Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 251 : Nghiệt đồ cái đầu ngươi

Rời khỏi chùa, Văn Thù trực tiếp trở về đạo tràng của mình là Ngũ Đài Sơn.

Nơi này là địa bàn của Văn Thù, tăng nhân bên trong đều là người tu Phật, đều là đệ tử của Văn Thù.

"Đứng lên, tất cả đứng lên, giao cho các ngươi một nhiệm vụ, đi các chùa phụ cận, đem tăng nhân mang về cho bản Bồ Tát."

Nhìn đám môn hạ của mình, Văn Thù hô lớn.

Chúng tăng ngẩn người, từng người một mờ mịt nhìn Văn Thù, không rõ Văn Thù muốn làm gì.

Trước đó Bồ Tát đột nhiên chạy tới bảo bọn họ hô những khẩu hiệu kỳ quái, lần này lại muốn làm gì?

"Nhanh lên, chỉ cần là tăng nhân là được, tu luyện hay không không quan trọng, bất quá tu luyện thì tốt hơn."

Thấy chúng tăng ngây người, Văn Thù tức giận nói.

Chúng tăng không dám tiếp tục ngẩn ra, từng người một bay ra khỏi Ngũ Đài Sơn.

Dưới sự sắp xếp của phương trượng, chúng tăng chia nhau đi các nơi.

"Ha ha ha ha, Văn Thù thật đúng là tính toán tụ tập tăng nhân bên ngoài, đến lúc đó Phật Tổ nhìn thấy, có thể cho rằng Văn Thù muốn tạo phản hay không?"

Trong Dao Trì, thấy Văn Thù bay trở về Ngũ Đài Sơn an bài, Đường Tiểu Bạch cười lớn nói.

Ngọc Đế cười nói: "Có thể lắm, lập tức có kịch hay để xem."

Hỗn Độn Hải, các vị Thánh nhân thần thức vô cùng cường đại, cũng chú ý tới Văn Thù.

Trước đó Văn Thù tiếp xúc với Đường Tiểu Bạch, các vị Thánh nhân đã dự cảm sẽ không có chuyện tốt.

"Ta..."

Giờ phút này, thấy Văn Thù hiệu triệu môn hạ đi khắp nơi mang tăng nhân về, Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn sắc mặt cứng đờ.

Cái quỷ gì vậy, tự mình tụ tập một đống người, chuẩn bị làm phân liệt sao?

"Ha ha, ý tưởng của Văn Thù rất tốt, cứ như vậy mà làm, không sai."

Một bên, thấy hành động của Văn Thù, Thông Thiên giáo chủ cười lớn gật đầu.

Bởi vì năm đó phong thần đại chiến, Thông Thiên giáo chủ nhìn ai bên Xiển giáo cũng thấy khó chịu.

Nhưng giờ phút này nhìn Văn Thù, Thông Thiên chợt cảm thấy có một tia thuận mắt.

Nghe được lời này của Thông Thiên, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề lập tức trừng mắt.

Thông Thiên không phục nói: "Thế nào, muốn đánh nhau sao, cũng không phải ta bảo hắn làm như vậy."

Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn giận dữ, thật là bực mình.

Ngũ Đài Sơn, đám đệ tử của Văn Thù rời đi, rất nhanh mang từng nhóm tăng nhân trở về.

Bị mang đến, chúng tăng mờ mịt không biết chuyện gì xảy ra, không biết muốn làm gì.

Nửa ngày sau, trên Ngũ Đài Sơn đã tụ tập mấy vạn tăng nhân.

Tuy không nhiều, nhưng cũng không ít.

Văn Thù nhìn một lượt, cảm thấy xấp xỉ, tính toán thử một chút.

"Tất cả mọi người, nghe bản Bồ Tát, xếp thành hàng ngũ, từ cao xuống thấp, từ trái sang phải, không được dùng pháp lực, lát nữa chạy vòng cho bản Bồ Tát."

"Các ngươi còn phải vừa chạy, vừa hô, khẩu hiệu là: Bồ Tát đứng đầu, Văn Thù Bồ Tát, thành Phật ngày, ngay trước mắt."

"Chạy cho tốt, hô cho hay, bản Bồ Tát trọng thưởng."

Văn Thù mặt tươi cười, nói ra mục đích tìm bọn họ tới.

Chúng tăng ngạc nhiên, từng người một nét mặt cứng đờ, người ta mang bọn họ đến, chỉ để bọn họ chạy vòng hô khẩu hiệu?

"Dẫn đội, chạy, đừng ngớ ra, bản Bồ Tát vô dụng lắm sao?"

Thấy đám người sững sờ, Văn Thù hừ nhẹ nói.

Sắc mặt chúng tăng biến hóa, dưới sự dẫn dắt của môn hạ Văn Thù, lúc này bắt đầu chạy bộ trên Ngũ Đài Sơn.

Rất nhanh, thanh âm ùng ùng, từ Ngũ Đài Sơn truyền ra ngoài.

Tuy động tĩnh không bằng Thiên Đình và Phật Môn, nhưng cũng truyền ra rất xa.

"A, sao ta nghe được hình như lại có tiếng gì đó?"

Linh Sơn, Như Lai đang đoan tọa hư không, mỉm cười xem chúng tăng chạy bộ.

Giờ phút này, Như Lai phảng phất nghe được cái gì, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

Quan Âm bên cạnh ngạc nhiên nói: "Hình như thật có tiếng gì đó, Địa Phủ cũng đang học tập phương pháp này sao?"

Như Lai không lên tiếng, thần thức quét một đường, tìm ngọn nguồn.

Một lát sau, Như Lai khóa được Ngũ Đài Sơn, đợi thấy tình huống trên Ngũ Đài Sơn, nghe được tiếng chúng tăng hô, Như Lai thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu bầm.

"Là Văn Thù tên khốn này, hắn đang làm cái gì vậy?"

Như Lai khí lồng ngực một trận kịch liệt phập phồng, trong lòng hỏa khí bừng bừng bốc lên.

Sắc mặt Quan Âm cứng ngắc tò mò hỏi: "Ngũ Đài Sơn hình như không có nhiều người như vậy, thanh âm truyền không đến bên này được?"

"Tên khốn kiếp kia chắc là đem tăng nhân trong phạm vi mấy vạn dặm tụ tập lại, thần mẹ nó Bồ Tát đứng đầu là hắn, còn thành Phật ngay trước mắt, phi hắn cái A Di Đà Phật."

Như Lai giải thích một câu, bất chấp hình tượng, trong miệng hùng hùng hổ hổ.

Quan Âm nghe ngạc nhiên, ngay sau đó mặt đen lại, Văn Thù tên kia vậy mà nói hắn là Bồ Tát đứng đầu, để mặt mũi Quan Âm nàng ở đâu?

Cái danh tứ đại Bồ Tát đứng đầu này, là người đời công nhận.

Luận về sức ảnh hưởng, ai có thể so sánh được với Quan Âm nàng.

Văn Thù cái tên không biết xấu hổ, vậy mà để người gọi hắn là tứ đại Bồ Tát đứng đầu, còn nói thành Phật ngay trước mắt.

Quan Âm tức giận một hồi lâu, Văn Thù tên kia, càng ngày càng lố bịch!

Dao Trì, Đường Tiểu Bạch chợt nghe được một mảng lớn thanh âm nhắc nhở năng lượng tiêu cực.

Chờ phân phó hiện giờ là Như Lai và Quan Âm, còn có Phổ Hiền chờ người Phật Môn, thiếu chút nữa cười chết.

"Ngọc Đế cậu, nhanh nhanh nhanh, nhìn Như Lai và Quan Âm bọn họ, xem bọn họ bị Văn Thù tức chết chưa."

Đường Tiểu Bạch trong lòng bát quái không dứt, vội vàng thúc giục Ngọc Đế.

Ngọc Đế bật cười phất tay, hình ảnh trên không trung lập tức hoán đổi, hoán đổi đến trên Phật Môn.

Chỉ bất quá Ngọc Đế cũng không quá mức rút ngắn, như vậy giống như là tuyên chiến với Phật Môn, Phật Môn nhất định sẽ sinh sự.

Đường Tiểu Bạch không biết, muốn Ngọc Đế rút ngắn, Ngọc Đế giải thích cho Đường Tiểu Bạch một phen, nói rõ một cái nguyên do.

Tuy có chút khoảng cách, nhưng Đường Tiểu Bạch vẫn thấy được Như Lai ngồi xếp bằng trên không trung, cùng với đám người Phật Môn bên cạnh.

Thấy Như Lai bộ dáng có giận nhưng không biết trút vào đâu, Đường Tiểu Bạch cười ha hả.

Như Lai như có cảm giác, chợt nhìn về phía không trung.

Sửng sốt một hồi lâu, Như Lai đột nhiên hỏi: "Nghiệt đồ, ngươi có phải ở chỗ Ngọc Đế không?"

Tuy Ngọc Đế cũng có thể thần thức quét tới nhìn lén hắn, nhưng Như Lai không biết vì sao, vẫn nghĩ đến Đường Tiểu Bạch.

"Nghiệt đồ cái đầu ngươi, ngươi mới là nghiệt đồ!"

Nghe được Như Lai vậy mà mắng hắn, Đường Tiểu Bạch tức giận nói.

Chẳng qua là Đường Tiểu Bạch ở Dao Trì, thanh âm truyền không tới chỗ Như Lai.

Ngọc Đế bên cạnh vui vẻ cười một tiếng, vốn có phẩm chất tốt đẹp giúp người làm niềm vui, đem lời của Đường Tiểu Bạch, còn nguyên chuyển cho Như Lai.

"Như Lai Phật Tổ, Tam Tạng nói, nói nghiệt đồ cái đầu ngươi, nói ngươi mới là nghiệt đồ."

Trong Đại Lôi Âm Tự, sắc mặt Như Lai cứng đờ, sát na trở nên đen nhánh.

Nghiệt đồ này thật không phải là thứ tốt, cái Ngọc Đế này cũng không phải hàng tốt.

"Cút, bảo hắn mau chóng đi lấy kinh."

Như Lai tức giận hừ nhẹ một tiếng, lực lượng thần thức ầm ầm vọt lên, va nát thần thức của Ngọc Đế.

Trong Dao Trì, Ngọc Đế nhìn Đường Tiểu Bạch nói: "Hắn bảo ngươi mau chóng đi lấy kinh."

"Hắn nói lấy là lấy à, bần tăng rất mất mặt, Quan Âm kia đạp ta, trừ phi tới xin lỗi bần tăng."

Đường Tiểu Bạch bĩu môi, rất khó chịu nói.

Tuy Quan Âm đạp hắn xong, hắn và Hắc Hùng Tinh đã tức giận Như Lai một trận, nhưng cũng là Quan Âm gây chuyện trước.

Để Quan Âm nói lời xin lỗi rồi xuất phát, không có gì sai.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương