Chương 137 : Ngoan chính mình cũng bán
Càng nghĩ, Đường Tiểu Bạch càng thấy thèm thuồng.
Thần Lư thực lực không bằng Na Tra, rất nhanh đã bị Na Tra đè xuống, ăn một trận đòn nhừ tử.
"Lừa có thể giết, không thể nhục, buông ta ra, cấm cưỡi đánh bản lừa!"
Bị đè dưới đất, Thần Lư kêu to, quay đầu lại dùng sức muốn cắn Na Tra.
Thấy tình huống này, Đường Tiểu Bạch đi tới.
Hao Thiên Khuyển mắt sáng lên, đuổi theo: "Muốn ăn thịt lừa?"
Đường Tiểu Bạch mặt đen lại, trừng mắt nhìn Hao Thiên Khuyển: "Không, ăn thịt chó, th��t chó ngon hơn."
Lời còn chưa dứt, Đường Tiểu Bạch chỉ thấy Hao Thiên Khuyển "xích" một tiếng, kéo dài khoảng cách với hắn.
Hao Thiên Khuyển giờ đã biết, nó đánh không lại hòa thượng này.
Nghĩ đến đây, Hao Thiên Khuyển buồn bực, ban đầu gặp hòa thượng này, nó còn đuổi cho hòa thượng này chạy trối chết.
Mới đó mà thôi, thực lực của hòa thượng này đã vượt qua nó, Hao Thiên Khuyển một hồi lâu ưu sầu.
"À, Thần Lư, hỏi ngươi chuyện này."
Đến bên cạnh Thần Lư, Đường Tiểu Bạch cười híp mắt nói.
Thần Lư không cắn Na Tra nữa, Na Tra cũng không đánh Thần Lư nữa, Thần Lư tò mò hỏi: "Chuyện gì?"
"À, bần tăng muốn hỏi, thịt trên người ngươi cắt đi, có thể mọc lại rất nhanh đúng không?"
Cười khan một tiếng, Đường Tiểu Bạch hỏi.
Thần Lư lập tức cảnh giác: "Thánh tăng, ngươi muốn làm gì, dám có ý đồ xấu, ta một cước đạp chết ngươi!"
Đường Tiểu Bạch mặt đen cho Thần Lư một bạt tai, khinh bỉ nói: "Ngươi đạp thử xem, bây giờ bần tăng mạnh hơn ngươi, hiểu không?"
Vẻ mặt Thần Lư đột nhiên cứng đờ, giống như Hao Thiên Khuyển, buồn bực, quá đả kích lừa.
"Nhanh lên, trả lời bần tăng, còn muốn trở nên mạnh mẽ hay không?"
Nhìn chằm chằm Thần Lư, Đường Tiểu Bạch thúc giục.
Thần Lư nói: "Có thể thì có thể, nhưng rất hao tổn nguyên khí, phải tốn không ít thời gian mới khôi phục."
"Cho dù có đan dược giúp khôi phục, cũng đau lắm đó, thánh tăng ngươi không bằng thương lượng với Hao Thiên Khuyển, da chó nó dày."
Tức giận, Hao Thiên Khuyển "uông uông" kêu to, làm bộ muốn cắn Thần Lư, bị Đường Tiểu Bạch một bạt tai đánh cho im bặt.
Lật tay lấy ra một đống lớn đồ vật, Đường Tiểu Bạch nói: "Cắt một miếng!"
"Ta, Thần Lư, uy vũ bất khuất, sao lại vì chút. . ."
Đường Tiểu Bạch cắt ngang Thần Lư: "Nuốt những thiên tài địa bảo và đan dược này, không có gì bất ngờ, ngươi có thể nhập Kim Tiên hậu kỳ, không đủ ta sẽ cho thêm."
Thần Lư ngẩn người, lời vừa đến miệng chợt chuyển: "Nếu chỗ tốt đủ nhiều, cũng không phải không được, trừ những thứ này, còn phải cho ta đan dược chữa thương."
Khinh bỉ trừng Thần Lư một cái, Đường Tiểu Bạch ném ra một bình đan dược, ném qua.
"Mười viên đan dược có thể khiến Kim Tiên thương thế khỏi hẳn trong nháy mắt, đủ không?"
Thần Lư mặt mừng như điên, gật đầu liên tục: "Đủ đủ đủ!"
Vừa nói, Thần Lư đã chuẩn bị cướp đồ trong tay Đường Tiểu Bạch.
Đường Tiểu Bạch ngăn Thần Lư lại, nhìn mấy lần trên người Thần Lư, ý tứ rất rõ ràng.
Thần Lư nhìn mấy lần đồ vật trong tay Đường Tiểu Bạch, trong mắt lóe lên một tia quả quyết, ngưng tụ ra một thanh đao linh khí, xoẹt xoẹt mấy đao, cắt một khối thịt lớn ném qua.
Ném thịt qua, Thần Lư không màng thương thế, mà lao tới giành đồ trong tay Đường Tiểu Bạch.
Đường Tiểu Bạch mặt đen thui, con lừa chết tiệt này, sao lại sợ hắn không cho?
Đường Tiểu Bạch ngưng tụ một bàn tay, tiếp lấy thịt Thần Lư ném tới.
"Con lừa ngu ngốc này, thánh tăng nếu ngươi nói muốn ăn lừa roi, ngươi nghĩ nó có cho không?"
Bên cạnh, Hao Thiên Khuyển khinh bỉ nhìn Thần Lư, thầm nói.
Đường Tiểu Bạch thiếu chút nữa hộc máu, một bạt tai quạt bay Hao Thiên Khuyển.
Thần Lư tiếp lấy những bảo vật kia, vội vàng thu hồi, nuốt một viên đan dược Đường Tiểu Bạch cho, rất nhanh khôi phục như ban đầu.
"Còn muốn không, thánh tăng, có bảo vật đó, ta sẽ cho ngươi cắt thêm một miếng."
Phát hiện không những không tổn thất gì, còn vớt được một đống lớn bảo vật, Thần Lư mắt sáng rực nhìn tới.
Đường Tiểu Bạch kinh ngạc há hốc mồm, đầu óc con lừa này làm bằng gì, ai lại muốn người ta ăn thịt mình?
Đường Tiểu Bạch nói: "Đi đi đi, đừng quấy rối, còn không biết ăn có ngon hay không."
Thần Lư lẩm bẩm: "Thôi vậy, ta bán cho đại tiên khác, có bình đan dược này, ta có thể cắt thêm chín lần, để ta nghĩ xem muốn thứ gì tốt."
Vừa nói, Thần Lư rất nghiêm túc suy tư.
Mộng bức nhìn Thần Lư, Đường Tiểu Bạch bái phục sát đất, con lừa này vậy mà nghĩ ra cách làm giàu bằng chính bản thân nó.
Khoan hãy nói, Thiên đình nhiều thần tiên như vậy, chắc chắn có người muốn nếm thử thịt Thần Lư.
"Xong, con lừa này nhập ma rồi, ngay cả mình cũng bán."
Thấy Thần Lư bộ dáng nghiêm túc, Hao Thiên Khuyển trợn tròn mắt.
Thần Lư nghe thấy, khinh bỉ trừng mắt nhìn Hao Thiên Khuyển: "Chó ngu, ngươi hiểu cái gì, chờ Lư gia ta đổi bảo vật, trở nên mạnh mẽ, sẽ dẫm lên đầu tất cả các ngươi."
"Đến lúc đó, Lư gia ta sẽ bắt Hao Thiên Khuyển ngươi đấm bóp, xoa bóp cho ta, dám không làm, ta đánh chết ngươi."
"Không có thực l��c, sao thực hiện được lý tưởng lừa của Lư gia ta, hơn nữa, ta có tổn thất gì đâu, đan dược của thánh tăng tốt thật."
Hao Thiên Khuyển bị Thần Lư mắng cho một hồi không biết nói gì, hình như cũng đúng, thực lực mới là quan trọng nhất.
Hao Thiên Khuyển như có điều suy nghĩ, mắt chớp chớp nhìn Đường Tiểu Bạch.
"Thực ra, bần tăng có một ý hay hơn."
Đường Tiểu Bạch mắt lấp lánh, nói.
Hao Thiên Khuyển và Thần Lư kinh ngạc, vội vàng nhìn, chờ Đường Tiểu Bạch nói.
Đường Tiểu Bạch nói: "Nếu các ngươi muốn đổi bảo vật, bán thịt trực tiếp không hay, các ngươi có thể gia công, làm xong rồi bán."
Hao Thiên Khuyển và Thần Lư rất hứng thú, vội hỏi Đường Tiểu Bạch cặn kẽ.
Đường Tiểu Bạch nói: "Ví dụ như Hao Thiên Khuyển ngươi, có thể bán thịt chó nướng, Thần Lư ngươi cũng vậy, làm bánh nhân thịt lừa."
Nghe Đường Tiểu Bạch nói, mắt Hao Thiên Khuyển và Thần Lư sáng lên, tiếp tục hỏi.
Hoa Hồ Điêu bên cạnh nghe một hồi, gãi đầu nói: "Phiền phức vậy làm gì, đi cướp không tốt sao?"
"Ngươi cướp được ai, ngươi có thể cướp được, trên người không có thứ ngươi muốn, cướp không được, ngươi đi cướp là tìm đánh."
Khinh bỉ nhìn Hoa Hồ Điêu, Na Tra nói.
Đường Tiểu Bạch cười tủm tỉm giải thích cho Thần Lư và Hao Thiên Khuyển, con lừa và con chó đại khái hiểu ra.
Thực ra, Đường Tiểu Bạch cũng chỉ là chợt nảy ra ý, chợt nhớ tới ý tưởng.
Những người này tu luyện, không thể đều dựa vào hắn, tự mình đi tam giới mò bảo vật cũng không tệ.
Dù sao có hắn cho đan dược khôi phục, cũng không có gì tổn thất.
"Làm!"
Thần Lư và Hao Thiên Khuyển nhìn nhau, vì lý tưởng cao cả, nghiến răng.
Hoa Hồ Điêu la ầm lên: "Ta có thể gia nhập không?"
Nghe Hoa Hồ Điêu nguyện ý gia nhập, Hao Thiên Khuyển và Thần Lư vui mừng.
Hồng Hài Nhi nhìn ba người bọn họ mấy lần, lại nhìn bản thân, ngạc nhiên hỏi: "Ta cũng được sao?"
Đường Tiểu Bạch mặt đen nói: "Không được, bản thể là hình người thì không được."
Hồng Hài Nhi là con của Ngưu Ma Vương và Thiết Phiến công chúa, không tính là yêu thú, dù sao Thiết Phiến công chúa là người của A Tu La tộc ở U Minh Huyết Hải.
Nói cho cùng, Hồng Hài Nhi cũng chỉ là nửa yêu.
"Ồ!"
Hồng Hài Nhi buồn bực thì thầm, ngay sau đó mắt sáng lên, nghĩ đến gì đó, nói: "Ta không được, nhưng có thể cắt thịt lão ngưu."
Đường Tiểu Bạch nghe trợn mắt há mồm, vậy mà chơi cha, đúng là con ngoan của ngươi!
Tuy nói là không có gì tổn thất, nhưng chuyện này, thật được sao?
Mình coi như, vậy mà đánh chủ ý lên cha mình, Đường Tiểu Bạch có chút bất lực.
Nhưng nếu Hồng Hài Nhi muốn làm, thì tùy nó, Đường Tiểu Bạch lười quản.
Quyết định xong, Đường Tiểu Bạch nhanh chóng tìm các loại tài liệu, tính lấy thịt Thần Lư làm bánh nhân thịt lừa.
Thần Lư, Hoa Hồ Điêu và Hao Thiên Khuyển đứng bên cạnh, vẻ mặt thành thật học nghề.
Về phần Na Tra, đã đi bế quan, Hồng Hài Nhi thì rời Thiên đình, xin Đường Tiểu Bạch một ít đan dược khôi phục và bảo vật, tính đi tìm Ngưu Ma Vương cắt thịt.