Chương 1743 : Vô Nhai lão nhân
Kỷ thứ mười sáu của Hỗn Độn trường hà, bên trong Ngọc Kinh thành, hai đạo ánh lửa đột ngột bùng lên từ dây đàn, Tứ công tử Tử Tiêu biến sắc, vội vàng rụt tay lại, nhưng ngọn lửa đã bén tới đầu ngón tay hắn!
Tứ công tử hà hơi thổi, định dập tắt ngọn lửa trên đầu ngón tay, nhưng lửa lại bỗng trở nên hung mãnh dị thường, bị hắn thổi vào, thế mà thiêu đốt da tróc thịt bong, hai đầu ngón tay trong chớp mắt đã bị đốt sạch huyết nhục, trơ cả xương trắng.
Đùng đùng.
Xương trắng cũng bị đốt thành tro tàn, hỏa diễm lan sang các ngón tay khác!
Tứ công tử giơ tay chém đứt tay phải, vung tay áo, đoạn tay bay vào Hỗn Độn trường hà, chỉ thấy tay phải hắn cháy hừng hực trong Hỗn Độn trường hà, rất nhanh biến thành một nắm tro bụi, không còn tồn tại.
Tứ công tử Tử Tiêu mặt trầm xuống, phất tay áo nói: "Lão già dưới Thế Giới thụ, vậy mà trốn ra được!"
Trong Đại Hắc sơn, Tần Mục khẽ động tâm: "Xem ra, người này là cố nhân của ta ở vũ trụ quá khứ. Đương nhiên, ta còn chưa trở lại vũ trụ quá khứ, hắn là cố nhân tương lai của ta..."
Đối với hắn mà nói, việc quen biết với tồn tại có thể chống lại Tứ công tử dưới Thế Giới thụ là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng với người kia, lại là chuyện đã xảy ra.
"Có điều, ta ở vũ trụ quá khứ cũng không đến nỗi đáng sợ như vậy, dù sao cũng có bằng hữu."
Tần Mục mỉm cười, hướng Thế Giới thụ đi tới, chỉ thấy dọc đường rất nhiều hắc sơn giống như những cái kén lớn, đã bị phá ra, những cường giả tiền sử ký sinh trong hắc sơn đang phá kén mà ra.
Thế lực của Đại Hắc sơn lớn hơn nhiều so với Phong Thứ ngũ lão chiếm cứ Thiên Đình. Những cường giả tiền sử đi ra từ hắc sơn còn rất yếu ớt, đang dẫn dắt linh khí linh lực của thiên địa, mỗi nhịp hô hấp, quần tinh trên trời lung lay sắp đổ, ánh sao cũng ảm đạm đi nhiều.
Khi Tần Mục đi tới, liền thấy hai ba ngôi sao bị dập tắt vì bị những cường giả tiền sử này tranh đoạt, biến thành tử tinh.
"Có lẽ cũng có khả năng không phải bằng hữu..."
Sắc mặt hắn dần trầm xuống, trên đường đi, hắn cảm nhận được địch ý sâu sắc.
Đa số cường giả tiền sử chiếm cứ Đại Hắc sơn đều tỏ ra địch ý nồng đậm với hắn!
"Nếu ta và tồn tại dưới Thế Giới thụ là bạn tốt, sao những kẻ xâm nhập này lại tỏ ra địch ý sâu đậm với ta như vậy?"
Tần Mục mặt như nước lạnh, mồ hôi túa ra sau gáy, thầm nghĩ: "Lần này có lẽ không phải thăm hỏi cố nhân, mà là tự tìm đường chết đưa hàng tới cửa..."
Vốn dĩ Đại Hắc sơn đã trở nên rậm rạp xanh tươi nhờ Thế Giới thụ khôi phục, biến thành thánh địa khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng giờ đây những cường giả tiền sử lén lút tới, thôn phệ linh khí linh lực của thiên địa để bù đắp tiêu hao trong phá diệt kiếp, khiến nơi này lại trở nên hoang vu dị thường.
Tần Mục khẽ nhíu mày.
Ngược lại, Thế Giới thụ phía trước càng thêm um tùm, khỏe mạnh, thể hiện sự oai hùng thẳng tắp nâng đỡ chư thiên vạn giới.
"Ly ly tổ đình thụ, nhất tuế nhất khô vinh. Hỗn độn thiêu bất tẫn, kiếp quá hựu tân sinh."
Dưới Thế Giới thụ, âm thanh già nua kia cất tiếng hát, tiếng ca đột nhiên mang theo oán hận, sát phạt mãnh liệt: "Thái Dịch phạt ta cây, Thiên Đô đốt ta rễ! May được xuân tới nhìn, trả ta Cẩm Tú thành!"
Tần Mục bỏ qua địch ý của người khác, đón tiếng ca đi tới, chỉ thấy dưới gốc cây có một cái hồ nước, hồ không lớn, một lão ông tóc trắng đang tắm trong hồ, hai tay kéo khăn lông trắng chà đi chà lại sau lưng.
Tần Mục kinh ngạc.
Hồ nước này linh khí bức người, rõ ràng là đạo lộ và Hồng Mông nguyên dịch nhỏ xuống từ Thái Dịch đạo thụ, bị lão giả trộn lẫn vào nhau, biến thành hồ tắm của mình.
Thái Dịch đạo thụ hẳn là vẫn xuất hiện vào ban đêm, nhỏ xuống để tu bổ đạo lộ của hắc sơn.
Đạo lộ còn sót lại sau khi Hư Sinh Hoa rời đi không đủ để tạo ra hồ tắm lớn như vậy, nhưng số lượng cũng không ít, vậy mà lão giả này lại dùng để tắm rửa!
Hắn không những ngâm mình trong đạo lộ và Hồng Mông nguyên dịch, mà còn kỳ cọ tắm rửa, thật là phung phí của trời!
Lão giả tóc trắng đang hăng hái trong hồ, thoáng thấy hắn tới, cười nói: "Lão Thất Di La cung, cùng xuống tắm một chút!"
Tần Mục lắc đầu, nói: "Ta là Hồng Mông chi thể, toàn thân không một hạt bụi, không cần mượn đến bảo vật này."
"Hồng Mông chi thể lợi hại lắm sao? Chưa chắc!"
Lão giả tóc trắng cười ha ha, đứng dậy khỏi hồ nước, Tần Mục dời mắt nhìn Thế Giới thụ, lão giả thản nhiên đi tới bên bờ hồ, nhặt quần áo mặc chỉnh tề, nói: "Lão Tứ Di La cung bị ta đánh chạy, thần thông của ta dù là Tử Tiêu cũng phải chịu thiệt. Lão Thất Di La cung, ngươi nợ ta một cái nhân tình."
Tần Mục thu lại ánh mắt, nhìn vào mặt lão, mỉm cười nói: "Đạo huynh chặt đứt dây đàn của Tứ công tử chỉ vì cứu Phong Thứ tam lão mà thôi, mặt mũi này không phải cho ta, là cho Phong Thứ tam lão."
Lão giả tóc trắng lắc đầu, khinh bỉ nói: "Phong Thứ ngũ lão là cái thá gì, cũng xứng ta lưu lại nhân tình cho bọn hắn? Năm lão già này chẳng biết làm gì, suốt ngày chỉ biết đào hang dư��i tàng cây, sợ không có cơ duyên sống đến kỷ sau, thật đáng ghét. Kỷ này bọn chúng còn định chiếm cứ ở đây, ta thực sự phiền bọn chúng, nên mới đuổi đi."
Tần Mục chắp tay thi lễ, nói: "Xin hỏi đạo huynh xưng hô thế nào? Lai lịch ra sao?"
Lão giả tóc trắng cười như không cười, nói: "Lão Thất Di La cung, lai lịch của ta ngươi còn không biết? Năm đó ngươi tới gặp ta, liếc mắt đã nhìn ra lai lịch của ta, lễ độ cung kính, nói nhận ta rất lớn nhân tình, còn viết cho ta giấy nợ."
Tần Mục mở mi tâm mắt dọc nhìn lại, nhưng không nhìn ra căn nguyên của lão giả, chỉ thấy một mảng thần quang bao phủ chân thân hắn, mi tâm mắt dọc không thể nhìn thấu thần quang kia.
"Năm đó, Di La cung chủ nhân bái ta, sau này, Thái Dịch chém ta, may mà hắn để tránh những tiểu tử kia lén lút qua rễ cây, phải ngày ngày dẫn đạo lộ tới đổ vào rễ ta, cho ta một hơi tàn. Ta thừa dịp Di La cung giải phong, phục sinh từ cõi chết, vất vả lắm mới đâm ra mầm rễ, ngươi lại mượn búa của Thái Dịch tới chém ta."
Lão giả tóc trắng liếc Tần Mục, nói: "Ngươi xem mầm rễ của ta rồi trồng vào Thần tàng của mình, không ngờ vẫn bị ngươi trồng sống, thật kỳ quặc quái gở!"
Tần Mục trợn mắt nhìn lão, á khẩu không nói nên lời.
"Ta đến lúc đó mới chợt hiểu ra, vì sao ngươi nói nhận ta rất lớn nhân tình, còn muốn cho ta giấy nợ."
Lão giả tóc trắng lắc đầu, thở dài: "Ta vốn tưởng mình chiếm được tiện nghi của tên thất công tử xảo trá tàn nhẫn không chỗ nào không hố người, không ngờ không phải tiện nghi, mà là một cái hố to!"
Đầu Tần Mục ong ong, nhìn lão, lại nhìn Thế Giới thụ bên cạnh, rồi lại nghiêng đầu nhìn lão, lặp đi lặp lại.
"Chém thì chém, ta tái sinh là được, ai bảo ta thu giấy nợ của ngươi?"
Lão giả tóc trắng buồn rầu, rồi phấn chấn tinh thần, cười nói: "Thái Dịch cũng muốn chém ta, may mà ngươi mở miệng, hắn mới không hạ độc thủ. Ta cuối cùng có cơ hội thở dốc, nơi này mỗi ngày động đất, không phải Di La cung truyền đến chấn động, mà là rễ của ta đang chiếm lấy năng lượng của phá diệt kiếp, để sinh trưởng."
Tần Mục chợt nhớ ra, khi Thế Giới thụ mọc ra cây non, Đại Hắc sơn thường xuyên chấn động, mỗi lần động đất, cây non Thế Giới thụ lại đột ngột vươn dài ra, tốc độ sinh trưởng kinh người!
Lúc đó hắn đoán Thế Giới thụ sinh trưởng nhanh chóng là do Di La cung giở trò, cố ý để Thế Giới thụ trưởng thành, tiện cho những cường giả tiền sử lén lút qua rễ cây.
Không ngờ, mỗi lần động đất không phải do Di La cung gây ra, mà là rễ của Thế Giới thụ đang chiếm lấy Hỗn Độn chi khí để sinh trưởng nhanh chóng!
"Ta luôn nơm nớp lo sợ, sợ Thái Dịch phát điên lại muốn chém ta, may mà hắn đi rồi."
Lão giả tóc trắng cười tủm tỉm nói: "Thái Dịch để ngươi lại tu bổ hắc sơn, kết quả ngươi cũng đi, để lại tiểu tử Hư Sinh Hoa, ngày ngày chẳng có lấy một nụ cười, thật vô vị. Sau này Hư Sinh Hoa cũng đi, ta liền đi ra đi lại một chút, những tiểu tử trốn trong rễ của ta cũng bị ta giũ ra hết. Giờ thì ngươi biết lai lịch của ta rồi chứ?"
Tần Mục cuối cùng ổn định tâm thần, khom người hỏi lại: "Xin hỏi đạo huynh xưng hô thế nào?"
Lão giả tóc trắng thản nhiên nói: "Họ tên là người khác đặt cho, ta vốn là một cái cây yên lành, nào có họ tên gì? Có điều, Di La cung chủ nhân gọi ta là Vô Nhai lão nhân."
Tần Mục lặng lẽ gật đầu, đột nhiên nói: "Sinh cũng Vô Nhai, đạo cũng Vô Nhai, đạo hữu đích xác xứng với danh hiệu Vô Nhai lão nhân. Chỉ là ta thấy đạo huynh không giống người vô vi như vậy. Đạo huynh thả ra nhiều cường giả tiền sử như vậy, chỉ gây nguy hiểm cho kỷ thứ mười bảy, khiến kỷ thứ mười bảy biến mất nhanh chóng. Đạo huynh nếu phục sinh, sao không để kỷ thứ mười bảy lâu dài hơn một chút?"
Vô Nhai lão nhân liếc hắn một cái, nói: "Kỷ thứ mười bảy có thành tựu hay không, liên quan gì đến ta?"
Tần Mục hơi giật mình, nói: "Nếu kỷ thứ mười bảy lâu dài, phá diệt đại kiếp sẽ đến muộn hơn, thậm chí nói không chừng sinh linh kỷ thứ mười bảy có thể giải quyết phá diệt đại kiếp..."
"Liên quan gì đến ta?"
Vô Nhai lão nhân cười ha ha, nói: "Ta hấp thu năng lượng từ trong hỗn độn, mỗi khi phá diệt đại kiếp đến là lúc ta trưởng thành. Ta không những không muốn kỷ thứ mười bảy lâu dài, thậm chí còn hy vọng nó kết thúc càng nhanh càng tốt. Lão Thất Di La cung, ngươi tìm nhầm người rồi."
Khóe mắt Tần Mục giật giật, đột nhiên mỉm cười nói: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu, xem ra ta đến nhầm chỗ. Cáo từ."
"Chớ vội đi."
Vô Nhai lão nhân vung tay áo, lá Thế Giới thụ tung bay, cười nói: "Ngươi ta khó gặp lại, sao có thể không ôn chuyện đã vội đi?"
Tần Mục cười ha ha nói: "Với đạo huynh là ôn chuyện, nhưng với ta thì không phải. Ta còn có chuyện quan trọng trong người, không làm phiền. Cáo từ."
Hắn xoay người đi, đột nhiên sau lưng truyền đến giọng của Vô Nhai lão nhân, thản nhiên nói: "Lão Thất Di La cung, rốt cuộc ai đưa ngươi về quá khứ, để ngươi ta gặp nhau? Ta từng hỏi ngươi câu này, nhưng ngươi không trả lời. Giờ ta nghĩ thông rồi."
Phía trước Tần Mục, sắc trời đột nhiên ảm đạm, bên ngoài phạm vi bao phủ của Thế Giới thụ là cảnh tượng tận thế hỗn độn.
Tần Mục dừng bước.
Tiếng cười của Vô Nhai lão nhân truyền đến sau lưng: "Thì ra là ta, là ta đưa ngươi về quá khứ. Khó trách ngươi không nói cho ta."
Tần Mục tươi cười trên mặt, cúi đầu nhìn bàn tay, Thái Dịch chi đạo di động trong lòng bàn tay, mơ hồ hóa thành một cái Thái Dịch thần phủ, cười nói: "Đạo huynh, vì sao Thái Dịch mu��n chém ngươi?"
"Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ."
Vô Nhai lão nhân vuốt chòm râu trắng bóng, cười nói: "Ta bảo Di La cung chủ nhân chém chết hắn, hắn tự nhiên muốn trả thù lại. Sao, ngươi cũng muốn chém ta?"