Ma Việt - Chương 125: Dã Kiêu ương ngạnh.
Gần một tuần sau, trận chiến Cổ Dung thành đã lan khắp Đại Việt. Tiếng xì xào bàn tán ở khắp nơi.
“Cái gì? Tên Tô cẩu tặc đó vậy mà dám bán nước cầu vinh để cả một tòa thành biến thành tử địa.”
“Hắn thật đáng c·hết cả một vạn lần không hết tội. Lẽ ra triều đình phải c·hặt đ·ầu bọn hắn treo lên thị chúng.”
“Nói đi cũng phải nói lại, việc này có phải chứng minh triều đình rất kém cỏi hay không? Tô Thiện hắn dù sao cũng là một số ít thành chủ đạt tới Ngũ phẩm, thực lực tuyệt đối không thấp. Vậy mà lại đi theo chân giặc.”
“Còn nữa, viện trưởng Cổ Dung thành võ viện vậy mà với hắn cũng là đồng lõa với nhau. Thật đúng là súc sinh.”
“Nghe nói, trong trận chiến đấy chỉ còn lại một tên đệ tử chân truyền và một hiệu úy còn sống phải không?”
“Đúng vậy, bọn họ đều được đưa về Thăng Long thành rồi. Không ai biết triều đình định xử lý ra sao.”
“Có khi nào hai người này cũng là phản tặc không? Tất cả cao tầng đều c·hết hết, chỉ còn duy nhất bọn họ sống sót cũng không khỏi quá đáng nghi đi.”
“Chịu thôi, đang sắc lệnh của triều đình. Chúng ta không tin triều đình thì còn có thể tin vào ai?”
Lúc này, ngồi tại long ỷ tại trung tâm điện Kính Thiên không ai khác chính là Lý Thiên Nam.
Đổng Trọng từ bên ngoài bước qua ngưỡng cửa, đi tới quỳ một chân nói: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Lý Thiên Nam tâm trạng lúc này đang rất vùi, phẩy phẩy tay nói: “Đổng tướng quân, có thể bớt nghi thức rườm rà đi được không?”
“Ở đây chỉ có mỗi hai chúng ta thôi.”
Đổng Trọng liền lý giải: “Bệ hạ, nghi lễ của thần đối với quân là không thể bỏ.”
Lý Thiên Nam cảm thấy Đổng Trọng bắt đầu sắp sửa giải thích ra một loạt liền ngắt lời: “Được, được. Vậy lần sau theo nghi lễ là được rồi.”
“Vào việc chính, việc chính.”
Đổng Trọng liền bắt đầu bẩm báo: “Cổ Dung thành chiến báo tiêu diệt hơn hai vạn giáo chúng.”
“U Hồn Thất Tội bắt sống ba người, hai người chạy thoát.”
“Còn lại đều chạy thoát.”
Lý Thiên Nam gật đầu nói: “Không sao. Vậy là tốt rồi.”
“Lâm Đình Quyết và nhị trưởng lão bị ta cùng huynh trưởng đánh trọng thương.”
“Đại trưởng lão của bọn họ sớm bị bọn ta chặn đánh phải bỏ chạy.”
“Không có vài chục năm, đám người này sẽ không dám lại chui ra.”
Đổng Trọng gật đầu liền tiếp tục báo cáo: “Bệ hạ. Không Lộ đại sư đã tới Cổ Dung thành. Ngày mai sẽ bắt đầu tịnh hóa liên tục trong bảy bảy bốn chín ngày.”
“Nhưng từ nay, Cổ Dung thành liền phải được trận pháp bảo vệ.”
“Cổ Dung thành oán khí tận trời, tử thi vô số. Sợ rằng đám Ma giáo sẽ tới luyện những thứ không sạch sẽ.”
Lý Thiên Nam gật đầu nói: “Được. Ngươi tới tiếp đón Không Lộ đại sư. Ông ấy cần gì thì tận lực hỗ trợ.”
Đổng Trọng liền chắp tay nói: “Cẩn tuân bệ hạ.”
“Còn một việc nữa, Cổ Dung thành còn một đệ tử chân truyền và hiệu úy còn sống.”
“Dân chúng đang bàn tán rất nhiều về chuyện này.”
“Thành chủ và viện trưởng Cổ Dung thành là phản tặc đã khiến bọn họ rất phẫn nộ.”
“Vì thế, lần này thần không dám làm bừa.”
Lý Thiên Nam ngẫm nghĩ liền nói: “Đợi ta viết một sắc lệnh phong hàm cho hai người bọn họ vào Trào Phong quân.”
“Ngày mai, để hai người họ diễu hành cùng đại quân của Nhai Tệ tướng quân.”
“Nhường hai người họ làm nhân vật chính.”
Đổng Trọng lập tức liền hiểu dụng ý của Lý Thiên Nam.
Một thành bị diệt không phải là chuyện nhỏ. Nó không chỉ ảnh hưởng đến dân chúng, mà còn ảnh hưởng đến việc liên kết của Đại Việt với các nước khác.
Việc này bắt buộc cần phải có người đứng ra gánh tội.
Hơn nữa phải là người có đủ cân lượng.
Một thành chủ, một viện trưởng võ viện, cả hai đều đ·ã c·hết. Vừa hay lại đủ cân lượng.
Linh hồn bọn họ cũng đã bị đưa tới Quỷ Giới. Cho dù dùng bọn họ làm vật thế thân cống hiến cho triều đình cũng coi như không uổng phí.
Mà có người trên mặt chịu tội, thì cũng phải có người ra mặt nhận thưởng. Hai người còn sống là Dã Kiêu và Nghiên Tỉnh đành phải nhận trọng trách còn lại.
Coi như là, trọng thưởng vì tinh thần tử chiến đến cùng, cổ động lòng dân.
Lẽ ra, còn một người là Mạnh Cường. Nhưng hắn ý chí chiến đấu đã mất, mắt nhìn Cổ Dung thành thây chất như ngả rạ, hắn đã sớm bỏ đi từ trước khi đại quân triều đình tới.
Còn Mạnh Cường hắn đi đâu thì không một ai biết.
Đổng Trọng mang sắc lệnh của Lý Thiên Nam đến một căn phòng được canh giữ nghiêm ngặt tại nơi đóng quân trong thành của q·uân đ·ội.
Đổng Trọng mở cửa ra đi vào, bên trong là Dã Kiêu cùng Nghiên Tỉnh đã được sửa soạn lại quần áo sạch sẽ.
Dã Kiêu thấy Đổng Trọng đi vào liền cầm thương lên dáng vẻ đề phòng.
Còn Nghiên Tỉnh hắn lập tức quỳ một chân xuống đất chắp tay nói: “Bái kiến Đổng tướng quân.”
Đổng Trọng nhìn phản ứng của Dã Kiêu, nhưng hắn cũng không phải người cứng nhắc.
Hắn mở một chiếc hộp gỗ hình rồng của triều đình lấy ra bên trong một tấm lụa sắc phòng của hoàng thượng.
Nhưng lúc này, Dã Kiêu vẫn đứng yên bất động. Nghiên Tỉnh đã ra hiệu cho hắn mấy lần nhưng Dã Kiêu vẫn không có động thái gì khác.
Đổng Trọng liền cau mày: “Thấy sắc lệnh như thấy bệ hạ. Ngươi vì sao không quỳ?”
Dã Kiêu liền khảng khái trả lời: “Cổ Dung thành lẽ ra đã không trở thành hiện tại nếu được tiếp viện sớm hơn.”
“Ta muốn hỏi hoàng thượng, vì sao đại quân tiếp viện lại tới muộn như vậy.”
“Hơn nữa, Thiên Hoàng Đại thống lĩnh tướng quân còn lại tới đúng thời điểm...”
Nhưng Dã Kiêu chưa nói xong, Đổng Trọng chân khí trong người đã bùng nổ, một đại thủ khí vừa ra liền bóp chặt lấy cổ của hắn nâng lên giữa không trung.
Nghiên Tỉnh lập tức liền vội vàng nói: “Đổng tướng quân, xin hãy giơ cao đánh khẽ.”
“Hắn tuổi nhỏ nên còn chưa hiểu chuyện.”
“Lại nói, hắn là đệ nhất tam thành tỷ võ kỳ này của Long Uyên châu, tương lai nhất định sẽ góp sức cho triều đình Đại Việt.”
“Vẫn mong tướng quân nương tình.”
Đổng Trọng không đẻ ý đến lời nói của Nghiên Tỉnh mà bình thản nói: “Họa là từ miệng mà ra.”
“Ta khuyên ngươi, muốn sống thì nghĩ kỹ trước khi nói.”
“Ngươi có thắc mắc vì sao đại trưởng lão của U Hồn giáo không xuất hiện?”
“Đó là vì có hoàng thượng và Thiên Hoàng thống lĩnh chặn đánh.”
“Thiên Sát Tỏa Hồn trận không phải có Thuận Thiên Kiếm của bệ hạ chém ra một kẽ nứt, đại quân làm sao có thể vào?”
“Còn Cổ Dung thành có nội gián, các ngươi lại không biết.”
“Việc này, nên trách triều đình?”
“Hay là trách các ngươi?”
Dứt lời, Đổng Trọng liền thu lại chân khí. Dã Kiêu liền từ không trung rơi xuống.
Hắn còn muốn lên tiếng phản bác nhưng lại nhận ra chính mình không thể phản bác. Vì lời Đổng Trọng nói là đúng. Tuy nhiên, hắn thực sự không cam tâm, hắn muốn tìm một người để phát tiết.
Đổng Trọng cau mày liền quát lớn: “Quỳ xuống.”
Uy thế của hắn tỏa ra khiến toàn bộ chỗ đóng quân đều phải run sợ. Lần này, Đổng Trọng thật sự giận.
Lần thứ nhất, hắn thực sự đã buông tha cho sự lỗ mãng của Dã Kiêu.
Nhưng tới lần thứ hai, đó đã không còn là lỗ mãng nữa, đó là sự bất kính với hoàng thượng.
Ngươi có thể không cần tôn trọng ta, không bái kiến ta. Nhưng đối với hoàng thương, ngươi chỉ có thể quỳ xuống tôn kính.