Chương 213 : Như Lai bắt chước
Nhìn người đàn ông trước mắt, Đường Tiểu Bạch cạn lời.
Quả không hổ là người của Chân Vũ Đại Đế, ngay cả hình tượng cũng học theo Chân Vũ Đại Đế.
Chân Vũ Đại Đế tóc tai bù xù, người này cũng tóc tai bù xù, kiểu gì vậy, rất thịnh hành sao?
"Không sai, chính là bần tăng, sau này bần tăng bảo các ngươi đi hướng đông, các ngươi không được đi hướng tây, bảo các ngươi đuổi gà, các ngươi không được đuổi chó, hiểu chưa?"
Đường Tiểu Bạch gật đầu, đáp lời người đàn ông.
Người đàn ông mắt lóe lên, ôm quyền nói: "Đại Đế có lệnh, chúng ta tự nhiên không dám không theo, ta là Thiên Du."
"Ta là Dực Thánh."
"Ta là Phù Hộ Thánh."
Theo sát sau người đàn ông, hai người khác ôm quyền đứng ra.
Ba người cùng nhau lớn tiếng: "Ra mắt Nguyên soái!"
Theo sát sau ba người, tám trăm ngàn Thiên Hà thủy quân cùng nhau quỳ mọp: "Ra mắt Nguyên soái!"
Dù cảnh tượng tương tự đã trải qua không chỉ một lần, nhưng Đường Tiểu Bạch vẫn cảm thấy lòng hư vinh được thỏa mãn vô cùng.
Vui mừng khôn xiết, Đường Tiểu Bạch giơ tay lên: "Đứng lên, đứng lên, sau này bần tăng dẫn dắt các ngươi, ăn ngon uống say."
"Người khác có, các ngươi cũng sẽ có, người khác không có, các ngươi cũng sẽ có, người khác có thể tu luyện đến cảnh giới nào, các ngươi cũng có thể tu luyện đến, người khác tu luyện không tới, các ngươi cũng có thể tu luyện đến."
Đường Tiểu Bạch vui vẻ hớn hở, trực ti���p hứa hẹn những lời có cánh.
Chúng Thiên Hà thủy quân đều kinh ngạc đến ngây người, kinh ngạc nhìn Đường Tiểu Bạch.
Vị Nguyên soái mới tới này, có phải quá khí phách rồi không, Đại Đế cũng không dám nói với bọn họ những lời như vậy.
"Tin tưởng bần tăng, tới tới tới, tới ăn Bàn Đào trước, số lượng không nhiều, mọi người chia nhau ăn."
Đường Tiểu Bạch buồn cười nhìn đám người ngây ngốc, vung tay lên, Bàn Đào rậm rạp chằng chịt xuất hiện.
Trước ở Bàn Đào viên hái được rất nhiều, cũng chưa cho hết thiên binh thiên tướng ăn xong.
"Cái gì, Bàn Đào?"
Thấy Đường Tiểu Bạch không chỉ nói, mà còn vung tay là một đống lớn Bàn Đào, chúng Thiên Hà thủy quân lần nữa ngẩn ngơ.
Chuyện của Đường Tiểu Bạch, bọn họ thực ra cũng đã nghe qua, biết Đường Tiểu Bạch đã tranh thủ rất nhiều Bàn Đào cho thiên binh thiên tướng.
Nhưng không ngờ, chuyện tốt này, vậy mà cũng có thể ��ến phiên bọn họ.
"Đừng vội cảm động, ăn Bàn Đào, chính là người của bần tăng, bần tăng lát nữa muốn huấn luyện các ngươi, đến lúc đó các ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời."
Cười ha hả nhìn đám người, Đường Tiểu Bạch nói.
Đám người bật cười, huấn luyện mà thôi, Đại Đế đã bảo bọn họ nghe lời, bọn họ tự nhiên sẽ phối hợp.
Dưới sự dẫn dắt của ba người Thiên Du, chúng Thiên Hà thủy quân cảm ơn Đường Tiểu Bạch, rồi chia nhau ăn Bàn Đào.
Bàn Đào loại vật này, trừ ba người Thiên Du, những Thiên Hà thủy quân kia đều chưa từng ăn qua.
Bây giờ Đường Tiểu Bạch cho bọn họ, tự nhiên khiến chúng Thiên Hà thủy quân cảm động đến rơi nước mắt.
Vô hình trung, quan hệ giữa Đường Tiểu Bạch và Thiên Hà thủy quân đã nhanh chóng rút ngắn.
"Được rồi được rồi, nếu ăn xong rồi, vậy thì lập tức bắt đầu hạng huấn luyện thứ nhất."
"Nghe tiếng hô bên ngoài không, bần t��ng muốn huấn luyện các ngươi hạng thứ nhất, chính là chạy bộ."
"Tất cả mọi người xếp thành đội ngũ, vòng quanh Thiên Đình, không được dùng pháp lực, chạy một trăm vòng, phải vừa chạy vừa hô, hô 'Thánh tăng là đại soái ca'."
Chờ chúng Thiên Hà thủy quân ăn xong Bàn Đào, Đường Tiểu Bạch cười nhìn chúng Thiên Hà thủy quân nói.
Chúng Thiên Hà thủy quân, nét mặt trên mặt chợt cứng đờ, từng người một mộng bức nhìn Đường Tiểu Bạch.
Bọn họ nghe nói vị Thánh tăng Đại Nguyên soái này không đáng tin cậy, rất giận người, không ngờ lại là thật.
Bảo bọn họ chạy thì chạy đi, vì sao còn phải hô khẩu hiệu xấu hổ như vậy?
Vị Thánh tăng này cũng thật có mặt mũi để bọn họ hô, chẳng lẽ trên mặt không thấy nóng nảy sao?
U oán, chúng Thiên Hà thủy quân bắt đầu không nhịn được xả năng lượng tiêu cực.
Dù rằng vì Bàn Đào mà cảm kích Đường Tiểu Bạch, nhưng Đường Tiểu Bạch bảo bọn họ hô loại khẩu hiệu này, thật sự là không nhịn được.
"Thế nào, lời bần tăng nói vô dụng sao, mau xếp hàng ra ngoài chạy bộ."
Thấy chúng Thiên Hà thủy quân nhìn chằm chằm hắn, cũng không ai hành động, Đường Tiểu Bạch trong lòng trộm vui vẻ, làm bộ khiển trách.
Thiên Du hơi biến sắc mặt, vội hướng chúng Thiên Hà thủy quân hô: "Xếp hàng!"
Đã Chân Vũ Đại Đế bảo bọn họ nghe lệnh, vậy thì nhất định phải nghe.
Huống chi cũng không phải đại sự gì, hô khẩu hiệu mà thôi.
Chúng Thiên Hà thủy quân kỳ thực cũng không phải không muốn nghe Đường Tiểu Bạch, nghe vậy rất nhanh xếp thành đội ngũ.
Đường Tiểu Bạch bảo chúng Thiên Hà thủy quân xếp thành vài hàng, ra khỏi thiên hà.
Rất nhanh, tiếng hô khẩu hiệu của Thiên Hà thủy quân vang lên, cùng thiên binh thiên tướng hô ứng lẫn nhau.
Nghe được thanh âm của Thiên Hà thủy quân, rất nhiều thiên binh thiên tướng chợt vui vẻ.
Vốn chỉ có bọn họ thiên binh thiên tướng bị Thánh tăng chà đạp, bây giờ có người cùng cảnh ngộ, chợt cảm thấy chẳng còn khổ bức.
Năng lượng tiêu cực của thiên binh thiên tướng giảm bớt, Đường Tiểu Bạch lập tức phát hiện.
Đường Tiểu Bạch tự nhiên sẽ không để những người này được như ý, rất nhanh chạy tới.
"Từng người một, khẩu hiệu hô không có khí thế gì cả, mặt mũi của các ngươi đâu?"
"Đổi khẩu hiệu, đổi khẩu hiệu, bắt đầu từ bây giờ, các ngươi hô, gọi các ngươi là đồ mềm nhũn."
Nghe Đường Tiểu Bạch nói vậy, chúng thiên binh thiên tướng mộng bức, năng lượng tiêu cực lần nữa cuồng bạo.
Thấy chúng thiên binh không lập tức hô, Đường Tiểu Bạch hét: "Quên những lời trước kia ta nói với các ngươi sao, phục tùng mệnh lệnh."
"Chờ đến khi nào các ngươi hô lên khí thế, đổi lại khẩu hiệu."
Chúng thiên binh bất đắc dĩ, chỉ có thể dưới sự dẫn dắt của chúng thiên tướng đổi khẩu hiệu hô lên.
Muốn trách thì trách bọn họ nghe được khẩu hiệu của Thiên Hà thủy quân, không chăm chú hô, không trách được ai.
Chúng thiên binh thiên tướng hô khẩu hiệu, năng lượng tiêu cực bạo phát còn mãnh liệt hơn vừa rồi rất nhiều.
Dù sao khẩu hiệu vừa rồi, kỳ thực không có gì, nhưng khẩu hiệu bây giờ, lại có ý chê bai bọn họ.
Tiếng hô khẩu hiệu liên tiếp, trong lúc nhất thời, toàn bộ Thiên Đình khắp nơi đều là tiếng gầm thét giận dữ.
Nhiều người như vậy, hơn nữa còn đều là tiên nhân, hợp lại cùng nhau thanh âm, nghĩ thôi cũng biết lớn đến mức nào.
Không chỉ Thiên Đình, thậm chí Phật Môn, Địa Phủ, cùng với nhân gian, cũng mơ hồ nghe thấy tiếng kêu.
Một số người thực lực cường đại, không chút nghi ngờ quét thần thức tới muốn xem tình huống gì.
Tại Đại Lôi Âm Tự của Phật Môn, Như Lai vừa giải thích một trận cho chúng Phật tổ, tự nhiên cũng quét thần thức về phía Thiên Đình.
Trước khi thấy Đường Tiểu Bạch rời khỏi Song Xoa Lĩnh, Như Lai đã tản đi hình ảnh trên không trung.
Vừa nhìn, Như Lai liền ngẩn người, Thiên Đình đang làm gì vậy?
Quét mắt một lát, Như Lai rất nhanh chú ý tới Đường Tiểu Bạch, cùng với Thiên Hà thủy quân hô khẩu hiệu.
"Lại là nghiệt đồ này, đám người Thiên Đình kia, cứ để mặc nghiệt đồ này làm loạn?"
Khóe miệng hơi giật giật, Như Lai cạn lời.
Nhìn một lát, Như Lai chợt nảy ra ý kiến hay.
Như Lai cảm thấy, một đám người hô khẩu hiệu như vậy, hiệu quả tựa hồ cũng rất tốt.
"Phật Môn ta cũng có thể, không cần đổi rượu số, cứ bảo bọn họ hô 'Như Lai Phật Tổ khí phách vô song', đúng, cứ như vậy."
Suy nghĩ một hồi, mắt Như Lai sáng lên.
Chấp chưởng Phật Môn nhiều năm như vậy, hắn chẳng biết gì, chỉ biết chép bài, chỉ cần thấy cái gì tốt, đều chép hết.
Hưng phấn suy nghĩ, Như Lai c��m thấy cứ tiếp tục như thế, Phật Môn dưới sự chấp chưởng của hắn nhất định sẽ ngày càng hưng thịnh.
"Vậy, bản Phật tổ bỗng nhiên lại có ý kiến hay, Thiên Đình bây giờ nhất định đang bí mật luyện quân, chúng ta cũng không thể tụt lại phía sau."
"Ca Diếp, lập tức ra ngoài chỉnh đốn Phật binh cho bản Phật tổ, bảo bọn họ xếp hàng, không được dùng lực, vòng quanh Linh Sơn chạy bộ, còn phải bảo bọn họ hô khẩu hiệu, khẩu hiệu chính là 'Như Lai Phật Tổ khí phách vô song'."
Quyết định chủ ý, Như Lai cũng không thương lượng với những người khác, trực tiếp phân phó đệ tử Ca Diếp Tôn Giả.
Ý kiến của những người khác trong Phật Môn chỉ là tham khảo, Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn năm đó vì lôi kéo Như Lai, đã hứa hẹn rất nhiều, Phật Môn chủ yếu vẫn là Như Lai quyết định.
Nghe lời này của Như Lai, đám người trong Đại Lôi Âm Tự đều mộng bức, đây là muốn làm gì vậy?