(Đã dịch) Ngã Chân Đích Chích Hữu Nhất Cá Lão Bà - Chương 7 : Thứ 1 lần ăn ngày liệu phải chú ý cái gì
Thẩm Phú nhìn Bạch San San lảo đảo rời đi, cười mà không nói.
Y cảm thấy nhà vệ sinh giống như một trạm trung chuyển, Bạch San San vào đó, lát nữa chắc hẳn sẽ là Hiểu Điệp bước ra.
Y nhất định phải tâm sự kỹ càng với vợ, đa nhân cách cũng chẳng có gì đáng sợ, chẳng qua là một kẻ háu ăn vô tâm vô phế, đã bị y dùng một bữa tiệc lớn mà trị cho ngoan ngoãn.
Cũng không biết nàng ra ngoài có xem video trong điện thoại di động trước không?
Không ngoài dự liệu, Bạch San San bước ra đã dùng ngón tay mở khóa điện thoại, tiến vào một hệ thống điện thoại khác, lật xem video trong album ảnh.
Bởi vì trong quá trình dùng bữa, nàng vẫn luôn tò mò đầu Thẩm Phú bị làm sao, nhưng lại không dám hỏi, sợ lộ chân tướng.
Kết quả nàng chỉ thấy được đoạn video của Bạch Thắng Nam, mà không phát hiện lời giải thích của Bạch Hiểu Điệp.
“Quả nhiên, có thể đánh một đại trượng phu ra nông nỗi này chỉ có thể là Nam tỷ,” Bạch San San có chút hả hê, “Cũng không biết Hiểu Điệp sau này giải thích thế nào, ủa, Hiểu Điệp không quay video sao?”
Bạch San San không thấy video của Bạch Hiểu Điệp, thế là lại mở đoạn video trước đó ra xem.
Từ sau bữa tiệc chia tay thời đại học, nàng không còn xuất hiện nữa, đã hơn hai tháng rồi, vẫn còn xảy ra một số việc cần phải chú ý.
Sau khi xem xong, Bạch San San đối diện gương tự lẩm bẩm: “Hiểu Điệp, theo như lời ngươi nói, ta bây giờ chẳng trốn thoát được, chẳng muốn làm gì cả, ngươi mau tiếp nhận đi, chuyện ngủ cùng đàn ông vào ban đêm không phải việc của ta.”
Thẩm Phú thanh toán xong, đóng gói đồ ăn, lại đợi một lúc lâu mà vợ vẫn chưa ra.
Y lo lắng Hiểu Điệp xảy ra chuyện, thế là chạy đến bên ngoài nhà vệ sinh giục: “Hiểu Điệp, xong chưa?”
Gọi vài tiếng, lúc này mới gọi được vợ ra, chỉ là y có chút không chắc chắn đây là vợ mình Bạch Hiểu Điệp, hay là em vợ Bạch San San?
“Hiểu Điệp~” Thẩm Phú vừa thấy liền ôm eo nàng, đối phương kháng cự né tránh một chút, không để y đạt được mục đích.
Là Bạch San San chưa chuyển đổi đi, cơm cũng đã ăn xong, sao vẫn chưa đổi về?
Chẳng lẽ còn muốn cùng y ăn cơm tối?
Hơn nữa nàng trông có vẻ như vẫn chưa biết y đã biết chuyện này? Không xem video sao?
Bạch San San buồn bực nói: “Chúng ta mau về nhà đi, ở đây quá mức quyến rũ, ta chẳng muốn rời đi.”
Nàng cảm thấy chính là không khí nơi này khiến mình không thể thoát thân, Bạch Hiểu Điệp mới không thể trở về, cho nên muốn đổi sang một nơi khác thử xem.
Thẩm Phú “Ừm” một tiếng, dẫn Bạch San San về nhà, trên đường Bạch San San không muốn nói chuyện, vì nói nhiều sẽ sai nhiều.
Thẩm Phú lại cố ý khơi gợi nàng nói chuyện: “Vợ ơi, em nói tối nay chúng ta đi đâu ăn đây?”
“A, cái gì, tối nay cũng muốn ra ngoài ăn sao!” Nghe xong điều này, Bạch San San liền hăng hái hẳn lên, thậm chí có chút không muốn dời đi sự chú ý: “Ta muốn ăn món Nhật, ta còn chưa từng nếm qua món Nhật đâu!”
“Lần trước ta cùng Thiên Bằng từng ăn ở một nhà hàng, cũng không tệ, tối nay chúng ta có thể đến đó.”
“A, các ngươi đi ăn cơm sao lại không gọi ta!” Bạch San San tức giận bất bình.
Lời này rất vô lý, đàm phán thương mại thì mang vợ đi làm gì, nhưng nghĩ đến nàng là Bạch San San ham ăn như mạng, Thẩm Phú cũng không so đo với nàng.
“Lần sau nhất định.”
Sắp đến khu dân cư, Bạch San San đột nhiên nghĩ đến, hôm qua Bạch Thắng Nam đánh Thẩm Phú bị thương, cũng là bởi vì Thẩm Phú giữa trưa làm chuyện không tốt, vừa lúc gặp Nam tỷ thức tỉnh, thế là coi y là lưu manh mà đánh một trận.
Chẳng lẽ người đàn ông này thích làm chuyện lộ liễu giữa ban ngày sao?
Không thể được đâu, mình còn chưa từng yêu đương, không thể để mặc y làm bậy!
Thế là Bạch San San đề nghị: “Lão công, anh xem bây giờ đã gần hai giờ rồi, khoảng cách đến bữa tối cũng không còn nhiều thời gian, hay là chúng ta đừng về nhà, đi dạo phố, rồi sẽ đến giờ ăn tối.”
Thẩm Phú liếc nhìn bụng nàng, còn chưa tiêu hóa hết mà đã bắt đầu nhớ đến bữa tối tiếp theo, đúng là Bạch San San tham ăn mà.
“Được thôi, chúng ta đi xem một bộ phim trước, sau đó dạo phố mua sắm quần áo, cuối cùng là ăn tối.”
Bạch San San vui vẻ đồng ý.
Bộ phim không tính là đặc sắc lắm.
Giữa trưa cũng không đông người, xem một lát, cơn buồn ngủ ập tới Bạch San San, khi nàng lần đầu ngáp, lập tức cảnh giác, vì lúc ngủ là thời điểm nhân cách dễ dàng chuyển đổi nhất.
Vừa rồi nàng còn vội vàng muốn chuyển đổi về, bây giờ vì bữa tối kia, nàng lại không muốn đi, thế là cưỡng ép nhéo một cái vào chân mình để giữ vững tinh thần.
Thẩm Phú không đành lòng nhìn, đau lòng xoa lên đùi nàng: “Em làm gì mà tự nhéo mình thế!”
Em nhéo là chân vợ ta đó!
Bạch San San lại cho rằng Thẩm Phú muốn sờ đùi mình, trái tim nhỏ đập thình thịch, một bên đẩy tay Thẩm Phú, một bên nói: “Bộ phim này xem làm người ta mệt mỏi rã rời.”
Thẩm Phú gật đầu: “Đúng vậy, hay là chúng ta ngủ một giấc đi, cho em mượn vai này.”
Bạch San San không nghe lọt những chữ “đi ngủ” kia, trong đầu nàng toàn là nội dung không phù hợp với trẻ em.
Mắt nàng sáng lên, nhanh nhảu nói: “Xem phim cùng người yêu, dù nhàm chán cũng sẽ trở nên thú vị, chúng ta cứ xem tiếp đi, ít nhất nữ chính cũng rất xinh đẹp mà.”
Thẩm Phú ngáp một cái: “Thế nhưng ta cũng xem mà buồn ngủ, em biết đấy, ta thường thì giữa trưa đều phải ngủ trưa, hay là em cho ta dựa vào một chút, chờ phim kết thúc thì gọi ta, với lại nhan sắc của nữ chính này kém xa vợ ta, ta không vừa mắt nàng.”
Nói đoạn, Thẩm Phú liền dựa vào vai vợ, nếu như đổi lại là Bạch Hiểu Điệp, Thẩm Phú chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn đi ngủ, phim không hay thì có thể làm chuyện khác mà, dù sao trong rạp cũng tối om.
Nhưng đối phương dù sao cũng là Bạch San San, về mặt linh hồn, giữa hai người cũng chỉ có giao tình vài bữa cơm thôi, không nên có tiếp xúc thân mật quá phận.
Thấy Thẩm Phú thực sự muốn ngủ, Bạch San San thở phào nhẹ nhõm, đỡ vai để y ngủ, sợ y sẽ sờ đùi mình.
Một cánh tay của Bạch San San không thể cử động, cánh tay còn lại nàng lấy điện thoại ra, bắt đầu lên mạng tìm kiếm: Lần đầu dùng bữa tại nhà hàng Nhật cần lưu ý điều gì?
Câu trả lời được quan tâm nhất là: Những cái khác không quan trọng, chỉ cần đừng mang tất rách là được.
Câu trả lời thu hút thứ hai là: Nếu có vấn đề chân thối, đề nghị cũng đừng dùng bữa tại nhà hàng Nhật, dễ dàng không còn bạn bè.
Bạch San San dời mắt xuống, tất có rách không? Chân mình có thối không?
Nàng thật sự không rõ, thế là cởi giày, vừa hoàn thành động tác này, liền nghe thấy từ chỗ ngồi chếch phía trước truyền đến giọng nữ nũng nịu: “Anh đừng cởi.”
Bạch San San giật mình, mùi vị nồng đến vậy sao? Nàng vội vàng mang giày vào, ngồi thẳng lưng.
Nhưng rất nhanh, nàng liền nhận ra đối phương hình như không phải đang nói mình, thế là mặt nàng càng đỏ hơn.
Nàng cũng không phải trẻ con, nghe động tĩnh ở chỗ chếch phía trước, không nhịn được cúi đầu nhìn Thẩm Phú một cái.
Ánh sáng lúc sáng lúc tối chiếu vào mặt Thẩm Phú, làm lộ ra ngũ quan của y càng thêm thâm thúy, lập thể và mỹ hảo.
Viết tiểu thuyết có thể thành công đến mức này, hẳn là rất hi hữu, xem như đỉnh cao của ngành, khó trách Bạch Tử Thỏ cái đồ cuồng nhan sắc kia lại kiên định đứng về phía y.
Đối với chuyện hôn sự của Thẩm Phú và Bạch Hiểu Điệp, Bạch San San tương đối trung lập.
Nàng và Thẩm Phú tổng cộng chỉ gặp vài lần, ăn vài bữa cơm, sau đó hai người liền có danh phận vợ chồng cả trên danh nghĩa lẫn thực tế.
Cũng chỉ là nhắm mắt mở mắt một cái, đã từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ, mất đi thứ quý giá nhất của một người phụ nữ, trong lòng nàng chắc chắn có chút khó chịu, dù sao thân thể này nàng cũng đang dùng mà.
Bất quá nghĩ đến mình cũng không có ý định tìm bạn trai, có thời gian đó còn không bằng nếm nhiều hơn một chút món ngon trên thế giới, hơn nữa Thẩm Phú lại thật hào phóng, mua sắm chưa từng keo kiệt, cho nên Bạch San San cảm thấy, có một người chồng không quá quen thuộc như vậy cũng không tính là chuyện xấu.
Dù sao làm nghĩa vụ của vợ đã có Bạch Hiểu Điệp đến thực hiện, biết đâu Bạch Tử Thỏ cũng nguyện ý gánh chịu, mình chỉ việc ăn cho trắng trẻo mũm mĩm là được, đến tương lai có con cũng sẽ không sợ đói...
Nàng lập tức lật túi xách của mình, vừa lúc màn hình điện thoại di động sáng lên, nhận được một tin nhắn từ ngân hàng.
“Tài khoản 8590 của quý khách vào ngày 28 tháng 8 đã nhận được số tiền 9800, 8560.00 Nhân dân tệ, số dư sau giao dịch…”
Mọi bản quyền dịch thuật đều thuộc về truyen.free, vui lòng không sao chép dưới mọi hình thức.