Chương 631
Mục Vỹ không thể đánh nhau ở đây nữa, nhỡ thu hút thêm các con á thánh thú khác tới thì hắn muốn chạy cũng không được.
Quyết định xong, Mục Vỹ cất bước, đi vòng qua con than lan bốn chân đó rồi bay l*n đ*nh núi Đại Hoang, hình như đó là vị trí đầu vào của long mạch.
Thấy Mục Vỹ định bỏ chạy, con than lan bốn chân bay vù đuổi theo.
Uỳnh một tiếng, điều này hình như đã dẫn dụ làn sóng linh thú, các bóng dáng to đùng đuổi theo Mục Vỹ.
"Chết tiệt!"
Thấy thoáng cái đã có mười mấy con linh thú biến dị cấp á thánh thú tập trung sau lưng mình, Mục Vỹ thẩm chửi thề một câu rồi tăng tốc.
Nhưng phía trước đã hết đường.
Trên đỉnh núi có một vách đá to lớn tối màu, mặt đá trơn bóng, trông giống một vật của tạo hoá.
"Mẹ kiếp, liều thôi vậy!"
Mục Vỹ than vãn một tiếng rồi quay lại, rút kiếm Phá Hư ra, một đường kiếm mang ý cảnh kiếm tâm lập tức khiến bầy á thanh thú đang đuổi theo phải hết hồn.
Phụt một tiếng, con thằn lằn bốn chân đuổi theo sát Mục Vỹ nhất đã bị chém đứt một chân, máu tươi màu xanh chảy ra.
Gầm ...
Nó gầm lên, đôi mắt xanh lè rồi bổ nhào về phía Mục Vỹ.
Nhưng Mục Vỹ đã vào bước đường cùng, nào còn sợ gì nữa, dưới cơn bùng nổ, hắn cũng đã khiến mấy con thú to con ở phía sau phải sợ mất mật.
Tiếng gầm rú không ngừng vang lên, vang vọng khắp núi Đại Hoang.
Song các võ giả đang đứng canh chừng bên ngoài lại chẳng hề nghe thấy gì, vẫn tiếp tục nhàn nhã tán dóc ở lối vào.
Bịch bịch ...
Một lát sau, khi liên tục xông ra chiếm giết các con á thánh thú, Mục Vỹ cũng dần thấy mệt.
Các con á thánh thú này đều là loài biến dị, hơn nữa thực lực của chúng còn rất mạnh, quân số thì đông. Mà Mục Vỹ lại phải phân tâm để bảo vệ bản thân, bởi nếu trúng một đòn thì tấm màn bảo vệ của hắn sẽ hỏng mất, thế thì xong đời luôn.