Chương 1747 : Thái Dịch qua sông
Đám người Di La Cung nhìn thấu biển hỗn độn, chỉ thấy Quy Khư hoa sen lúc lớn lúc nhỏ, biến hóa khôn lường, lá sen cũng không ngừng lay động, đổi phương hướng.
Hiển nhiên, Tần Mục đối kháng Vô Nhai lão nhân, trận chiến này đánh vô cùng ác liệt.
Nhưng theo thời gian trôi qua, đám người dần nhận ra Tần Mục có xu hướng suy tàn. Dù Tần Mục mượn Quy Khư sen, kết nối phá diệt kiếp, chiếm lấy năng lượng phá diệt kiếp, cũng khó ngăn cản.
Quy Khư sen càng lúc càng nhỏ, khả năng gây rung chuyển Hỗn Độn c��ng giảm đi nhiều.
"Thái Dịch sao còn chưa ra tay?"
Đám người không khỏi bực dọc: "Chẳng lẽ hắn muốn ngồi xem Thất công tử bị Vô Nhai lão nhân đánh về quá khứ?"
Lúc này, đã hai tháng kể từ khi Tinh Ngạn đáp ứng mở Táng Đạo thần quan.
Hôm đó, Tinh Ngạn chuẩn bị ổn thỏa, đem nửa thân thể Sở Ca điện chủ thu vào rương, rồi cẩn thận phỏng đoán Táng Đạo thần quan.
"Thật là một cỗ quan tài tốt!"
Hắn không nhịn được khen ngợi: "Đáng tiếc, bị công tử Di La Cung gọt đi một khối. Cũng may bị gọt đi, nếu không phá giải, thật cần nửa năm."
Hắn không sợ chậm trễ, Táng Đạo thần quan hắn biết luyện chế, mọi thần diệu của thần quan, hắn đều rõ ràng. Dù vậy, hắn vẫn cần tìm sơ hở trong phong ấn, mới mở được thần quan.
Táng Đạo thần quan, có thể xem như một ổ khóa cực kỳ phức tạp, có vòng vòng cơ quan đan xen, không chỉ vậy, còn có lực lượng cường đại phản thương người mở khóa.
Tinh Ngạn không có thực lực cường đại như Tần Mục, Tần Mục có thể ngạnh kháng phản phệ của Táng Đạo thần quan mà không chết, hắn thì không làm được.
Nhưng chỉ cần tìm được cơ quan đầu tiên, các cơ quan khác sẽ dễ giải quyết.
Vô số đại não của hắn điên cuồng tính toán, tìm kiếm cơ quan đầu tiên.
Thời gian trôi qua, rất nhanh lại qua hai tháng, Tinh Ngạn vẫn chưa tìm ra cơ quan đầu tiên.
Bên trong Táng Đạo thần quan giấu vô số phù văn, phù văn thần quan và phù văn lục đạo thần đinh đan xen, hơn nữa không ngừng thay đổi.
Sự biến hóa này tương tự chuẩn và mão, mỗi phù văn trên thần đinh là một chuẩn, mỗi phù văn trên quan tài là một mão, chuẩn cắm vào mão, bị mão chụp lại, thành một cơ quan.
(P/S: Chuẩn: mộng - Mão: lỗ mộng. Kiểu đồ gỗ, hai phần ghép khớp nhau)
Sau khi thành cơ quan, chuẩn và mão sẽ trao đổi thông tin phù văn.
Chuẩn trên thần đinh liên tục vận động, trao ��ổi thông tin với mão, thay đổi kết cấu, mão trong thần quan cũng liên tục vận động, trao đổi thông tin với chuẩn, thay đổi kết cấu.
Chuẩn đầu tiên tách khỏi mão, biến đổi hình dáng, đến trước mão thứ hai, kết hợp với mão thứ hai, cả hai trao đổi thông tin rồi hình dáng lại thay đổi, rồi cùng chuẩn mão thứ ba kết hợp.
Việc kết hợp chuẩn mão và trao đổi thông tin trong Táng Đạo thần quan, mỗi khoảnh khắc đều nhiều đến ngàn tỉ lần, tạo thành một ổ khóa cực kỳ phức tạp!
Tinh Ngạn muốn tìm ra cấu trúc chuẩn mão nguyên thủy nhất trong ngàn tỉ thay đổi mỗi khoảnh khắc, quả thực vô cùng khó khăn.
Nhưng điều này là có thể.
Hắn vốn là quái vật toán lực mạnh nhất Duyên Khang, đã tính toán ra, khoảng mỗi hai tháng, sẽ xuất hiện một lần cấu trúc chuẩn mão nguyên thủy, đó là thời cơ tốt nhất để phá giải.
Phá giải cấu trúc chuẩn mão nguyên thủy sẽ khiến các cấu trúc chuẩn mão khác sai lệch thông tin.
Sai một ly đi một dặm, thay đổi nhỏ này có thể khiến toàn bộ hệ thống phong ấn Táng Đạo thần quan hỗn loạn và sụp đổ!
Hắn đảm bảo với Tần Mục sáu tháng có thể mở hoàn hảo Táng Đạo thần quan, vì cần thời gian tính toán thay đổi cấu trúc chuẩn mão, suy tính hình dáng cấu trúc chuẩn mão nguyên thủy, và quan sát ghi chép thời điểm xuất hiện cấu trúc chuẩn mão nguyên thủy.
Thời gian trôi nhanh.
Cái rương quanh quẩn bên Tinh Ngạn và quan tài, khi thì dừng lại, quan sát bóng của mình.
Bây giờ gần đến thời hạn nửa năm, mặt trời dần lên cao, đến khi mặt trời lên đỉnh đầu, là đến thời gian hẹn với Tần Mục.
Tinh Ngạn luôn đúng giờ giữ tín, cái rương cũng quen như vậy.
Nhưng Tinh Ngạn vẫn nhìn chằm chằm Táng Đạo thần quan, không nhúc nhích.
Quanh Táng Đạo thần quan, các thần nhãn lớn nhỏ lơ lửng giữa không trung, cũng nhìn chằm chằm Táng Đạo thần quan.
Hắn đã sớm không còn tính toán, hai tháng này, hắn chỉ nhìn chằm chằm Táng Đạo thần quan, quan sát thay đổi phù văn.
Tinh Ngạn trợn mắt, hai tháng này, hắn chưa từng chớp mắt, cứ mở to như vậy, mắt đầy tơ máu.
Mặt trời càng lên cao.
Cái rương lấy ra một khúc xương đùi thẳng tắp, cắm xuống đất, nhìn chằm chằm bóng xương đùi.
Bóng xương đùi đang từ từ di chuyển, mặt trời sắp lên đỉnh đầu.
Lúc này, Tinh Ngạn đột nhiên thúc giục nguyên khí, hóa thành một phù văn cực nhỏ, búng ngón tay, phù văn ấn lên một lục đạo thần đinh trên Táng Đạo thần quan.
Hắn thở phào, đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc, thu các thần nhãn vào rương.
Nắp rương mở ra, vẫn nhìn chằm chằm bóng xương đùi, rất nghiêm túc.
Bóng mờ vẫn di chuyển từng chút, cuối cùng, Tinh Ngạn thu dọn xong, mặt trời cũng đến giữa trưa.
"Đùng."
Nắp rương đóng lại, nhìn về Táng Đạo thần quan, bên trong không động tĩnh.
Cái rương nghi ngờ, định bước lên, đột nhiên nghe tiếng "chi chi" từ trong thần quan, thấy các lục đạo thần đinh tự động xoay tròn, từ từ tróc ra!
Tốc độ xoay tròn của lục đạo thần đinh tăng dần, càng lúc càng nhanh!
Vì cấu trúc chuẩn mão nguyên thủy bị phá, nên mỗi khi cấu trúc chuẩn mão trao đổi thông tin phù văn, thông tin đều sai lệch.
Điều này khiến mỗi chuẩn và mão không thể khớp hoàn hảo!
Giống như bệnh truyền nhiễm, nhanh chóng lan đến mọi cấu trúc chuẩn mão, khiến lục đạo thần đinh không thể kết hợp với Táng Đạo thần quan, ngược lại, cả hai bài xích, khiến lục đạo thần đinh xoay tròn nhanh chóng, rút khỏi Táng Đạo thần quan!
"Đương đương đương."
Từng viên lục đạo thần đinh rơi xuống đất, Tinh Ngạn nhướng mày, giữa hai lông mày lộ vẻ vui mừng.
Hắn nghiên cứu mấy tháng, công thành chỉ cần một phù văn cực nhỏ, liền phá giải Táng Đạo thần quan trấn áp Thái Dịch!
Với hắn, đây l�� thành tựu lớn lao.
Đột nhiên, Táng Đạo thần quan bật tung, bên trong Hỗn Độn mờ mịt, Hỗn Độn chi khí tán đi, một thiếu niên ngồi dậy trong quan tài, vặn cổ, nhìn Tinh Ngạn.
Đây là thiếu niên Thái Dịch.
Tinh Ngạn quan sát mắt hắn, khom lưng nhặt đinh.
Thiếu niên Thái Dịch ngửa mặt nằm xuống, rồi đứng dậy, một cự nhân bước ra khỏi quan tài, giọng ồm ồm: "Mục Thiên Tôn đâu?"
Tinh Ngạn lắc đầu: "Không biết."
Cự nhân Thái Dịch vớ lấy thần quan, Tinh Ngạn biến sắc, nghiêm túc: "Là của ta."
Cự nhân Thái Dịch kinh ngạc: "Đây là quan tài đại công tử Di La Cung Thái Thượng luyện cho ta, Mục Thiên Tôn cứu ta theo hình, lại dùng quan tài của ta nghênh địch, khiến ta trong quan tài sống dở chết dở. Ta phải giam hắn vào mấy ngày, để hắn nếm mùi. Chờ ta bắt được Thái Thượng, cũng nhốt hắn vào, rửa nhục."
Tinh Ngạn lắc đầu: "Tần giáo chủ mời ta phá giải quan tài, một trong các điều kiện l�� đưa ta chiếc thần quan này."
Cự nhân Thái Dịch cúi đầu nhìn Táng Đạo thần quan, rồi nhìn Tinh Ngạn.
Bản lĩnh của Tinh Ngạn kém xa hắn, nếu hắn cướp đoạt, Tinh Ngạn không làm gì được, nhưng hắn lại bỏ Táng Đạo thần quan xuống, nói: "Thất công tử quả nhiên láu cá, đưa quan tài cho ngươi, ta không đoạt người tốt."
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Thế Giới Thụ, sắc mặt biến đổi.
Tinh Ngạn nói: "Đạo huynh, ngươi vừa nói muốn nhốt Tần giáo chủ trong quan tài mấy ngày?"
Cự nhân Thái Dịch gật đầu.
Tinh Ngạn cười: "Vậy khi đạo huynh bắt được hắn, ta có thể cho đạo huynh dùng mấy ngày. Ta còn có thể giúp đạo huynh đóng đinh quan tài."
Cự nhân Thái Dịch cười ha hả, giọng hùng tráng hào hùng, bước đi: "Tốt! Ngươi chờ ta mấy ngày, ta đi bắt hắn!"
Tinh Ngạn tươi cười, ngồi xuống, bày một trăm lục đạo thần đinh vừa cất kỹ, lẳng lặng chờ đợi.
"Tần giáo chủ, ta tuy không chiếm được đầu óc của ngươi, nhưng nhốt ngươi vào Táng Đạo thần quan, cũng coi như chấm dứt một tâm nguyện, để đạo tâm của ta gần viên mãn hơn một bước."
Mặt trời giữa trời, liệt nhật rơi xuống, nhưng dưới Thế Giới Thụ lại tối tăm, trong bóng tối, mơ hồ có sấm sét vang dội, thần thông va chạm phát ra tiếng trầm nặng, như tiếng trống đánh vào lòng người, khiến khí huyết hỗn loạn, rất khó chịu.
Cự nhân Thái Dịch bước về phía Thế Giới Thụ, trên trời đột nhiên một mảnh dịu quang chiếu xuống, xua tan hắc ám dưới Thế Giới Thụ.
Nguồn sáng là một mảnh Đại La Thiên.
Thái Dịch Đại La Thiên.
Trong Đại La Thiên có một gốc đạo thụ cổ xưa.
Thái Dịch đạo thụ.
Một đạo phủ quang bay lên từ dưới đạo thụ, gào thét đến, cự nhân Thái Dịch giơ tay, phủ quang rơi vào tay hóa thành Thái Dịch thần phủ.
Cự nhân vác búa, nhanh chân đến dưới Thế Giới Thụ, theo con đường đạo quang chiếu sáng mà đi thẳng.
Phía trước, đột nhiên một mảnh Hỗn Độn mênh mông, một Hỗn Độn trường hà sóng lớn cuộn trào, chắn đường.
Bên kia Hỗn Độn trường hà, có thể thấy hai lá sen trôi trên Hỗn Độn hải, một đóa hoa sen đứng thẳng trên mặt biển.
Giờ phút này hoa sen rung động kịch liệt, từng đạo dây đỏ xoay quanh hoa sen bay lượn.
Ở đó, im lặng chi phong và nhiệt tịch chi phong va chạm kịch liệt, rất hiểm ác.
Cự nhân Thái Dịch cười ha hả, tay trái hư đỡ trước, tay phải vung đại phủ kéo một vòng, hô hô vang vọng.
Đột nhiên, búa lên, tay xuống!
Cự nhân Thái Dịch một búa bổ ra Hỗn Độn trường hà, sông lớn chia hai đoạn, hắn dọc theo đường sông đi thẳng, bóng lớn chiếu trên hai bờ sông dựng đứng dòng hỗn độn lưu.
Cự nhân Thái Dịch đến bờ bên kia, lại thấy phía trước lại là một Hỗn Độn trường hà.
"Vô Nhai, chiêu trò của ngươi nhiều quá!"
Cự nhân Thái Dịch thờ ơ, vung búa, liên tục bổ về phía trước, từng dòng Hỗn Độn sông lớn bị bổ ra.
Hắn liên tục bổ mười lăm dòng sông dài, thở dốc, nhìn về phía trước, sắc mặt nghiêm nghị.
"Tam phương tranh đấu, ngoài Mục Thiên Tôn, những người khác dường như đang chờ cơ hội ám toán ta."
Cự nhân Thái Dịch thấy rõ thế cuộc, đang trầm ngâm, thì nghe "tạch tạch", đóa hoa sen tan vỡ!
Cự nhân Thái Dịch không chần chờ, lại vung búa, bổ ra Hỗn Độn trường hà cuối cùng, xông về bờ bên kia!
Cùng lúc đó, tam công tử Di La Cung Lăng Tiêu, tứ công tử Tử Tiêu và đám điện chủ, thành đạo giả ngẩng đầu nhìn, thấy cự nhân đi lại trên mặt sông!
"Đến rồi!" Đám người tinh thần đại chấn, thầm nghĩ.
—— —— Chúc lão đạo, Tô Nhiễm, sinh nhật vui vẻ!