Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Ma Việt - Chươn 61: Lục thạch độn quan

Trần An chân khí khẽ động, một chiếc Hỏa Thiết Côn liền xuất hiện trong tay. Trong hầm của Trần gia có vô số đồ chuyên dụng để đạo mộ.

Chiếc Hỏa Thiết Côn này là một trong số đó. Nó có chiều dài khoảng hai thước, đầu trên đặt một quả cầu tròn đục lỗ để thoáng khí.

Bên ngoài quả cầu được tẩm lưu hoàng, chỉ cần quẹt lên tường là sẽ có lửa.

Bên trong là lưu hoàng trộn với bạch thủy thạch để không bị tắt khi rơi xuống nước.

Trần An quẹt đầu tròn xuống nền đá lửa lập tức liền bùng lên. Hắn từ từ đi xung quanh do thám.

Ngọc Huyền theo sát hắn ở phía sau liền tiến đến mượn Hỏa Thiết Côn của hắn để châm lửa cho đuốc của nàng ta.

Xung quanh căn phòng này được khắc rất nhiều bức hình quái dị. Trần An không thể hiểu được ý nghĩa của nó.

Khi đi đến giữa căn phòng, có một bậc cầu thang lên trên. Hai bên cầu thang là đá được chạm khắc hình rồng.

Trần An nhìn liền lắc đầu. Bởi lẽ lăng tẩm không phải của bậc đế vương thì không nên mượn vượng khí của loài rồng. Mà Tích Định càng không xưng là quân vương.

Bước lên trên bục, đặt trước mặt Trần An là sáu chiếc quan tài giống hệt nhau đặt trong một vòng tròn.

Những quan tài được xếp thành ba hàng, mỗi hàng có hai quan tài. Nhưng hướng của quan tài được để rất lộn xộn, mỗi chiếc một hướng.

Chất liệu cũng không đặc biệt, chỉ là được chạm khắc từ đá nguyên khối. Chi tiết bên ngoài đều là chân long.

Hơn nữa đặc điểm còn là chân long năm xưa của Đại Hán.

Mặc dù có vẻ không thích hợp khi những chủ mộ mượn long khí để áp lên quan tài.

Nhưng quả thực mang lại một cảm giác uy nghiêm, áp lực khó tả. Áp lực này có lẽ đến từ long khí trên quan tài.

Trần An tiến tới xem xét. Một lúc sau hắn liền cau mày: “Độn Quan?”

Thứ này từng được ghi trong Trần gia Mộ Ký. Trần An vô tình đọc được, hiện tại liền gặp.

Ngọc Huyền liền hỏi hắn: “Là cái gì?”

Trần An liền tặc lưỡi giải thích: “Ngươi thấy các loại quan tài bình thường đều chỉ cần đẩy nắp ra là được.”

“Còn Độn Quan thì khác. Nó thường có cơ quan và nắp quan tài được bịt kín như không có kẽ hở.”

Nói rồi, Trần An chỉ vào một ô tròn trên nắp quan tài nói: “Ngươi thấy lỗ tròn này không?”

“Bắt buộc phải từ đây đưa tay vào bên trong mở được cơ quan. Lúc đó mới có thể đẩy được nắp quan tài này ra ngoài.”

Ngọc Huyền liền thản nhiên nói: “Vậy ngươi mau mở đi.

Trần An nhìn cô ta với dáng vẻ hết nói nổi. Hắn nói: “Trước tiên đi xem xung quanh căn phòng này một lượt đã. Hết cách mới nghĩ đến chuyện khai quan.”

Nói rồi, hắn liền đi xuống dò xét một lượt xung quanh căn phòng.

Kết quả càng khiến hắn đau đầu. Căn phòng này vậy mà có tới bốn cửa ra vào. Lần lượt là Bắc, Đông, Nam, Tây.

Trần An liền hỏi Ngọc Huyền: “Hồi nãy ngươi chạy vào từ hướng nào?”

Ngọc Huyền liền chỉ về phía Nam. Sau đó lại thấy không đúng lại cảm thấy là phía Đông. Sau một hồi, hắn xác định nữ nhân này đã hoàn toàn quên mất mình đi vào từ phía nào.

Thực ra cũng không thể trách nàng ta, chỉ là nơi đây bốn phía đều y hệt nhau.

Lại nói ban đầu nàng ta chạy loạn xạ hết lên, Trần An thì bị nàng ta khóa chặt bởi một vòng chân khí giống như lúc nàng ta đưa đám người Lâm gia xuống.

Cho nên, hiện tại, bọn họ đã lạc hướng. Mặc dù Trần An rõ ràng cảm giác được nàng ta chạy không xa.

Ở căn phòng ban đầu của mộ đạo, Mạc Phong cũng đang đứng trên bục đài giống Trần An. Bên trên cũng có sáu chiếc quan tài đá giống như vậy.

Đám người Lâm gia hồi phục cũng đang đứng ở đây nhìn ngó tìm cách mở quan tài.

Chỉ có Lâm Điều là bị trói chặt nằm ở một chỗ. Lần này, hắn đã tỉnh nhưng một chút cũng không kêu gào, cũng mặc kệ chính mình đang bị trói, đôi mắt mở to vô hồn thao láo.

Chắc hắn, hắn đã chịu một cú sốc tâm lý không nhỏ mới trở nên như vậy. Nhưng cũng không ai quan tâm đến hắn.

Mạc Phong thì nhìn đám người Lâm gia giống như một đám ngốc. Hắn biết thừa đây là độn quan, không thể mở từ bên ngoài.

Nhưng hắn cũng không có tâm trí muốn nhắc bọn họ. Hắn đang lâm vào một suy nghĩ giống Trần An. Rốt cuộc sáu quan tài đá này tượng trưng cho điều gì.

Càng khó hiểu hơn đó là chúng nó không được sắp xếp theo bất kỳ quy luật nào cả. Mỗi chiếc quan tài chỉ một hướng, rất tùy ý.

A Hổ đứng bên cạnh Mạc Phong không ngừng nhìn những hình thú quái dị mà y vẽ dưới đất.

Nhưng A Hổ vốn chẳng hiểu chút nào về thứ này. Chỉ là không có việc gì làm nên hắn nhìn thử mà thôi.

A Hổ ngứa tay, lấy ra thanh đao cong mà Trần An từng tò mò. Chậm rãi nghịch nghịch vẽ linh tinh ra đất.

Hắn thấy Mạc Phong vẽ sáu quan tài lệch nhau chẳng ra hướng nào. Hắn liền sắp nên nó lại ngay ngắn theo chiều ngang thẳng nhau. Hai cái, hai cái một, chia làm ba hàng.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free