Chương 319 : Muốn tìm hòa thượng kia đi
Nếu nói là trước kia, Ô Kê quốc quốc vương có lẽ còn lo lắng.
Nhưng bây giờ, hắn gần như không cần suy nghĩ liền đồng ý ngay.
Vị hòa thượng này, không chỉ quen biết Ngọc Hoàng đại đế, mà còn quen biết một đám đại tiên khác, chỗ dựa vô cùng vững chắc.
Huống chi Như Lai Phật Tổ trừng phạt hắn, hắn vốn cũng không thoải mái, nhân cơ hội này, để cho trong nước thay đổi, cung phụng Phật tổ khác, sao lại không vui mừng mà làm.
Thấy Ô Kê quốc quốc vương đáp ứng, Đường Tiểu Bạch lập tức kích hoạt hình chiếu 3D.
Hình ảnh cực lớn, một lần nữa tái hiện giữa thiên địa.
Đường Tiểu Bạch pháp lực không rót vào, toàn bộ điều chỉnh xong xuôi, ném cho Tôn Ngộ Không cầm giữ.
"Tam Tạng, đây là bảo vật gì của ngươi?"
Ngọc Đế tò mò xem hình ảnh trên không trung, lại nhìn hình chiếu 3D bản thể trong tay Tôn Ngộ Không, nghi ngờ hỏi.
Vật thần kỳ như vậy, với kiến thức của hắn, Ngọc Đế, trước kia vậy mà chưa từng thấy qua.
Đường Tiểu Bạch đắc ý: "Ta gọi nó là hình chiếu 3D, tự ta nghiên cứu, thế nào, bản Phật tổ có phải rất lợi hại không?"
Ngọc Đế cạn lời: "Vậy cho trẫm một cái đi, trẫm muốn ở Thiên đình chiếu, để cho phàm trần nhiều người tìm hiểu về Thiên đình ta."
Suy nghĩ một chút, Đường Tiểu Bạch quả quyết cự tuyệt: "Không được."
Nhân tộc còn cần so kè với Ngọc Đế bọn họ, Nhân tộc làm sao trỗi dậy.
Hắn truyền cho Lý Thế Dân bọn họ pháp tu luyện, cũng không phải chỉ để cho Lý Thế Dân mấy người bọn họ trở nên mạnh mẽ.
Đường Tiểu Bạch nghĩ chính là, làm cho cả Nhân tộc trở nên mạnh mẽ.
Mặc dù bây giờ Đường Tiểu Bạch, tu luyện chính là tiên pháp, đã là thực lực Đại La Kim Tiên.
Nhưng nói thật, Đường Tiểu Bạch vẫn nghiêng về việc đặt mình vào góc độ của Nhân tộc hơn.
"Có cho hay không, có tin trẫm chém đầu chó của ngươi không?"
Ngọc Đế giả giận, trừng mắt nhìn Đường Tiểu Bạch.
Đường Tiểu Bạch khinh thường: "Đừng hù dọa bản Phật tổ, bản Phật tổ không ăn chiêu này, vật này luyện chế rất vất vả, không cho ngươi được."
Nghe Đường Tiểu Bạch nói vậy, Ngọc Đế chỉ đành phải thôi ý nghĩ này.
"Bắt đầu bắt đầu, bản Phật tổ nói mấy câu."
Không để ý đến việc đôi co với Ngọc Đế, Đường Tiểu Bạch bay đến trước ống kính.
Khẽ hắng giọng, Đường Tiểu Bạch nặn ra một nụ cười rạng rỡ.
"Thân ái tam giới bằng hữu, đại gia hảo, đại gia có biết bản Phật tổ không, không nhận biết cũng không sao, bản Phật tổ tự giới thiệu một chút, ta là ai thấy cũng thích, đại từ đại bi tam giới đệ nhất Phật tổ, Tam Tạng Phật Tổ."
"Tam Tạng Phật Tổ ta là Phật tổ Tiểu Lôi Âm tự, là binh mã đại nguyên soái của Thiên đình, là Phó giáo chủ Tiệt giáo, đồng thời còn là đại ca của toàn bộ Phật tổ Đại Lôi Âm tự."
"Hôm nay ta, Tam Tạng Phật Tổ, chủ yếu muốn tuyên bố một chuyện quan trọng."
Hướng về phía ống kính, Đường Tiểu Bạch không cần nghĩ ngợi liền thao thao bất tuyệt.
Ngọc Đế đám người nghe đều có chút cạn lời, hòa thượng này, lại muốn gây chuyện.
Tam giới đệ nhất Phật tổ?
Đại ca của toàn bộ Phật tổ Đại Lôi Âm tự?
Đám người bật cười, hòa thượng này mỗi ngày đều có thể nghĩ ra các loại phương pháp, đổi lại là Như Lai bọn họ chắc chắn nổi giận.
Đại Lôi Âm tự của Phật môn, Như Lai đang giảng kinh, tự nhiên nghe được thanh âm ồn ào bên ngoài.
Thứ này cùng thần thức dò xét của hắn không giống nhau, thần thức dò xét của hắn có thể tự mình khống chế.
Nhưng hình chiếu 3D này, lại hoàn toàn không bị khống chế.
Như Lai cũng không thể lúc nào cũng che giấu bên ngoài, như vậy pháp lực hao tổn không nổi.
Hơn nữa nếu thật làm như vậy, vạn nhất phát sinh chuyện gì đó, sợ là không kịp phản ứng.
"Con mẹ nó, nghiệt đồ này, mới bao lâu, lại gây sự."
Như Lai bực bội thở dài, không còn tâm trí giảng kinh.
Vốn tâm tình cũng không tệ lắm, bây giờ hoàn toàn không có tâm tình, giảng cái rắm gì nữa.
"Bản Phật tổ muốn tuyên bố chính là, Ô Kê quốc quyết định, từ nay thờ phụng Tiểu Lôi Âm tự của bản Phật tổ."
"Nhập Tiểu Lôi Âm tự của ta, chính là người một nhà, bản Phật tổ quyết định, ở Ô Kê quốc, miễn phí chữa trị bệnh tật cho tất cả mọi người, giải trừ ốm đau."
Thanh âm ồn ào lần nữa truyền tới.
Sau Đường Tiểu Bạch, Ô Kê quốc quốc vương cũng đi theo bày tỏ, nguyện ý thờ phụng Tiểu Lôi Âm tự.
"Phật tổ, hắn đây là cướp hương khói, chúng ta làm sao bây giờ?"
Nghe thanh âm vang lên bên ngoài, Già Diệp mở miệng nói.
Như Lai không trả lời, một hồi lâu im lặng.
Một lát sau, Như Lai nói: "Nhẫn, trước nhẫn nhịn, lấy việc lấy kinh làm trọng."
"Tín đồ Phật môn ta khắp nơi, không thiếu một cái Ô Kê quốc."
Nghe Như Lai nói, Già Diệp yếu ớt nói: "Thế nhưng Bảo Tượng quốc, giống như đã tin Tiểu Lôi Âm tự, còn có rất nhiều thành trì Đại Đường quanh Ngũ Đài sơn, cũng tin Tiểu Lôi Âm tự."
Như Lai lại im lặng một hồi lâu, một lát sau nhìn chằm chằm Già Diệp hỏi: "Vậy theo ý ngươi thì sao?"
Già Diệp suy nghĩ một chút trả lời: "Phật tổ, đánh hắn một trận, không phục thì lại đánh một trận, ta không tin hắn thực sự sẽ tự sát."
Sững sờ, Như Lai nghe đề nghị của Già Diệp, như có điều suy nghĩ, hình như có chút đạo lý!
Cũng không sợ vạn nhất, coi như không tự sát, không cho hắn lấy kinh thì sao.
Bây giờ sau lưng hòa thượng kia có một đám người, động mạnh rõ ràng không được.
"Không được, vẫn là việc lấy kinh trọng yếu nhất, hắn nếu không lấy kinh, được không bù mất."
Suy nghĩ một hồi, Như Lai lắc đầu bác bỏ đề nghị của Già Diệp.
Ô Kê quốc, Đường Tiểu Bạch để Tôn Ngộ Không cầm hình chiếu 3D bản thể, bắt đầu quay cảnh Ô Kê quốc thay thế kim thân của Phật môn.
Tôn Ngộ Không cảm thấy rất có ý tứ, quay vô cùng vui vẻ.
Đường Tiểu Bạch cũng mang theo Ngọc Đế bọn họ, đi theo ống kính xem trò vui.
"Đại gia hảo, trẫm là Ngọc Hoàng đại đế, không nhận biết trẫm, mau chóng nhớ lấy dung mạo của trẫm."
Trên đường đến một ngôi chùa miếu, Ngọc Đế chợt cướp lấy ���ng kính.
Đường Tiểu Bạch ngẩn người, cừ thật, Ngọc Đế người này rất thông minh.
Có Ngọc Đế dẫn đầu, những người khác cũng cảm thấy có ý tứ, chạy đến trước ống kính cùng mọi người chào hỏi.
Hơn nữa Ngọc Đế bọn họ còn đặc biệt thả ra thần thức, nhìn biểu hiện của mọi người, chơi vô cùng vui vẻ.
Không nói Đường Tiểu Bạch, không cắt ngang mấy tên này, mãi cho đến khi đến một ngôi chùa miếu, bắt đầu phá hủy kim thân, mới tiếp lời.
Nói phá hủy, Đường Tiểu Bạch tự nhiên là thật phá hủy, cũng không phải là đùa giỡn.
Từng cảnh tượng ấy truyền ra, một mảng lớn năng lượng tiêu cực cuồng bạo đánh tới Đường Tiểu Bạch.
Trong đó, rất nhiều là hòa thượng thờ phụng Phật môn.
Thấy được kim thân Phật tổ Bồ Tát mà họ thờ phụng, lại bị thay đổi, rất nhiều hòa thượng không thể chấp nhận nổi.
Đương nhiên cũng có rất nhiều năng lượng tiêu cực, đến từ phía Phật môn.
"Phiền lòng, không nhìn, giảng kinh."
Tức giận, Như Lai nhìn mấy lần, phóng ra pháp lực bao trùm Đại Lôi Âm tự, từng câu kinh văn từ trong miệng truyền ra.
Khóe miệng của đám người Phật môn từng người hơi co giật, thực sự không biết nên nói gì.
Luôn cảm giác Phật tổ lúc nào cũng chỉ biết bùng nổ.
Mỗi lần cũng áp chế lửa giận, sớm muộn gì cũng có lúc áp chế không nổi.
"Như Lai người này, làm gì cũng không xong, đều bị người ức hiếp thành như vậy, còn nhẫn, ngay cả một đệ tử của mình cũng không đối phó được."
Trên Linh Sơn, trong Minh Vương cung cách Đại Lôi Âm tự một khoảng cách, Khổng Tuyên nhìn hình ảnh trên bầu trời, bĩu môi nói.
Vừa nói chuyện, Khổng Tuyên chợt nhận ra điều gì, trừng mắt về phía cửa.
"Thánh Linh, ngươi đi làm gì?"
Vô thanh vô tức, một bóng dáng thiếu nữ đáng yêu hiện lên, thiếu nữ lẩm bẩm: "Lại bị phụ thân ngươi phát hiện, thật không thú vị."
Khổng Tuyên bất đắc dĩ: "Đừng có chỉ biết chơi, tìm chút thời gian tu luyện có được không, cha lợi hại như vậy, ngươi kém cỏi như vậy, rất mất mặt cho cha."
Xoa xoa trán, Khổng Tuyên trở nên đau đầu, đây là con gái duy nhất của hắn.
Thánh Linh lắc đầu nói: "Không, tu luyện rất không thú vị, bên ngoài rất vui, ta muốn tìm hòa thượng kia."
"Cái gì, tìm hòa thượng kia, ngươi tìm hắn làm gì? Không được, tuyệt đối không được."
Khổng Tuyên hơi biến sắc mặt, đột nhiên đứng lên.