Chương 578
Gì cơ!
Câu nói này làm Vũ Thanh Mộc run rẩy cả người.
"Ngươi nghĩ mình đã dàn xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, nhưng ngươi đâu có biết những chuyện ngươi làm có nằm trong tính toán của hắn hay không!"
Nói xong, Lôi Chấn Tử khoát tay: "Thôi, bỏ đi. Bộ tộc Cốt Yêu vào, phong ấn trong lôi cốc của ta chắc cũng bị phá vỡ rồi. Hiện tại Trung Châu rối hết cả lên, ai có thể chắc chắn vận may sẽ thuộc về ai chứ".
Lôi Chấn Tử biến mất, chỉ còn lại một mình Vũ Thanh Mộc đứng sững tại chỗ, không rõ trên mặt y là cảm xúc gì.
Dưới đáy biển, trong điện Khiếu Nguyệt.
Tòa cung điện đen nhánh bắt đầu rung lắc dữ dội, mái đền khổng lồ nghiêng hết bên này đến ngả bên kia như con thuyền trơ trọi giữa cơn hồng thủy khủng khiếp.
"Tiểu Hắc, Mục Vỹ sao rồi, ngươi đi xem thử đi!"
Trong một gian điện nọ, Trì Tân Nguyệt đã lấy lại sức, lên tiếng thúc giục.
Gâu gâu ...
Nhưng Tieu Hắc chỉ sua hai tiếng rồi lại cắn góc áo Trì Tân Nguyệt, không chịu rời đi.
Tiểu tử thối Mục Vỹ này, đừng có để bị gì đấy!"
Bà lo lắng nhìn về phía đại điện hùng vĩ.
"Con thì bị gì được chứ, thê tử của con còn đang ở nhà đợi con mà!"
Một giọng nói vui vẻ vang lên ngay sau đó, Mục Vỹ bay tới bên cạnh Trì Tân Nguyệt như một cơn gió.
"Mục Vỹ!"
Trì Tân Nguyệt ngẩn người nhìn hắn.
Mới qua nửa ngày mà Mục Vỹ như thành một con người khác vậy.
Trước đây, Mục Vỹ là một người bừng bừng sức sống, trên khuôn mặt tuấn tú luôn ẩn chứa sự ngang ngược nên người khác luôn thấy hắn kiêu căng, ngạo mạn.
Lúc này nhìn lại, vẫn gương mặt đấy nhưng đã có thêm sự mê hoặc. Một con người vừa yêu dị vừa ngông cuồng.
Nhiều khí chất trộn lẫn với nhau làm Mục Vỹ rất khác lạ.
"Nhạc mẫu đại nhân, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, nơi này sắp sup rồi!"
Mục Vỹ nói một cách trịnh trọng: "Tiểu Hắc sẽ đưa người đi trước, người ở trên mặt biển chờ con nhé. À phải rồi, ở độ sâu một ngàn mét tính dưới mặt biển có nhiều chiến sĩ Ma tộc lắm, người ẩn nấp đi, con sẽ lên ngay".
"Còn cậu thì sao?"