Chương 1243: Chỉ Tiếc Rèn Sắt Không Thành Thép
Lê Sơn Thần há miệng mổ xuống, mổ lấy lão giả kia, ngửa đầu nuốt vào bụng, lập tức hai cánh chấn động hóa thành một đạo hồng quang trốn đi thật xa. Tần Mục ngạc nhiên, hắn vừa thấy một thần một người trò chuyện vui vẻ, còn tưởng rằng thật sự có quy củ người đến tuổi già thì đi phụng dưỡng Thiên Thần, đến mức hắn muốn ngăn cản cũng không kịp. Hắn đuổi theo vị Lê Sơn Thần kia, Lê Sơn Thần phi hành mấy ngàn dặm, đến trên một tòa thần sơn mới thu cánh đáp xuống, bỗng nhiên quay đầu, lúc này mới nhìn thấy Tần Mục, hoảng hốt vội nói:
- Vị sư huynh này, hữu lễ!
Tần Mục nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Lê Sơn Thần, ta vừa thấy ngươi xuống ăn người, người kia lại cùng ngươi trò chuyện vui vẻ, là duyên cớ gì?
Lê Sơn Thần cười nói:
- Sư huynh từ nơi khác đến? Khó trách không biết quy củ của chúng ta nơi này. Chư Thiên phương nam chúng ta là nơi văn minh lễ nghi, do Hỏa Thiên Tôn giáo hóa. Các thần chỉ Chư Thiên phương nam cùng thế gian vạn tộc đều ở chung hòa thuận, thế nhân muốn cầu cạnh chúng ta, cầu mưa thuận gió hòa, cầu ngũ cốc được mùa, chúng ta cũng cần phải ăn. Thế là liền có một quy củ như vậy, người bình thường phàm là đến sáu mươi tuổi, đều xem như người chết, phải vào trong thần miếu cung phụng thần chỉ.
Tần Mục hỏi:
- Hỏa Thiên Tôn quy định?
Lê Sơn Thần nói:
- Đúng vậy. Nam Thiên là văn minh chi quốc, không thô tục dã man như Tây Thiên cùng Bắc Thiên, so với Đông Thiên thì cũng khá hơn không biết bao nhiêu.
Tần Mục lại hỏi:
- Vậy thần thông giả thì sao? Thần thông giả của Nhân tộc, trường thọ nhất có thể sống tám trăm tuổi.
- Thần thông giả bảy trăm tuổi không thể thành thần cũng phải vào miếu cung phụng thần chỉ.
Lê Sơn Thần cười nói:
- Nếu như thành thần, đó chính là ngang hàng với chúng ta, lẫn nhau xưng sư huynh. Chỉ là lãnh địa ta quản hạt, thần thông giả không nhiều, một năm nửa năm mới có thể ăn một bữa. Sư huynh, ngươi tới không khéo, gần đây không có thần thông giả bảy trăm tuổi, nếu không nhất định phải mời ngươi.
Tần Mục cau mày nói:
- Toàn bộ Nam Thiên đều là loại quy củ này?
Lê Sơn Thần nói:
- Đều là loại quy củ này. Ngươi nhìn Nam Thiên này, một mảnh tường hòa, nhân thần ở chung hòa thuận, Bán Thần cùng Hậu Thiên sinh linh cũng không đánh tới đánh lui, chẳng phải là một ch���n cực lạc?
Tần Mục cười như không cười, nói:
- Tịnh thổ há có đạo lý ăn người? Hỏa Thiên Tôn làm như thế, là ăn tươi nuốt sống, khiến lòng người cam tâm tình nguyện đi chết.
Lê Sơn Thần nghiêm mặt nói:
- Sư huynh nói lời ấy sai rồi. Chúng ta ăn người cũng là phân rõ phải trái, phải hỏi một câu, ta có thể ăn ngươi sao? Xong mới ăn.
Tần Mục hỏi:
- Nếu như người kia nói không thể thì sao? Chẳng lẽ liền không ăn?
Lê Sơn Thần bật cười nói:
- Vị sư huynh này, ngươi ngây thơ có chút đáng yêu! Chúng ta cũng chỉ là hỏi vậy thôi, biểu đạt cấp bậc lễ nghĩa, nếu bị cự tuyệt, cũng vẫn sẽ ăn.
Long Kỳ Lân nhịn không được hỏi:
- Vậy thần của Nhân tộc thì sao? Thần của Nhân tộc sẽ dễ dàng tha thứ cho các ngươi ăn tộc nhân của hắn?
Lê Sơn Thần cười nói:
- Sư huynh, thần của Nhân tộc, vậy thì không phải là người! Thần cao quý biết bao? Thành thần rồi mà còn coi mình là người, truyền đi chẳng phải là cười chết người? Thần thông giả cả một đời chuyên cần khổ luyện, rèn luyện linh khí, khắc khổ tu hành, vì trở thành thần cao cao tại thượng! Ngươi nếu nói với thần của Nhân tộc rằng các ngươi vẫn là con người, bọn họ sẽ tức chết, mắng ngươi là thứ vô tri!
Tần Mục động sát cơ, lập tức lại tán đi sát cơ.
Toàn bộ Nam Thiên đều là như vậy, giết hay không giết Lê Sơn Thần cũng không khác biệt gì. Giết Lê Sơn Thần, ngược lại sẽ khiến nơi hắn bảo vệ thêm nhiều tai kiếp, thêm khó khăn, sẽ chết càng nhiều người.
- Hỏa Thiên Tôn sáng tạo tịnh thổ, hắc hắc...
Hắn mang theo Long Kỳ Lân cùng Yên Nhi rời đi, Lê Sơn Thần đưa mắt nhìn hắn đi xa, cau mày nói:
- Thật là một cái quái nhân, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa! Mọi rợ xứ khác!
Tần Mục du lịch Nam Thiên, chỉ thấy nơi này chính là một xã hội nguyên thủy ngay ngắn rõ ràng, mọi người đốt nương làm rẫy, thần thông giả ẩn cư thâm sơn, cũng sẽ không trợ giúp người bình thường. Mà thần của Nhân tộc cao cao tại thượng, cùng Bán Thần thần xưng huynh gọi đệ, cho rằng mình thành thần, không còn cùng một chủng tộc với con người, bảo bọn họ vì Nhân tộc chiến đấu, vì phàm nhân đổ máu hy sinh, bọn họ sẽ chỉ cười ngươi ngu dốt. Bọn họ sẽ không làm vậy, bọn họ mặc y phục chỉnh tề xinh đẹp, ngồi xe vua hoa lệ, đến dự tiệc cùng Bán Thần thần chỉ, người bọn họ kết giao cũng đều là thần chỉ, chuyện trò vui vẻ, tuân theo những cấp bậc lễ nghĩa cứng nhắc. Nam Thiên, là lễ nghi chi địa. Tần Mục du lịch trong này, gặp được rất nhiều môn phái, đó là môn phái do các thần chỉ Nam Thiên thành lập, gần như giống hệt năm đó ở Duyên Khang. Bất quá ở Duyên Khang năm đó, các môn phái san sát, chi phối sinh tử cùng vận mệnh của phàm nhân, thao túng thế gian quốc gia chinh phạt, cướp đoạt thổ địa. Còn môn phái ở Nam Thiên thì yêu nhau kính tặng, từng li từng tí không đáng kể. Nơi này một mảnh tường hòa, tường hòa như một đầm nước đọng. Người bình thường, cả một đời chỉ có thể là người bình thường, hậu thế cũng chỉ có thể là người bình thường, vĩnh viễn không có cơ hội vươn lên!
Cái gì khát vọng, cái gì lý niệm, cái gì nghiên cứu đạo pháp thần thông tạo phúc cho dân, hết thảy đều là ảo ảnh trong mơ!