Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 33

Tối muộn, Diệp về nhà.

Nguyễn Linh đang xem TV, nghe thấy tiếng động, quay đầu vẫy tay với Diệp Hủ: “Đến đây.”

Khi Diệp Hủ ngoan ngoãn đi tới, Nguyễn Linh đưa túi mua sắm từ cửa hàng cho cậu: “Nè, mua cho con đấy.”

Ban đầu Diệp Hủ hơi ngạc nhiên, sau đó từ từ nhận lấy túi mua sắm, nhìn vào bên trong.

Nguyễn Linh giải thích: “Là áo khoác sơ mi mỏng, khi trời mát hơn thì có thể mặc được.”

Diệp Hủ há miệng.

Dừng lại một lúc, dường như lại không biết phải nói gì.

Nguyễn Linh chớp mắt: “Con sao vậy?”

Diệp Hủ cúi đầu: “......”

“Sao...bỗng nhiên lại mua quần áo cho tôi?” Cậu hỏi.

Nguyễn Linh không hiểu: “Hả? đi mua sắm ở trung tâm thương mại thấy đẹp nên mua.”

Diệp Hủ không nói gì.

Linh nhướng mày: “Diệp... Bố con không bao giờ mua quần áo cho con sao?”

Diệp Hủ: “...Không phải vậy.”

Cậu nhớ lại, mỗi khi thay mùa, người giúp việc trong nhà sẽ mang theo một đống quần áo để cậu chọn.

Lúc đầu, cậu còn nhỏ, vì vậy cậu cứ nghĩ là sau một khoảng thời gian, sẽ có quần áo mớᎥ tự xuất hiện.

Sau đó Diệp Hủ cũng biết, những bộ quần áo đó là do Diệp Cảnh Trì mua cho cậu.

Vì vậy, theo đúng nghĩa đen, là Diệp Cảnh Trì mua quần áo cho cậu mỗi mùa, chỉ là...chưa bao giờ trực tiếp đưa cho cậu thôi.

Diệp Hủ im lặng đứng đó, Nguyễn Linh cũng không biết cậu đang nghĩ gì, dù sao thì có lẽ cũng liên quan đến Diệp Cảnh Trì.

Mối quan hệ giữa cha con nhà này thật sự rối rắm, rõ ràng một người rất quan tâm đến con trai, người kia cũng rất hiểu chuyện, nhưng lại chẳng thể nào hòa hợp được.

Nguyễn Linh cũng không muốn đi sâu vào những vấn đề phức tạp này, cô hào hứng nói: “Bây giờ con thử đi? Mẹ không biết số đo của con, chỉ có thể ước chừng, mau mặc cho mẹ xem thử có vừa không!”

Thật trùng hợp, lúc này Diệp Hủ đang mặc áo phông, chiếc áo mớᎥ này có thể mặc bên ngoài mà không cần cởi áo.

Diệp Hủ mím môi.

Cậu lặng lẽ lấy đồ ra khỏi túi, dừng lại một chút, đột nhiên quay lưng lại.

Nguyễn Linh thấy hơi buồn cười: bé này, chỉ là mặc áo khoác thôi mà, sao còn ngại ngùng vậy chứ?

Diệp Hủ im lặng mặc áo khoác vào, chỉnh lại tay áo và vạt áo, sau đó quay lại.

Nguyễn Linh sáng mắt lên: “Đẹp lắm!”

Quần áo vừa vặn, mặc lên người Diệp Hủ vừa rộng rãi vừa có chút khí chất thiếu niên. Hơn nữa da của Diệp Hủ trắng, mặc màu xám xanh trông cực kỳ đẹp, chỉ tiếc là bây giờ là buổi tối, nếu dưới ánh nắng mặt trời chắc chắn sẽ càng nổi bật hơn.

Nghe lời khen thẳng thắn của Nguyễn Linh, ánh mắt Diệp Hủ hơi lóe sáng.

Nguyễn Linh tiếp tục tự nhiên nói: “Mẹ biết mẹ nhìn người rất chuẩn mà! Ánh mắt của mình đỉnh quá!”

Diệp Hủ: “......”

Cậu im lặng một rồi khẽ nói: “Cảm ơn.”

Nguyễn Linh cười: “Không cần khách sáo.”

Do dự một lúc, Diệp Hủ lại hỏi: “Bao nhiêu tiền? Tôi...tôi sẽ chuyển cho cô.”

Cậu mỗi tháng đều có tiền tiêu vặt, bình thường không cần tiêu nhiều, cũng tích góp được một ít.

Nguyễn Linh tay với vẻ không tâm: “Không cần!”

Trong mắt Diệp Hủ thoáng qua một tia phức tạp.

Nguyễn Linh tiếp tục nói: “Mẹ dùng thẻ của bố con!”

Diệp Hủ: “...?”

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương