Chương 530
Editor: Mi Mặt Mèo
*****************
Đi sau ông ấy là một người mà ai cũng biết, An Thuần.
"Hắn đâu?"
"An thiếu, hắn vẫn ở trong, chưa ra."
"Từ lão gia, người này nhờ ông xem xem." An Thuần cung kính nói.
"Cháu yên tâm, nếu ông đã đồng ý với cháu thì ông sẽ làm thỏa đáng. Có điều..."
"Có điều gì ạ?" An Thuần hỏi nhưng không được đáp lại.
Ánh mắt Từ lão gia dừng ở nơi nào đó, nhếch miệng cười:
"Không ngờ nơi này lại có một con yêu linh."
An Thuần và những người khác đều không rõ ông ta cười cái gì nhưng chuông cảnh báo trong lòng Hạ Diệc Sơ lại vang dội.
Ánh mắt của ông ta đúng là nhìn tới chỗ của cô.
Cô từng bước lùi về phía sau.
Lão Từ không cho cô cơ hội trốn thoát, nhanh chóng lấy ra một lá bùa, miệng niệm chú, lá bùa bốc cháy.
Hắn ném lá bùa tới nơi Hạ Diệc Sơ đứng, cô xoay người bỏ chạy. Khi lá bùa sắp chạm vào Hạ Diệc Sơ, một cơn lốc đánh tới, hất ngược lá bùa trở về, tro tàn rơi trên mặt đất.