Chương 496
"Nhưng nếu có thể lấy bảo bối ở Vạn Quỷ Phủ Quật thì ta có thể hồi phục cảnh giới hồn đàn tầng ba ngay đấy!", Vạn Vô Sinh chợt nói.
Mẹ kiếp!
Nghe thấy thế, Mục Vỹ suýt nữa tức hộc máu.
Tên này vẫn đần độn hệt như mấy chục nghìn năm trước, sao không nói luôn một thể đi cơ chứ?
"Vạn lão ca, ta đang giữ bảo bối của Vạn Quỷ Phủ Quật, những thứ ông cần đều đang ở đây nên muốn gì thì cứ nói nhé!", Mục Vỹ cố nhịn cơn tức, cười lớn nói
"À, còn Nhiếp Hồn Châu nữa. Nó là pháp bảo bản mệnh của ông, trả cho ông này”
Mục Vỹ chìa tay rồi đưa viên trân châu màu đỏ máu cho Vạn Vô Sinh.
“Đúng là huynh đệ tốt! Lát nữa, ta sẽ đưa cậu ra ngoài rồi giết sạch đám cặn bã kia!"
Vạn Vô Sinh bật cười ha hả, sau đó ngồi xếp bằng xuống, một tay cầm Nhiếp Hồn Châu, một tay nhận lấy chiếc nhẫn không gian mà Mục Vỹ đưa cho.
Trông thấy những món bảo bối quen thuộc này, Vạn Vô Sinh nhoẻn miệng cười.
Nhưng khi ông ta sờ vào Nhiếp Hồn Châu thì nụ cười ấy vụt tắt.
“Không đúng, không đúng!"
Vạn Vô Sinh chợt lắc đầu nói: "Lạ nhỉ! Mục lão đệ, có gì sai sai ấy. Nhiếp Hồn Châu là bảo bối bản mệnh mà Mục lão ca luyện chế cho ta, ngoài Mục lão ca và ta ra thì không ai có thể điều khiển nó, sao cậu làm được thế?"
Vạn Vô Sinh nhìn Mục Vỹ rồi hỏi.
Chết tiệt!
Nghe Vạn Vô Sinh hỏi vậy, Mục Vỹ thầm chửi thề một câu.
Tên ngốc này bình thường đần độn, mà tự dưng lại thông minh đột xuất thế!
"Ờm ... là sư phụ dạy ta đấy!"
"À!", Vạn Vô Sinh vỗ vào đầu rồi cười khổ nói: "Cậu xem cái đầu đất của ta này, sao lại không nghĩ ra cơ chứ, sư phụ phải dạy thì cậu mới biết được chứ, không thì làm thế nào được!"
Vạn Vô Sinh cười lớn rồi kéo mái tóc dài ngồi ngay ngắn dưới đất, ông ta im lặng nhắm mắt, bắt đầu khôi phục.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Mục Vỹ ngồi xếp bằng xuống, tập trung quan sát hồ linh hồn của mình.
Bây giờ, lực linh hồn của hắn đã hoàn toàn yên tĩnh trong hồ linh hồn, lực linh hồn hùng mạnh như hồ nước đang lắng lặng tụ tập lại dưới Tru Tiên Đồ.
Có hai vòng sáng đang quấn lấy nhau quanh hồ linh hồn, chúng xoay tít mù mãi cuối cùng đã dừng lại.