã dịch) Luyện Ngục Nghệ Thuật Gia - Chương 561 : Hiển hóa
Đêm về. Tĩnh mịch.
Liễu Bình dạo quanh một vòng trong phòng.
Bọn quái vật tựa hồ rất đáng sợ, ngay cả Chúa Toàn Tri Toàn Năng cũng phải chết giả mà biến mất, nhưng y vẫn chưa thật sự giao thủ cùng chúng.
Chưa từng giao đấu, trong lòng y vẫn có chút ngứa ngáy khó chịu – dẫu biết rằng mình chẳng thể đánh bại chúng.
Y cũng chẳng rõ, trong thế giới Ác Mộng, những quái vật này thuộc loại tồn tại nào, càng không biết nền văn minh cùng cấu trúc xã hội của chúng ra sao.
Liễu Bình dừng bước bên cửa sổ, dõi mắt nhìn ra thành thị chìm trong bóng đêm.
– Đây là lần đầu tiên y thực sự xâm nhập vào thế giới của quái vật Ác Mộng...
Kỳ thực có rất nhiều việc y có thể làm, rất nhiều bí mật y có thể thăm dò.
Nhưng giờ đây, có một chuyện cấp bách nhất cần phải làm –
Cho tới giờ khắc này, bản thân y vẫn chưa rõ "Hiển hóa" rốt cuộc là chuyện gì.
Những học sinh biết về chuyện này đều đã chết cả rồi.
Trước khi ngày mai tới, y nhất định phải làm rõ "Hiển hóa" là gì.
Liễu Bình đưa mắt nhìn về phía cửa chính.
Cánh cửa – đang khép chặt. Cửa sổ cũng đã đóng kín.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Liễu Bình tiến đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở then cài.
Hầu như chỉ trong chớp mắt, những dòng chữ nhỏ rực lửa đã hiện lên trong hư không, đưa ra những giải thích chiến đấu tương ứng:
"Ngươi đã phóng thích lực lượng 'Thầy đặc hiệu', đồng thời dùng 'Lừa gạt' để ngụy trang, khiến cửa sổ trông như chưa hề mở ra."
"Ngươi dùng hiệu quả của 'Thầy đặc hiệu' bao phủ quanh mình, khiến bản thân hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh."
Liễu Bình lướt mắt nhìn qua, rồi thả người nhảy ra ngoài, lập tức lướt qua khung cửa sổ và nhẹ nhàng đáp xuống sân.
Chỉ thấy trong sân rộng có thảm cỏ xanh, có cây cối, hàng rào bao quanh, thậm chí còn nuôi mấy con chó, mọi thứ đều được bài trí hoàn toàn theo thói quen của con người.
Trong sân không một bóng người.
Liễu Bình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa biệt thự khép hờ, từ bên trong vọng ra từng tràng âm thanh trò chuyện.
"Nếu như hắn không thể hiển hóa, nhớ kỹ ta có phần trong đó."
"Yên tâm, mọi việc sẽ được xử lý theo quy củ, cánh tay của hắn sẽ thuộc về ngươi."
"Thế thì được rồi, ta xin cáo từ trước."
Cánh cửa mở ra. Liễu Bình thấy một nam tử đeo kính đen bước ra.
– Đó chính là giáo viên của trường.
Phụ thân và mẫu thân cùng đi theo ra, khẽ giọng hỏi hắn: "Chuyện ngày mai đã sắp xếp thế nào rồi?"
"Chuyện này hai vị không cần bận tâm, chúng ta sẽ sắp xếp ngay trong đêm, nhất định đảm bảo quá trình hiển hóa không xảy ra bất kỳ vấn đề nào." Giáo viên nói.
"Vậy thì hẹn ngày mai gặp."
"Ừm, sáng mai mọi việc đại khái sẽ hoàn tất, hẹn ngày mai gặp."
Giáo viên nói xong, không quay đầu lại mà xuyên qua sân, rời khỏi nơi này.
Phụ thân và mẫu thân đứng trên bậc thềm cửa ra vào, dõi mắt tiễn giáo viên rời đi.
Thừa dịp lúc này, Liễu Bình từ phía sau hai người lách mình vào cửa phòng, ẩn mình trong phòng bếp.
Hiển nhiên, bọn họ đang bàn bạc cách chia cắt y.
– Đó là trong trường hợp chưa hiển hóa thành công.
Nhưng nếu y hiển hóa thành công thì sao?
Liễu Bình trong lòng tò mò, đứng im tại chỗ, lặng lẽ chờ đợi trong chốc lát.
Cuối cùng, cánh cửa đóng lại. Phụ thân và mẫu thân đều đã vào nhà, nhưng họ không còn trò chuyện cùng nhau nữa. Phụ thân đi thẳng vào thư phòng, không rõ đang làm gì, còn mẫu thân thì vào phòng bếp, bắt đầu rửa một ít hoa quả.
Đây đều là những loại hoa quả mà con người bình thường vẫn ăn: có táo, anh đào, ô mai và cam. Xem ra mẫu thân đang chuẩn bị hoa quả cho bữa sáng ngày mai.
Nàng vừa chuẩn bị xong, bỗng nhiên hóa thành một đoàn sương mù xám, biến mất khỏi trước mặt Liễu Bình.
Liễu Bình giật mình, chỉ cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh sau đó lại cảm thấy thoải mái.
Bởi vì 0880 đã chìm vào giấc ngủ, chuyện nơi đây cũng sẽ kết thúc, nó không cần phải tiếp tục ngụy trang nữa, có thể đi làm việc của riêng mình.
– Vậy còn phụ thân thì sao?
Liễu Bình đi đến bên ngoài thư phòng, nín thở lặng lẽ lắng nghe.
Trong phòng vọng ra những tiếng gõ lách cách rời rạc, xen lẫn từng tràng kêu thảm thiết nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Đó là linh hồn. Tiếng kêu thảm thiết như vậy ắt hẳn là do linh hồn phát ra.
Liễu Bình không chần chừ nữa, lập tức kích hoạt "Thầy đặc hiệu", khiến bề ngoài của mình khoác lên dáng vẻ của mẫu thân, rồi trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Mọi âm thanh ngừng bặt.
Chỉ thấy trên mặt bàn rộng lớn bày đầy một đống đầu lâu, chúng bị dung hợp lại với nhau bằng một loại thuật pháp nào đó.
"Sao ngươi lại đến đây?"
Phụ thân chỉ ngừng lại một chút, đôi tay lại lần nữa hóa thành tàn ảnh thoăn thoắt, không ngừng gõ lên những chiếc đầu lâu, dường như muốn khắc lên đó một loại phù văn quỷ dị nào đó.
Từng tràng tiếng kêu thảm thiết đứt quãng vọng ra từ bên trong những chiếc đầu lâu.
Đó là tiếng rên rỉ của linh hồn nhân loại!
"Có việc." Liễu Bình đáp.
"Còn có chuyện gì nữa sao?" Phụ thân không quay đầu lại hỏi.
Liễu Bình đứng ở cửa ra vào, học theo thần sắc và cử chỉ của mẫu thân, lạnh lùng nói: "Không ngờ lại có một đứa toàn khóa hạng nhất, ta đối với chuyện ngày mai vẫn còn có chút nôn nóng chờ đợi."
Khi y cất lời, âm thanh vốn có của y, dưới sự gia trì của đặc hiệu, lập tức biến thành giọng của mẫu thân.
Phụ thân không hề nghi ngờ, một mặt tiếp tục chăm chú mài dũa những chiếc đầu lâu, vừa cất tiếng nói:
"Kỳ thực ta cũng không nghĩ tới, nếu hắn hiển hóa không thành công, chúng ta sẽ trực tiếp ăn thịt hắn. Đoán chừng huyết nhục của một kẻ toàn khóa hạng nhất sẽ vô cùng mỹ vị."
"Còn nếu hắn hiển hóa thành công, chúng ta sẽ thu hoạch được một phần sức mạnh liên quan đến 'Chúa Toàn Tri Toàn Năng', điều này có lợi cho chúng ta chiếm giữ Thánh quốc, và chúng ta sẽ nhờ đó mà đạt được nhiều phần thưởng hơn."
Thì ra là vậy...
Theo lời Thượng Đế từng nói, một khi chúng hiểu được một loại lực lượng nào đó, thì trước loại lực lượng đó, chúng sẽ trở nên vô địch.
Thế nhưng! Những kẻ này, dù đã có được thi thể của Thượng Đế, lại không cách nào giải đọc được sức mạnh của Người!
Cũng là bởi – Lão già kia vô cùng tinh quái, vừa có gió thổi cỏ lay liền lập tức chết giả biến mất, để lại kẻ địch cho một kẻ lừa gạt đối phó.
Hắn sẽ để những quái vật này đạt được sức mạnh của mình, rồi sau đó lôi bản thân hắn ra khỏi trạng thái chết giả sao?
Không. Hắn sẽ chỉ để kẻ lừa gạt kia thu hoạch được sức mạnh!
Bởi vậy, những quái vật này mới cần phải không ngừng bồi dưỡng con người, để con người trở thành vật trung gian, thu hoạch được sức mạnh từ phe thần thánh, sau đó chúng mới có thể giải đọc loại sức mạnh này từ cơ thể con người.
Liễu Bình nói: "Vậy còn 0880 –"
Y cố ý đột ngột ngừng câu chuyện, tựa như đang chìm vào suy tư.
Tay phụ thân dừng lại, chăm chú nhìn phù văn vừa mới được chính mình khắc ra, trên mặt dần lộ vẻ hài lòng.
"Cứ xem hắn thức tỉnh loại sức mạnh gì. Nếu có thể lập tức giải đọc, hắn liền không còn giá trị; còn nếu là một loại sức mạnh nhất thời chưa thể hiểu rõ, vậy thì cứ nuôi dưỡng hắn thêm một thời gian nữa." Phụ thân nói.
"Có lý." Liễu Bình dùng giọng điệu lãnh đạm xa cách đáp.
Y gật đầu với đối phương, rồi quay người rời khỏi phòng.
Cánh cửa đóng sập.
Chỉ nghe Liễu Bình từ bên ngoài, vẫn dùng giọng của mẫu thân, tiếp tục nói: "Nơi này của ngươi quá ồn ào, ta mong ngươi hãy kiểm soát âm thanh một chút."
Phụ thân vẫn cúi đầu, có chút hăng hái điêu khắc phù văn trên những chiếc đầu lâu.
– Thứ nó thực sự quan tâm là chuyện này, lời vừa rồi hoàn toàn không được nó để trong lòng, cũng không hề mơ tưởng gì.
Tuy nhiên, câu nói cuối cùng của bạn lữ lại là một lời nhắc nhở.
Mặc dù rất khó có khả năng làm 0880 tỉnh giấc – Nhưng lỡ như thì sao?
Lỡ như 0880 nửa đêm rời giường, nghe thấy động tĩnh ở đây, chẳng phải mình đã tự làm hỏng trái cây quý giá này sao?
Phụ thân vung tay lên, lập tức trong thư phòng liền giăng ra một tầng bình chướng cách âm.
Liễu Bình cảm ứng được loại thuật pháp gợn sóng đó, trên mặt lộ vẻ hài lòng, rồi đi về phía phòng khách.
Y vừa mới đi tới phòng khách liền nghe thấy bên cạnh, trong hư không, truyền đến những dao động không gian rời rạc.
Trong một sát na – Mẫu thân lặng yên xuất hiện.
Nàng nhìn về phía Liễu Bình, lãnh đạm hỏi: "Ngươi không phải lại vào thư phòng sao? Sao lại ra đây làm gì?"
– Chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi, Liễu Bình đã chuyển đổi đặc hiệu trên người mình thành dáng vẻ của phụ thân.
Y ngồi xuống ghế sofa, học theo dáng vẻ của phụ thân nói: "Ta đang suy nghĩ về chuyện ngày mai."
"Chẳng phải mọi việc đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao?" Mẫu thân cũng ngồi xuống ghế sofa, thuận miệng hỏi.
"Ta đang suy nghĩ – nếu như 0880 hiển hóa không thành công, chúng ta sẽ trực tiếp ăn thịt hắn. Đoán chừng huyết nhục của một kẻ toàn khóa hạng nhất sẽ vô cùng mỹ vị." Liễu Bình dùng lời lẽ nguy��n văn của phụ thân để đáp lại.
"Nếu hắn thành công thì sao?" Mẫu thân hỏi.
"Nếu hắn hiển hóa thành công, chúng ta sẽ thu hoạch được một phần sức mạnh liên quan đến 'Chúa Toàn Tri Toàn Năng', điều này có lợi cho chúng ta chiếm giữ Thánh quốc, và chúng ta sẽ nhờ đó mà đạt được nhiều phần thưởng hơn." Liễu Bình nói.
Mẫu thân nghe vậy, không khỏi gật đầu.
– Đây là lời nguyên văn của phụ thân, hoàn toàn không tồn tại bất kỳ sơ hở nào.
Thừa dịp lúc này, Liễu Bình thở dài, tiếp tục nói: "Ta chỉ sợ một điều."
"Điều gì?" Mẫu thân hỏi.
"Ta chỉ sợ sau khi hắn hiển hóa thành công, đó lại là loại sức mạnh nhất thời chưa thể hiểu rõ, vậy thì chúng ta không thể không nuôi dưỡng hắn thêm một thời gian nữa." Liễu Bình nói.
Mẫu thân bỗng nhiên cười lên, nói: "Ngươi có cùng suy nghĩ với ta, vậy nên vừa rồi ta đã đi một chuyến trang viên."
"Trang viên?" Liễu Bình hỏi.
"Đúng vậy, vốn dĩ chúng ta những người trồng trọt này không có tư cách đến trang viên, nhưng 0880 ngày mai sẽ hiển hóa, trang viên cũng đã biết tình huống này, nên đã cho phép ta đi ghi danh một chút." Mẫu thân nói.
– Y không biết nàng ta đang nói gì, cũng không thể chen lời vào.
Liễu Bình thoáng suy nghĩ, rồi bất động thanh sắc hỏi: "Ghi danh – thuận lợi chứ?"
"Thuận lợi lắm, nếu như trên người hắn đúng là một loại sức mạnh chưa thể hiểu rõ, trang viên sẽ thu nhận hắn, bồi dưỡng hắn theo hướng trở thành trái cây cao cấp." Mẫu thân nói.
Liễu Bình gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Sự sắp xếp này quả thực vô cùng hợp lý.
Không hiển hóa, 0880 chết.
Hiển hóa, sức mạnh được giải đọc thành công, 0880 chết.
Hiển hóa, sức mạnh không cách nào giải đọc, bị bán vào trang viên để trở thành trái cây cao cấp, sớm muộn gì cũng chết.
Chậc.
– Bất kể là con đường nào, đều hoàn toàn là đường chết.
Liễu Bình vốn định hỏi tiếp, nhưng giờ đây tình báo đã nắm được trong tay, mà bản thân y, ngoài vài câu của phụ thân kia, kỳ thực chẳng biết thêm gì cả.
Nếu hỏi thêm nữa sẽ dễ dàng lộ ra chân tướng.
Y không chần chừ nữa, đứng dậy nói: "Ta về thư phòng đây."
"Ta cũng có những chuyện khác phải làm, hẹn ngày mai gặp."
Mẫu thân nói xong, cầm vài món trang sức xương người trên bàn lên, soi gương chải chuốt một hồi, rồi lại lần nữa hóa thành một đoàn sương mù xám, biến mất không thấy tăm hơi.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Liễu Bình.
Mặc dù mẫu thân đã rời đi – Y vẫn học theo dáng vẻ của phụ thân, xuyên qua hành lang, tạo ra một tầng đặc hiệu giả tượng đang đẩy cửa thư phòng vào, nhưng kỳ thực y đã hòa mình vào hoàn cảnh xung quanh, biến mất ở cuối hành lang.
Y trở lại trong sân, nhẹ nhàng nhảy một cái, lách vào cửa sổ tầng hai, thu hồi đặc hiệu, rồi đóng cửa sổ lại.
Tốt. Giờ có thể ngủ rồi.
– Nhưng vào khoảnh khắc này, thay vì đi ngủ, thà rằng tu luyện một phen, củng cố vững chắc lực lượng Loạn Tinh cảnh.
Liễu Bình khoanh chân ngồi xuống giường, yên lặng điều tức, chờ đợi bình minh.
Dòng chảy của câu chữ này, chỉ được mở ra và gìn giữ một cách riêng biệt bởi truyen.free.