Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 521

Lúc này, ở thành Đông Vân, phía Đông của Trung Châu đang vô cùng hỗn loạn.

Cả Vỹ Minh đều đang nháo nhào cả lên.

Mục Vỹ được l*t s*ch đồ, đang nằm im lìm trên chiếc giường trong một căn phòng tĩnh lặng.

Tần Mộng Dao, Vương Tâm Nhã và Mặc Dương đứng xung quanh phòng, nhưng không dám ho he một câu.

“Vũ môn chủ, minh chủ nhà ta sao rồi?"

Cuối cùng, Vạn Quỷ lão nhân không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi.

"Còn sao nữa? Cậu ta chết rồi!"

Vũ Thanh Mộc hờ hững nói: "Từ phản ứng cơ thể có thể thấy, cậu ta đã chết thật rồi. Nhưng ... các chức năng trong cơ thể thì vẫn hoạt động!"

"Thế rốt cuộc là sống hay chết? Vũ tiên sinh, ngài có thể nói rõ ra được không?"

"Đúng đấy!", Mục Thiếu Kiệt vội nói: "Ta chỉ có một đứa cháu trai này thôi, Vũ tiên sinh, tiên sinh thần thông quảng đại, nhất định sẽ có cách!"

"Mục lão gia, ngài đừng nóng vội!"

Vũ Thanh Mộc mỉm cười nói: "Bây giờ, Mục Vỹ sống hay chết hoàn toàn dựa vào bản thân cậu ta. Các bộ phận trong cơ thể cậu ta vẫn đang tự vận hành, nhưng ý thức thì đã mất hoàn toàn, cậu ta có thể sống lại hay không thì phải xem cậu ta thế nào!"

Nghe thấy thế, Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã tiến lên, thấy gương mặt tái nhợt của Mục Vỹ, bọn họ đều tỏ ra lo lắng.

“Chuyện đã đến nước này, mọi người cũng đừng lo nữa. Mục Vỹ có thể sống lại hay không có liên quan đến một món bảo bối trong người cậu ta. Với khả năng biến nguy thành an từ xưa đến nay của cậu ta, ta nghĩ chắc lần này cũng không sao đâu. Khéo còn là một cơ duyên lớn đấy!"

Vũ Thanh Mộc nói tiếp: "Sắp có dị vật xuất hiện trong Ma Uyên rồi, các vị hãy nghĩ cách ứng phó với kiếp nạn sắp tới đi!"

“Còn nữa, các người cứ xúm lại đây thế này cũng không tốt cho việc phục hồi của Mục Vỹ đâu, ta nghĩ nên giải tán đi, để hai người phụ nữ ở lại là được rồi!"

Vũ Thanh Mộc nói xong, mọi người đều dần rời đi.

Chỉ còn lại Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đối mắt nhìn nhau ở trong phòng, sau đó cả hai đều hướng ánh nhìn về phía Mục Vỹ.

“Tỷ tỷ, Vỹ ca sẽ ổn thôi đúng không?"

"Chắc chắn rồi!"

Tần Mộng Dao nói một cách chắc nịch: "Nhất định huynh ấy sẽ không sao, nếu không đừng nói là ta, cả muội cũng sẽ không tha cho huynh ấy, đúng không?”

“Vâng!"

Căn phòng dần trở nên yên tĩnh.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương