Chương 684
"Sao ta phải cút?"
Mục Vỹ nhún vai, nói: "Rõ ràng ta đứng ở đây trước, người cần đi vòng qua phải là ngươi mới đúng chứ?"
"Ồ? Sao ta thấy đệ tử tạp dịch Vô Hà Phong các ngươi đều tưởng mình là thiên tài ấy nhỉ?"
Thiệu Khang cười khẩy: "Được thôi, ngươi không tránh thì ta tránh!"
Y né sang một bên rồi hình thành ám kình trong lòng bàn tay, vẩy mạnh hai tay ra sau để ném ám kình về phía Mục Vỹ.
Thiệu Khang thấy Mục Vỹ chỉ là đệ tử tạp dịch còn chưa tới cảnh giới Linh Huyệt nên nghĩ một chưởng ám kình này đủ để làm hắn lên bờ xuống ruộng.
Nếu Bạch Đồ Gian không ở đây thì tên này đã thành một cái xác từ lâu rồi.
Nhưng Thiệu Khang đã bước đi một bước, cú chưởng cũng đã được tung ra nhưng Mục Vỹ không nhúc nhích gì cả.
Ngược lại, Mục Vỹ còn dời sang bên trái một bước và đứng ngay trước mặt y.
"Ngươi muốn gì?", Thiệu Khang giật mình hỏi.
"Hình như ngươi còn một chuyện nữa chưa làm!", Mục Vỹ nghiêm túc nói: "Đánh người xong rồi phủi tay bỏ đi? Trước tiên, ngươi nên đỡ huynh ấy dậy rồi xin lỗi ... "
"Ngươi bị điên à?"
Thiệu Khang nhìn hắn mỉa mai: "Đến Bạch sư tỷ cũng cho ta đi rồi kìa, ngươi là cái thá gì mà đòi cản ta?"
"Ta không phải là cái thá gì, nhưng ta bảo ngươi xin lỗi, nghe rõ không? Có làm được không?"
"Không nghe, không làm! Cút sang chỗ khác, đừng có đứng đây chó cậy gần nhà™
Mục Vỹ chắp tay trước ngực, vừa liếc nhìn ngón tay vừa cười nói: "Chó cậy gần nhà? Ta đã cố gắng văn minh rồi nhưng ngươi cứ cố tình ăn nói bừa bãi!"
Âm ...
Câu vừa dứt, Mục Vỹ chắp tay vòng qua cổ Thiệu Khang, sau đó đá thẳng vào hai đầu gối của y làm phát ra mấy tiếng rắc rắc.
Âm thanh giòn vang ấy làm những người xung quanh hốt hoảng.
Đá xong, Mục Vỹ lại vòng chân l*n đ*nh đầu Thiệu Khang và đạp xuống.
Y tức khắc bị chôn đầu trong bùn đất, kêu la những tiếng vô nghĩa, không nói nên lời.
Trong mấy tay đệ tử ngoại môn, có người thấy tình hình không ổn bèn nhân lúc mọi người không chú ý bỏ chạy xuống núi.