Chương 27 : Thi quỷ xuất hiện lần nữa
Ân Thiên Tử giờ đây đã là vị Sơn Thần cai quản vùng ngoài Vạn Túy sơn mạch này. Sơn Thần tuy cũng giống như Thổ Địa, chỉ là thần linh Cửu phẩm, nhưng hai chức vị này chỉ khác nhau về phân công mà thôi.
Thổ Địa quản lý con người trong địa giới, còn Sơn Thần thì quản dãy núi cùng đám sơn tinh dã quái trong đó.
Nói thẳng ra, một bên quản người, một bên quản những thứ không phải người trong núi.
Mà nơi này đã là lãnh địa của hắn, vậy thì tuyệt đối không cho phép đạo tặc tồn tại.
Triển khai hạt địa thần thông, Ân Thiên Tử phát hiện trong lãnh địa của mình vẫn còn không ít tà ma và tiểu yêu tinh quái.
Thậm chí, còn có mấy nhóm sơn tặc.
Tiểu yêu tinh quái và sơn tặc, Ân Thiên Tử tạm thời không muốn để ý tới, trước hết giải quyết đám tà ma chuyên đi hại người này đã.
Bọn tà ma này hoặc là ra ngoài ăn thịt người, hoặc là hút người lấy nguyên khí, đương nhiên không thể để chúng sống.
Tâm niệm vừa động, hắn đi thẳng tới một sơn lĩnh, nơi đây quái thạch lởm chởm, âm khí dày đặc. Khắp nơi có thể thấy bạch cốt âm u, phần lớn là xương thú, nhưng cũng không thiếu xương người.
Thậm chí, trên mấy cây đại thụ còn treo thi thể người, đa số chỉ còn lại xương trắng, một vài cái đã bị sấy khô, theo gió đung đưa.
"Phong Ma Đại Vương lãnh địa, người ngoài chớ tự tiện xông vào!" Đang lúc Ân Thiên Tử tiến vào bên trong, đột nhiên một tiếng quát lớn truyền tới.
Liền th���y mấy đạo âm phong từ bên trong nhanh chóng bay ra, trong nháy mắt hóa thành hai con ác quỷ chắn trước mặt.
Hai con ác quỷ cầm đại đao trong tay, chỉ vào Ân Thiên Tử, bộ dạng vênh váo tự đắc.
"Thứ không biết sống chết từ đâu tới, cút nhanh ra ngoài, coi chừng đánh cho hồn phi phách tán!"
Ân Thiên Tử liếc mắt đã thấy hai con ác quỷ này mang trên mình không ít tội nghiệt, chỉ là Cửu phẩm cũng dám nghênh ngang trước mặt mình, thật không biết sống chết.
Vung tay một cái, một đạo kim quang chém ra, trong nháy mắt đã tới.
"Phì!"
Ầm! Con ác quỷ kia trong nháy mắt bị chém cho hồn phi phách tán.
Con ác quỷ còn lại thấy tình thế không ổn, lập tức hóa thành một đạo âm phong trốn vào bên trong.
Ân Thiên Tử cũng không để ý đến, khẽ cười một tiếng.
Để con ác quỷ này đi báo tin cũng tốt, đem đám tà ma bên trong tụ tập lại, mới có thể một lưới bắt hết.
Hắn tiếp tục đi vào bên trong, không nhanh không chậm, phảng phất như đang đi dạo ngắm cảnh.
Rất nhanh, hắn tới một sơn động đầy quỷ khí âm trầm, dừng lại.
Bởi vì, lúc này trong động lao ra từng đạo ác quỷ, có chừng mấy chục con.
Đám ác quỷ này cầm vũ khí trong tay, hình dáng khác nhau, nhưng đều mặt mũi dữ tợn, khủng bố dọa người.
Đột nhiên, một đạo âm phong từ trong động bay ra, một bóng người hiện ra.
Thứ này lại là một công tử văn nhã, một thân áo xanh, tóc búi khăn choàng, nhưng sắc mặt lại trắng bệch vô sắc, đôi mắt càng lộ vẻ hung lệ.
Ân Thiên Tử liếc mắt đã nhận ra đối phương là một kẻ tà ma Cửu phẩm, thực lực cũng không tầm thường. Vừa xuất hiện, chung quanh âm phong vờn quanh, gào thét không dứt.
Đây là một con phong quỷ, chết vì âm phong, cho nên trời sinh có khả năng khống chế âm phong, hẳn là tên điên mà tiểu quỷ kia nhắc tới.
"Ngươi là ai, xông vào Âm Ma lĩnh của ta, lại còn giết thủ hạ ta, ý muốn th��� nào?" Tên điên này nói chuyện còn rất văn vẻ, hẳn trước khi chết là một người có học.
"Ngươi là điên?" Ân Thiên Tử nhìn về phía đối phương.
"Chính là tại hạ." Điên mặt cảnh giác đáp, tuy lúc này Ân Thiên Tử khí thế thu liễm, nhưng hắn vẫn cảm thấy một cỗ nguy hiểm dâng lên trong lòng.
Nếu không, với tính cách của điên, đâu còn ở đây nói nhảm, đã trực tiếp động thủ rồi.
"Toàn bộ thủ hạ của ngươi đã đến đông đủ chưa?" Ân Thiên Tử tiếp tục hỏi.
Lần này khiến điên ngơ ngác, nhưng vẫn đáp: "Không sai, tất cả đều ở chỗ này."
"Vậy thì tốt, các ngươi nghiệp chướng nặng nề, giết hại sinh linh, đáng chém!"
"Khẩu khí thật lớn, coi ta điên là bùn đất sao? Chúng tiểu nhân, giết hết cho ta..." Điên biết chuyện này không thể hòa giải, hét lớn một tiếng hạ lệnh.
Đám quỷ lập tức vung vũ khí trong tay, hóa thành âm phong đánh về phía Ân Thiên Tử.
Ân Thiên Tử mặt kh��ng đổi sắc, chỉ nhẹ nhàng vung tay, một đạo kim quang cực lớn bay ra, chém ngang mà đi.
Trong tiếng kêu gào thảm thiết, mấy chục con tiểu quỷ xông lên trong nháy mắt bỏ mạng, hồn phi phách tán.
Mà trước khi hạ lệnh, bản thân điên đã hóa thành một đạo âm phong bỏ chạy, kẻ này rất có tâm cơ.
Biết mình không địch lại, lập tức hy sinh hết thủ hạ để đổi lấy một chút hy vọng sống.
Bất quá, trong hạt địa của ta, ngươi có thể chạy thoát sao?
Đưa tay nhẹ nhàng vồ một cái, ném về phía trước.
Một giây sau, điên vừa hóa thành âm phong chạy đi, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt.
Trên mặt điên lộ vẻ hoảng sợ, lại có chút mộng bức, rõ ràng vừa hóa phong quỷ chạy ra ngoài mấy dặm, sao lại trở về chỗ cũ?
Tuy hoảng sợ, nhưng hắn biết mình đã gặp phải nhân vật lớn.
"Đại nhân, tiểu nhân biết lỗi, nguyện làm tôi tớ, cầu ngài tha cho tiểu nhân một mạng!"
Kẻ này rất thức thời, tr��c tiếp quỳ xuống đất cầu xin.
Nhưng ta sao có thể bỏ qua cho ngươi?
"Ngươi nghiệp chướng nặng nề, bản thần sẽ siêu độ cho ngươi." Để tỏ lòng tôn trọng, Ân Thiên Tử trực tiếp rút đao chém tới.
Quỷ đầu đại đao mang theo tiếng gió rít đặc trưng, trong nháy mắt bao trùm lấy điên đang quỳ dưới đất, hoảng sợ vạn trạng, xoay người muốn chạy trốn, nhưng làm sao thoát được, lập tức bị bao lấy.
Chỉ trong nháy mắt, hắn bị quấn lấy, kéo vào trong Quỷ Đầu đại đao, hóa thành năng lượng thuần túy dung nhập vào thân đao.
Ân Thiên Tử trong nháy mắt cảm thấy năng lượng trong đao tăng trưởng không ít, liền hiểu ra chuyện gì xảy ra với thanh đao này.
Đao này có thể chém giết tà ác, đồng thời hấp thu năng lượng làm mạnh thân đao.
Lúc này sắc mặt hắn khó coi, lãng phí quá! Sớm biết vừa rồi mấy chục con tiểu quỷ kia, mình đã dùng Quỷ Đầu đao chém giết.
Tiêu diệt đối phương xong, hắn lại tịnh hóa toàn bộ khí âm tà nơi này, lúc này mới rời đi.
Những nơi bị tà ma chiếm cứ như thế này, hắn đã phá hủy mười mấy chỗ lớn nhỏ, và không ngoài dự đoán, tên điên kia là kẻ mạnh nhất.
Những tên còn lại quá yếu, đương nhiên toàn bộ bị thanh trừ.
Như vậy, toàn bộ vùng ngoài Vạn Túy sơn mạch này không còn một con tà ma hại người nào tồn tại.
Về phần những yêu quái và sơn tặc ăn thịt người, trong lòng hắn đã có an bài. Chuyện gì cũng phải tự mình ra tay, vậy hắn thành cái gì?
Vừa định xoay người trở về, trong nháy mắt khựng lại, như có cảm ứng, không khỏi sắc mặt ngưng lại.
"Thật to gan, đang lo không tìm được ngươi đây, lại còn tự đưa mình tới cửa." Một giây sau, Ân Thiên Tử hóa thành một đạo ánh sáng biến mất tại chỗ.
Trời tối người yên, thôn Bối Sơn mọi người đều đã ngủ say. Vậy mà, ngoài thôn, một viên quả cầu thịt cực lớn chẳng biết từ lúc nào lặng l�� rơi xuống trên một cây đại thụ.
Trên viên thịt mọc ra ngũ quan dữ tợn khủng bố, một đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm về phía thôn Bối Sơn.
Xung quanh viên thịt mọc đầy râu thịt không ngừng chậm rãi đung đưa, trông cực kỳ quỷ dị.
Kẻ tới chính là Thực Thi Quỷ, giờ phút này nó đến để báo thù.
Ngày mười bốn tháng mười, mười sáu thủ hạ nó phái đi đều bị giết, Thực Thi Quỷ cảm thấy bất an, lập tức rời khỏi động phủ, trốn thật xa.
Không biết đối thủ là ai, nhưng mười tám thôn nó không dám bén mảng tới bắt huyết thực nữa. Vì vậy, ngay đêm đó nó đi tới Thanh Thạch trấn, đại khai sát giới, nuốt chửng hai mươi lăm huyết thực rồi lại trốn vào trong núi, chuẩn bị đột phá.
Để bảo hiểm, nó không trở về Vạn Túy sơn, cho đến hôm nay đột phá đến Bát phẩm cảnh giới mới dám trở lại báo thù.