Chương 66 : Địa ngục vui vẻ
"Cung nghênh Thành Hoàng đại nhân..." Bạch Vô Thường khom mình hành lễ, vô cùng cung kính.
Kim quang ngưng tụ, một bóng dáng mặc quan bào màu vàng, khí thế vô song xuất hiện trước mặt Bạch Vô Thường.
Diện mạo kia căn bản không thấy rõ, tựa như bị một loại quy tắc nào đó bao phủ.
Bất quá, khí tức trên người lại khiến người ta không nhịn được muốn quỳ lạy, khiến người ta không thể sinh lòng phản kháng.
"Tiểu thần bái kiến Thành Hoàng đại nhân." Một đạo thần phong xoắn tới, Gấu Đại lập tức quỳ xuống đất hành lễ.
Giờ phút này, trong núi rừng xa xa, từng đạo bóng dáng tiểu yêu cũng rối rít chạy về phía này. Bọn chúng khiếp sợ không thôi, đến gần rồi thì bò rạp xuống, không dám hé răng.
Lão đại nhà mình cùng lão đại của lão đại đều hành lễ nghênh đón, không cần hỏi cũng biết là đại lão đỉnh cấp đến rồi, trong lòng cũng phấn chấn kích động không thôi.
Mà Nam Nguyên thì kinh hãi không dứt, bởi vì khí tức trên người Ân Thiên Tử khiến nó dâng lên một cỗ cảm giác nguy hiểm vô cùng.
Nó không nghĩ ra, nơi này tại sao lại có một vị thánh linh khủng bố như vậy.
Đúng, nó cho rằng Ân Thiên Tử là một vị thánh linh. Mặc dù cũng cảm thấy khí tức trên người Ân Thiên Tử cổ quái, nhưng lại xác định hắn là hồn thể.
Hồn thể mạnh mẽ như vậy, chẳng phải là thánh linh trong Vạn Túy Sơn thì là gì.
Chẳng qua là, vì sao bên ngoài Vạn Túy Sơn lại có một tôn thánh linh hùng mạnh kinh kh���ng như vậy xuất hiện ở nơi này?
Không nghĩ ra, không nghĩ ra a!
"Không sao chứ?" Ân Thiên Tử quay đầu quan tâm hỏi.
"Cảm tạ Thành Hoàng đại nhân quan tâm, tiểu thần vô ngại." Bạch Vô Thường vội vàng trả lời, trong lòng cảm kích không thôi.
Vết thương nhỏ này của hắn, tự nhiên không có gì đáng ngại.
Ân Thiên Tử không nói gì thêm, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Nam Nguyên.
"Xuống nói chuyện." Giọng điệu bình thản, nhưng lại ngôn xuất pháp tùy. Vừa dứt lời, Nam Nguyên chỉ cảm thấy trước mắt mình hoa lên, giây tiếp theo đã ở trên mặt đất.
Trong lòng nó càng thêm hoảng sợ, thủ đoạn này đơn giản đáng sợ, ở vị diện này trước kia nó một chút sức đề kháng cũng không có.
Bịch! Nó trực tiếp quỳ xuống.
"Huyết Trạch Đại Vương tọa hạ Nam Nguyên, bái kiến đại nhân."
Sợ, quá sợ! Tất cả mọi người thấy mà khiếp sợ không thôi, đám tiểu yêu kia cũng kích động đến tê dại.
Lão đại trên đầu thật sự là quá kinh khủng, vừa rồi Nam Nguyên còn vô cùng hung hăng, vậy mà trực tiếp quỳ xuống.
Gấu Lớn cùng Bạch Vô Thường cũng kích động trong lòng, quả nhiên vẫn là Thành Hoàng đại nhân, còn chưa ra tay đối phương đã phục rồi.
Trong chớp mắt, đạo cự kiếm bị định trên không trung vỡ vụn trong nháy mắt, hóa thành điểm điểm tinh quang biến mất không còn tăm hơi.
Vừa rồi còn khủng bố không dứt, lạnh lẽo vào giờ khắc này cũng theo đó tiêu tán, giây tiếp theo, đại địa khôi phục, cây cối phục hồi như cũ.
Toàn bộ thấy cảnh này đều cả kinh dựng ngược tóc gáy, thủ đoạn này đơn giản chưa từng nghe thấy.
Lúc này Nam Nguyên quỳ dưới đất đã sợ đến linh hồn run rẩy, nằm rạp trên mặt đất.
Cho dù là thượng cấp của thượng cấp nó cũng không có bản lãnh này, đơn giản huyền huyễn. Vốn còn muốn bày ra lão đại của mình ra để chống đỡ mặt đài, nhưng bây giờ nhìn lại, sợ là chẳng có tác dụng gì.
"Nam Nguyên đúng không, đã đến rồi vậy thì đến thần điện của bản thần ngồi một chút đi." Thành Hoàng nói xong, không đợi đối phương mở miệng, vung tay lên, kim quang phóng lên cao trực tiếp cuốn lấy Nam Nguyên đang nằm rạp trên mặt đất mà đi.
"Cung tiễn Thành Hoàng đại nhân." Bạch Vô Thường cùng Gấu Lớn lập tức khom người đưa tiễn.
Một hồi lâu sau, Bạch Vô Thường xoay người một cái cũng biến mất không còn tăm hơi.
Đến lúc này, đám tiểu yêu trốn xa xa mới nhanh chóng chạy tới.
"Lão đại, lão đại trên đầu thực sự, thật sự là lợi hại..."
"Đúng nha, quá kinh khủng, có thể đi theo lão đại trên đầu như vậy, sau này chúng ta có thể tính là có ngày nổi danh."
Hơn trăm con tiểu yêu phấn chấn không dứt, ríu rít, huyên náo khiến Gấu Lớn đau cả đầu.
"Ta đã sớm nói với các ngươi rồi, đi theo Thành Hoàng đại nhân chắc chắn có thể phất lên." Gấu Lớn tự hào vô cùng nói, trên mặt đều là vẻ kiêu kỳ.
"Lão đại uy vũ..." Đám tiểu yêu lập tức một trận vỗ mông ngựa đi qua, trực tiếp khiến con gấu ngốc này cả người thông suốt.
Trong Phán Quan điện của Thành Hoàng miếu, giờ phút này Ân Thiên Tử vị Thành Hoàng gia ngồi trên chủ tọa, Phán Quan, Hắc Vô Thường đứng ở tả hữu, phía dưới ngục tốt cầm xích sắt trợn mắt mà đứng.
Phía dưới quỳ một linh hồn, chính là tà ma Nam Nguyên kia.
Giờ phút này Nam Nguyên, mặt rung động, còn có hoảng hốt.
Bởi vì nó hoàn toàn không tưởng tượng nổi, ở ranh giới Vạn Túy Sơn, trong một huyện thành nhỏ lại có địa phương kinh khủng như vậy.
Kể từ khi đến Thành Hoàng miếu, loại thiên uy khủng bố huy hoàng kia đã đè lên linh hồn nó, căn bản không sinh ra chút lòng phản kháng nào.
Đặc biệt là khi đến Phán Quan điện, cảm giác âm trầm ở nơi này đơn giản là muốn chết.
Loại uy thế này, không liên quan đến thực lực, là một loại chèn ép tự nhiên đến từ sâu trong linh hồn.
"Tiểu quỷ dưới điện, đã ngươi đến từ Vạn Túy Sơn, vậy nói một chút tình huống bên trong đi." Ân Thiên Tử nhàn nhạt hỏi.
Lúc này Nam Nguyên đã sớm ý thức được, những người trước mắt này không phải là thánh linh từ Vạn Túy Sơn đi ra.
Bất quá, điều khiến nó không thể nào hiểu được chính là, nơi này làm sao lại có linh hồn cường đại như vậy không bị Vạn Túy Sơn hấp dẫn đi vào, hơn nữa còn có thực lực kinh khủng như vậy.
Dù là Nam Nguyên ngu ngốc đến đâu trong lòng cũng đoán được, sợ rằng thủ hạ nó phái đi dò xét tin tức trước kia đã gãy ở chỗ này.
"Ba!" Đang lúc nó không ngừng phỏng đoán suy đoán trong lòng, sau lưng lập tức truyền tới một hồi đau đớn.
Cơn đau này vậy mà thẳng tới linh hồn, cảm giác như thể sắp bị xé nứt vậy.
Mặc dù linh hồn nó hùng mạnh, dù sao cũng đã được thánh trì tẩy lễ, thực lực lại đạt tới thất phẩm, cho nên rất nhanh liền gắng gượng vượt qua.
"Lớn mật, còn không mau mau trả lời Thành Hoàng đại nhân." Một ngục tốt tức giận quát lớn sau lưng.
"Ngươi..." Nam Nguyên xoay người trừng mắt ngục tốt vừa ra tay quất roi vào nó, trong mắt bắn ra quang mang giết người.
Chỉ bất quá, nó còn rất lý trí. Nếu đổi ở nơi khác, con tiểu quỷ cỏn con này sớm đã bị nó nuốt chửng, thế nhưng là nơi này.
Nó không dám động, một chút xíu cũng không dám động.
Trong lòng nó rất rõ ràng, nếu bản thân dám lộn xộn một cái, tất nhiên rơi vào kết cục hồn phi phách tán.
"Ba!" Ngục tốt kia cũng sẽ không bị ánh mắt ăn thịt người của nó hù dọa, vừa hung ác quất cho người này một roi lên mặt.
Đánh thẳng lên mặt Nam Nguyên một vết thương, trầy da sứt thịt.
Roi trong tay ngục tốt là roi riêng của Âm ty, có hiệu quả đặc biệt đối với linh hồn, trong lúc nhất thời vết thương này v���y mà không thể khôi phục được.
"Nếu nó không mở miệng, vậy thì mang đến địa ngục một chuyến đi." Giọng điệu của Ân Thiên Tử nghe không ra tình cảm, không vui không buồn.
"Thành Hoàng đại nhân, thời hạn thi hành án bao lâu?" Ngục tốt cẩn thận hỏi.
"Tạm định một ngày." Ân Thiên Tử đáp, đưa vào đến chính là để cho Nam Nguyên thể hội một chút. Mục đích của hắn chủ yếu vẫn là muốn cạy miệng người này, đòi tin tức bên trong Vạn Túy Sơn.
"Tuân thần chỉ!" Nhận lệnh xong, một sợi dây sắt trong nháy mắt trói chặt Nam Nguyên, ngục tốt lôi kéo đi liền.
Ngay khi bị dây sắt trói lại, Nam Nguyên cảm giác mình mất đi năng lực phản kháng, nhất thời toàn bộ quỷ tâm chìm xuống đáy vực.
Nơi này, thực tại quá cổ quái.
Rất nhanh, Nam Nguyên bị ngục tốt kéo vào một cánh cửa trong hư không.
Giây tiếp theo liền đến tiểu địa ngục, một cỗ khí tức khiến linh hồn run rẩy bao phủ nó, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi kinh khủng nhất từ trước đến nay.
Sau đó, sau đó nó liền cảm nhận được niềm vui của địa ngục...