Ma Việt - Chương 53: Trảm sát Đại Hắc Xà
Đúng lúc này, Mạc Phong khi chân vừa chạm đất, chân khí đã sớm bùng nổ trở lại. Kiếm của y sáng lên đến mức không thể nhìn thẳng vào.
Mạc Phong phẩy tay một cái, Xuyên Vân liền phá không mà đi phi thẳng về cổ họng của con rắn đang há to trên trời.
Xuyên Vân kiếm đâm xuyên qua cổ họng của con rắn lên đến não bay ra ngoài.
Nhưng Mạc Phong vẫn chưa dừng lại, Xuyên Vân kiếm dưới sự kiểm soát chân khí của y đã bay ngược trở về.
Bộ pháp của Mạc Phong được triển khai toàn lực lao về phía con rắn. Hắn quả quyết nhảy thẳng vào miệng hắc xà, đâm một kiếm vào vị trí hồi nãy.
Chân khí trong người điên cuồng lưu chuyển bao phủ lấy Xuyên Vân kiếm.
Mạc Phong gầm lên một tiếng: “Súc sinh. C·hết đi.”
Y cùng Xuyên Vân kiếm, một người một kiếm rạch bụng của con rắn.
Hắc xà hét lên một tiếng rất chói tai rồi ngã ầm xuống. Cuối cùng, hắc xà cũng đ·ã c·hết.
Mạc Phong từ trong xác con rắn bước ra. Khắp người của y ban đầu là bùn đen bây giờ đã hóa thành màu đỏ của máu.
Ngọc Huyền cau mày ngạc nhiên trước thực lực của Mạc Phong.
Xuyên Vân Kiếm pháp tiểu thành, ngộ được thức thứ nhất Phi Vân. Lại cầm trên tay Xuyên Vân kiếm gia truyền của Mạc gia. Là phối hợp tuyệt vời nhất với Xuyên Vân Kiếm pháp.
Mạc Phong mặc dù mặc áo choàng cùng đã thay đổi giọng, nhưng qua động tác của y không khó để đoán ra độ tuổi còn rất trẻ.
Ở phương Bắc, Đại Tần có làm một bảng xếp hạng các thiếu niên tuấn kiệt trong thiên hạ gọi là Long Hổ bảng.
Thực lực của Mạc Phong tuyệt đối có thể lên bảng. Nhưng các nước phương Bắc trước nay thường không có mấy hảo cảm với Đại Việt.
Hơn nữa, Đại Việt cũng phi thường bài ngoại với triều đình phương Bắc.
Đại Tần cũng không có thế lực để thu thập các thông tin ở Đại Việt.
Vì thế, thiếu niên Đại Việt từ khi triều Lý bắt đầu chưa từng có tuấn kiệt nổi danh nào lên bảng.
Khi Ngọc Huyền còn đang bận đánh giá thực lực Mạc Phong, một đạo kiếm khí rất mạnh liền bắn tới.
Nàng ta vội vã điều động chân khí đánh ra một quỷ trảo chặn lại kiếm khí.
Kiếm khí gặp quỷ trảo v·a c·hạm liền nổ tung, chân khí lơ lửng trong không trung, bụi đất bay tán loạn.
Ngọc Huyền cau mày vì người xuất thủ không ai khác chính là Mạc Phong.
Từ trong bụi đất tán loạn, Mạc Phong hai tay kết ấn đạo kiếm khí thứ hai liền bay xuyên qua về hướng Ngọc Huyền.
Đạo kiếm khí này bay vô cùng nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt Ngọc Huyền.
Nàng ta không còn đủ thời gian để vận chân khí chỉ đành nhảy ra tránh đi.
Kiếm khí của Mạc Phong của đâm xuống đất, chân khí liền lập tức tán ra.
Một vòng tròn chân khí thái cực hiện lên lấy Ngọc Huyền làm tâm, chu vi chục tượng xung quanh đều bị bảo phủ bởi trận pháp.
Ngọc Huyền kinh ngạc: “Lưỡng Nghi Thái Cực trận. Hắn còn thông thạo cả trận pháp?”
Nhưng lúc này, Ngọc Huyền tốc độ đã bị giảm chậm, chân khí trong người nhộn nhạo, tán loạn. Quỷ khí của nàng ta cũng bị ảnh hưởng một phần về chất lượng.
Ở bên kia, Trần An sau khi đỡ A Hổ đứng dậy. Nhìn thấy thế trận này, hắn biết Mạc Phong định làm gì. Hồi nãy hắn cũng đã nghe được thứ mà Ngọc Huyền nói.
U Minh Phệ Hồn Quỷ Hỏa.
Hắn không biết thứ này là gì. Nhưng thứ có thể khiến Mạc Phong sát khí nổi lên như vậy chắc chắn không phải đồ vật tầm thường.
Hiện tại, hắn không cần để ý Mạc Phong. Thực lực của y hắn đã được chứng kiến.
Mặc dù hắn còn không hiểu mục đích Mạc Phong muốn g·iết Ngọc Huyền nhưng điều đó cũng không quan trọng.
Quan trọng nhất hiện tại đó là tìm được lối ra.
Trần An tiến tới đám dây leo, châm một mồi lửa. Lửa từ từ cháy từng phần thân gồ ghề của dây leo. Dây leo là một loại cây bắt lửa rất tốt.
Một thời gian ngắn, toàn bộ bức tường liền cháy rực lên làm sáng tất cả xung quanh lên.
Hắn không ngờ nơi này lại rộng như vậy. Nhưng sơn động này quả thật rất thô sơ, tìm thấy rất ít dấu tích của con người. Hoặc là đã qua rất nhiều năm những vết tích này sớm đã biến mất.
Ngoại trừ cái hồ bùn đen kia được xây bao quanh bởi đá. Còn lại tất cả đều là tự nhiên.
Đám ngươi Lâm gia lúc này chỉ còn lại sáu người đang nhếch nhác ngồi trên đất thở không ra hơi. Khắp người luy luy là v·ết t·hương, cũng không có chủ định muốn giúp đỡ Ngọc Huyền.
Bên kia, Ngọc Huyền bản thân bị vây hãm trong trận đã không còn thế để lui. Chân khí khẽ động, một đôi song đoản kiếm xuất hiện sẵn sàng chuẩn bị đón thế công của Mạc Phong.
Ánh mắt nàng ta không buồn không vui nhìn về phía Mạc Phong.
Ngọc Huyền không thể hiểu vì sao chỉ mới nghe đến U Minh Phệ Hồn Quỷ Hỏa là thứ nàng ta đang tìm kiếm đã khiến Mạc Phong tức giận đến mức độ này. Giống như hắn có thâm thù đại hận với chí bảo ngày của U Hồn giáo vậy.
A Hổ cũng lắc đầu, hắn chưa từng thấy Mạc Phong nổi sát khí mãnh liệt như vậy.
Mạc Phong khí thế không gì không phá tiến đến, y xuất kiếm mỗi lúc một nhanh. Chân khí không ngừng oanh tạc phạm vi trục chượng.
Mặc dù song kiếm của Ngọc Huyền rất quỷ dị, linh hoạt, tốc độ lại nhanh vô cùng. Đổi lại người khác sợ rằng đã sớm bị nàng ta g·iết qua vô số lần.
Nhưng đối thủ của nàng lại là Mạc Phong. Y liền trực tiếp lấy chân khí không ngừng bạo phát xung quanh đả thương Ngọc Huyền.
Hơn nữa nàng ta đang bị nội thương không thể phát huy ra thực lực chân chính.
Lại nói, trong Lưỡng Nghi Thái Cực trận thuộc về một trong Đạo giáo tứ tông của phương Bắc, Thiên Sư Tông, tốc độ của Ngọc Huyền cũng bị áp chế đến cực hạn.
Lúc này, dây leo trên tường vẫn không ngừng cháy để lộ ra một cánh cửa đá bị bảo phủ bởi rêu xanh cổ kính. Trần An lấy kiếm cạo hết rêu trên tường xuống.
Chiếc cửa đá hoàn toàn hiện ra, ở giữa cửa là một ô trống với hình thù giống như một cây đèn dầu.
Trần An tự hỏi: “Cây đèn? Hay là vật nào đó khác?”
Đúng lúc này, phía sau đám người Lâm gia liền hét toáng lên: “A, rắn rắn.”
Dường như sau khi gặp con hắc xà khổng lồ hồi nãy bọn họ đã chịu ám ảnh tâm lý không nhỏ.
Trần An cau mày, quay lại nhìn. Lúc này, toàn bộ hồ bùn đen đã chuyển thành màu đỏ ửng của máu.
Từ phía dưới hồ, hàng vạn các con rắn đen chỉ nhỏ bằng hai ngón tay từ đó bò ra. Trên đầu có một cái mào đỏ ửng như màu máu trong hồ.
Trần An trong đầu liền hiện ra một cái tên.
Huyết Thần Xà!
Sự việc đã bắt đầu nghiêm trọng. Hắn liền hô lớn: “Đại ca, chạy!”
Mạc Phong lúc này mới chú ý tới hàng vạn con rắn phía sau đang bò tới.
Hắn nhìn Ngọc Huyền hừ lạnh lập tức chạy đến chỗ của Trần An.
Ngọc Huyền nhìn thấy cánh cửa trên tường có hình cây đèn liền cũng lập tức đuổi đến.
Đám người Lâm gia ở phía xa cũng cố chạy đến chỗ của Trần An. Nhưng đám rắn phía sau đã đuổi tới.
Một người trẻ tuổi phía Lâm gia tên là Lâm Điều. Là một trong hai người trẻ tuổi duy nhất còn sống bên phía Lâm gia sau trận chiến với đại hắc xà vừa rồi.
Sau trận chiến hồi nãy, hắn đã mệt muốn c·hết. Bây giờ lại đối diện với hàng vạn con rắn, cả tinh thần và thể xác của hắn đều không còn sức lực để sinh tồn.
Đám người trẻ tuổi này của Lâm gia chỉ là một đám công tử ca. Mặc dù không đến mức ăn chơi bại hoại nhưng gia tộc nuông chiêu, chưa từng chịu khổ.
Tưởng rằng chuyến này vốn dĩ chỉ như dạo chơi giang hồ một chuyến, có trưởng bối trong nhà chắc chắn sẽ an toàn.
Vì thế mà bọn họ mới hào hứng muốn đi theo trải nghiệm những câu chuyện hiểm nguy giang hồ như trong mộng.
Hiện tại hắn liền biết, thiên hạ này không có thứ gì giống như trong mộng tưởng cả.