Chương 223 : Thật sâu hố
Đường Tiểu Bạch giả vờ ngây ngô, mỉm cười nhìn bà lão do Quan Âm biến thành.
Lúc này, chỉ cần hắn sơ sẩy một chút, Quan Âm chắc chắn sẽ nhận ra ngay.
Nhìn chằm chằm Đường Tiểu Bạch một hồi, Quan Âm dời mắt đi.
"Chuyện này, pháp sư cứ đi hỏi Phật Tổ ấy, hỏi ta mấy lời xấu hổ này, không biết ngượng à."
Hừ nhẹ một tiếng, Quan Âm cố ý tỏ vẻ không vui.
Đường Tiểu Bạch cười nhạt, giả bộ bình tĩnh: "Lão bà bà, trong lòng bần tăng chỉ có Phật pháp."
Quan Âm cạn lời, không tranh cãi với Đường Tiểu Bạch nữa, cầm y phục và mũ hoa đưa tới.
Liếc mắt nhìn, Đường Tiểu Bạch nhận lấy, phất tay thu vào.
Quan Âm đang định nói gì thì ngẩn người, quên mất hòa thượng này có pháp lực.
"Đa tạ lễ vật của lão bà bà."
Đường Tiểu Bạch cười nói.
Quan Âm chắc chắn đang rất mộng bức, ha ha ha ha.
Hai bộ quần áo, hai chiếc mũ hoa, rõ ràng là tính cả phần của hắn vào rồi.
Muốn dùng kim cô trói hắn, nghĩ gì vậy, thật sự cho rằng hắn là tiểu Bạch không biết gì sao?
Âm thầm thu thập chút năng lượng tiêu cực từ Quan Âm, hắn lập tức nảy ra chủ ý, cố ý tỏ vẻ thương cảm.
"Đáng thương cho lão già nhà ta, ra đi sớm quá, ta đã nhiều năm không gặp ông ấy."
"Nguyện vọng lớn nhất của ta bây giờ là được thấy ông ấy mặc bộ quần áo này, xuất hiện trước mặt ta, pháp sư có thể mặc cho ta xem được không?"
Đường Tiểu Bạch khinh bỉ, còn muốn dụ dỗ hắn, Quan Âm sợ l�� đang nằm mơ.
Trong lòng khẽ động, Đường Tiểu Bạch chợt nghiêm trang nói: "Lão bà bà, bần tăng có thủ đoạn, có thể khiến bà nhìn thấy vong phu."
"Cái gì, pháp sư có thủ đoạn gì?"
Quan Âm sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc.
Hòa thượng này, sao lại không đi theo lẽ thường vậy?
"Ngộ Không, đi, nắm lấy tay lão bà bà."
Đường Tiểu Bạch không trả lời, mà nhìn về phía Tôn Ngộ Không.
Khóe miệng Tôn Ngộ Không hơi giật giật, sư phụ rốt cuộc đang làm gì vậy, bà lão này là ai?
Vừa rồi Tôn Ngộ Không đã dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh xem qua, nhưng không nhìn ra.
Với thực lực của Quan Âm, nếu nàng không muốn Tôn Ngộ Không nhìn ra, thì Tôn Ngộ Không sẽ không nhìn ra được.
Dù nghi ngờ, Tôn Ngộ Không cũng không hỏi nhiều, hỏi chẳng phải là vạch trần sao.
Trong lòng thầm nghĩ, Tôn Ngộ Không tiến lên nắm lấy ống tay áo của bà lão do Quan Âm biến thành.
"Nắm chỗ nào đấy, nắm tay."
Đường Tiểu Bạch tiến lên, kéo tay Tôn Ngộ Không nắm lấy tay Quan Âm.
Quan Âm có chút không tự nhiên muốn tránh, nhưng bị Đường Tiểu Bạch giữ lấy tay áo.
"Lão bà bà, bà cũng lớn tuổi rồi, còn sợ gì, nắm tay thôi đừng động đậy, bần tăng muốn làm phép."
Nói với Quan Âm một câu, Đường Tiểu Bạch nghiêm túc nói.
Động tác của Quan Âm hơi cứng đờ, không tránh né nữa.
Thôi được thôi được, cứ để cho con khỉ kia chiếm tiện nghi một lần vậy.
"Tới tới tới, các ngươi tạo thành một vòng tròn, nhảy cho bần tăng xem."
Đường Tiểu Bạch cười trộm trong lòng, phân phó đám yêu quái và Dần Tướng Quân.
Lũ yêu vẻ mặt khó hiểu, không biết nhảy kiểu gì.
Đường Tiểu Bạch làm mẫu một cái, kỳ thực cũng không có gì, chỉ là để lũ yêu nắm tay nhau, chân trái chân phải nhún nhảy, giống như lên đồng vậy.
"Nghiệt đồ này, lại đang làm cái gì, Quan Âm không thúc giục chúng đeo kim cô, lại đi theo quậy phá cái gì?"
T���i Đại Lôi Âm Tự, Như Lai vừa trở về, tiếp tục dùng thần thức quét nhìn lấy đường đi thỉnh kinh.
Lúc này thấy được tình huống, Như Lai cau mày nói.
"Nhảy cao lên, nhảy cao lên, không khí phải sôi động lên, ngao ngao rống lên."
Đường Tiểu Bạch không nhận ra Như Lai đang nhìn, nhưng không quan tâm, cứ tùy tiện làm thôi.
Lũ yêu làm theo phân phó của Đường Tiểu Bạch, rất nhanh nhảy dựng lên, miệng kêu la, đừng nói, còn rất ra dáng.
Đường Tiểu Bạch phất tay lấy quần áo của Quan Âm ra, đưa cho Tôn Ngộ Không mặc vào.
Để dụ Quan Âm, cũng không thể không mặc y phục, chỉ cần không đội chiếc mũ có kim cô là được.
Còn Đường Tiểu Bạch, cũng khoác lên mình một bộ giáp.
Quan Âm thấy vậy kích động không thôi, kế hoạch sắp thành công sao?
Chỉ cần đội Khẩn Cô Chú lên, nàng nhất định phải niệm Khẩn Cô Chú thật nhiều lần, để cho hòa thượng này biết lợi hại.
Nhưng Quan Âm hơi thất vọng khi phát hiện, Đường Tiểu Bạch không đội mũ ngay.
"Hắn đang làm gì vậy?"
Tam giới các nơi, phàm là những người đang theo dõi đường đi thỉnh kinh, đều ngơ ngác.
Đường Tiểu Bạch không quan tâm đến những chuyện khác, nhìn về phía Quan Âm và Tôn Ngộ Không nói: "Lát nữa các ngươi nhất định phải phối hợp với bần tăng, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc."
Để đạt được mục đích, Quan Âm chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Về phần Tôn Ngộ Không, dù không biết Đường Tiểu Bạch cụ thể đang làm gì, nhưng đoán chắc là đang đối phó với Phật môn, tự nhiên cũng nguyện ý.
Thấy hai người đều đồng ý, Đường Tiểu Bạch lộ ra một tia suy ngẫm, để lũ yêu nhảy cao hơn nữa.
Còn Đường Tiểu Bạch, cũng lấy ra Từ Hàng Kiếm, ra vẻ đi theo nhảy.
"Bước chân trái."
Sau khi tự mình làm náo nhiệt, Đường Tiểu Bạch hô lớn với Quan Âm và Tôn Ngộ Không.
Có lời dặn dò của Đường Tiểu Bạch, hai người lập tức làm theo.
"Hạ xuống, bước chân phải."
Nụ cười của Đường Tiểu Bạch càng sâu, tiếp tục sắp xếp cho hai người, đồng thời dẫn đầu nhảy.
Sau đó là một loạt động tác, Đường Tiểu Bạch không ngừng ra lệnh.
Quan Âm và Tôn Ngộ Không đều làm theo, không ai bỏ sót.
Các loại thủ đoạn của Đường Tiểu Bạch, càng khiến mọi người trong tam giới ngơ ngác, không biết Đường Tiểu Bạch muốn làm gì.
Trong biển hỗn độn, chúng thánh cũng đang suy đoán.
Thái Thượng cười khổ nói: "Người có tâm tư khó đoán như vậy, ta vẫn là lần đầu tiên thấy, các ngươi đoán được hắn rốt cuộc muốn làm gì không?"
Mấy vị thánh khác đều lắc đầu, cái này lộn xộn quá, ai biết rốt cuộc muốn làm gì.
Họ chỉ có thể đoán đại khái, một là thật sự làm phép, hai là đang hố Quan Âm.
"Cúi lưng, vái chào!"
Lúc này, Đường Tiểu Bạch bỗng nhiên hô lớn một tiếng, Tôn Ngộ Không và Quan Âm theo bản năng làm theo.
Tiếp theo Đường Tiểu Bạch hô: "Cúi lưng, lại vái chào!"
Quan Âm và Tôn Ngộ Không cũng không nghĩ nhiều, đi theo hành động lần nữa.
"Sắp xong rồi, nhanh, mặt đối mặt, cúi lưng, lại vái chào!"
Đường Tiểu Bạch lập tức mở miệng, lần này giọng điệu có chút dồn dập.
Không nghĩ nhiều, Quan Âm và Tôn Ngộ Không vội vàng làm theo, cùng nhau cúi người xuống, quỳ mọp.
"Ha ha ha, kết thúc buổi lễ, đại công cáo thành."
Thấy Quan Âm và Tôn Ngộ Không thật sự làm theo dự đoán của hắn, Đường Tiểu Bạch chợt cười lớn.
Quan Âm sững sờ, ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn Đường Tiểu Bạch, cau mày suy tư.
Tôn Ngộ Không cũng gãi đầu, suy nghĩ.
Mọi người trong tam giới, lúc này cũng đang suy nghĩ chuyện này.
Trên Thiên Đình, Ngọc Đế phản ứng đầu tiên, chợt phun hết nước trà trong miệng ra ngoài.
"Đây không phải là lễ thành thân của phàm trần sao, Quan Âm và con khỉ Tôn Ngộ Không kia vậy mà, ha ha ha, cười chết trẫm."
"Hố sâu thật, Tam Tạng chắc chắn đã sớm biết bà lão kia là Quan Âm biến thành, chắc chắn, ha ha."
Trên đường đi thỉnh kinh, Quan Âm hậu tri hậu giác cũng hiểu ra, ánh mắt đầy sát khí, đột nhiên chuyển sang Đường Tiểu Bạch.