Chương 324 : Là rút ra đâu hay là rút ra
"Ái ái ái, ta đến đây, tiểu não hổ, ngươi tới thật đấy à."
Thấy Thần Hổ xông đến, Đường Tiểu Bạch làm bộ kêu to.
Nhưng kỳ thực, Đường Tiểu Bạch hoàn toàn không sợ, chẳng lẽ nhiều thêm vài con Thần Hổ thì sao, cứ làm thôi.
Thực lực của Thần Hổ thấp hơn Phục Hổ La Hán một chút, chỉ có Đại La hậu kỳ.
Một tay nhấc Hồng Mông Tạo Hóa Xích, Đường Tiểu Bạch xông lên trước, cùng Thần Hổ đánh nhau.
Phục Hổ La Hán từ lưng Thần Hổ nhảy tới, hai mặt giáp công Đường Tiểu Bạch.
Một người một hổ phối hợp rất ăn ý, công kích như cuồng phong bão táp, không cho Đường Tiểu Bạch cơ hội thở dốc.
Thần Hổ là yêu thú, thân xác mạnh mẽ, so với Đường Tiểu Bạch còn mạnh hơn một chút.
Đường Tiểu Bạch nói trắng ra chỉ là luyện hóa một giọt Tổ Vu tinh huyết, chứ không phải chân chính Tổ Vu chân thân.
Nếu là Tổ Vu chân thân, đứng bất động, Phục Hổ La Hán và Thần Hổ muốn làm tổn thương hắn cũng không dễ dàng như vậy.
Mặc dù hai người gây áp lực không nhỏ, nhưng Đường Tiểu Bạch không hề sợ hãi, ngược lại càng đánh càng hăng.
Bởi vì Đường Tiểu Bạch phát hiện, đánh nhau như vậy, hắn có thể thu hoạch rất nhiều, phát hiện ra nhiều chỗ còn thiếu sót.
"Hay cho một hòa thượng, ngược lại có chút bản lĩnh."
Thần Hổ vung móng xuống, Đường Tiểu Bạch uốn người tránh ra, phản một thước đánh tới cổ Thần Hổ.
Né tránh một bên, mắt hổ nhìn chằm chằm Đường Ti���u Bạch, Thần Hổ thở dài nói.
Đường Tiểu Bạch trừng mắt Thần Hổ: "Ngươi cái tiểu phá hổ, cái gì hòa thượng, phải gọi Tam Tạng Phật Tổ, hôm nay thịt hổ của ngươi bản Phật tổ ăn chắc."
Tức điên Thần Hổ, gầm thét một tiếng, trên người chợt phân hóa ra mấy đạo hổ ảnh, chạy chồm xông tới.
Những hổ ảnh xông tới, còn chưa kịp tới gần Đường Tiểu Bạch, liền ầm ầm ầm nổ tung.
Sóng xung kích quét ngang bốn phía, ảnh hưởng lớn đến tầm nhìn.
Đường Tiểu Bạch vội vàng ngăn cản sóng xung kích, nhưng ngay lúc này, Phục Hổ La Hán phát động công kích, pháp ấn trong tay nhanh chóng ngưng tụ, tạo thành một phương phù ấn, từ trên cao giáng xuống.
Thần Hổ vừa rồi bị Đường Tiểu Bạch chọc giận, cũng thừa cơ tiến lên, ngưng tụ một đạo hổ trảo đánh ngang.
Thực ra, việc Thần Hổ nổi giận là phối hợp với Phục Hổ La Hán, phát động tuyệt sát.
"Tưởng rằng bản Phật tổ không đề phòng các ngươi, hai tên nhãi ranh."
Đường Tiểu Bạch lẩm bẩm trong miệng, một chiêu Tung Địa Kim Quang muốn né tránh.
Nhưng lúc này, Đường Tiểu Bạch phát hiện, phù ấn của Phục Hổ La Hán đã trấn áp không gian.
"Thật sự cho rằng ta không biết thủ đoạn này của ngươi, sao có thể không phòng bị."
Cười lạnh một tiếng, Phục Hổ La Hán đầy mặt châm chọc.
Không kịp đôi co với Phục Hổ La Hán, Đường Tiểu Bạch thi triển Hoa Khai Khoảnh Khắc chi thuật.
Vô số hoa ảnh bay lên, va chạm với phù ấn của Phục Hổ La Hán và móng vuốt của Thần Hổ, ầm ầm ầm không ngừng nổ tung.
Nhân cơ hội này, Đường Tiểu Bạch thi triển Phi Sa Tẩu Thạch, thừa lúc loạn chạy ra ngoài.
Thoát ra ngoài, Đường Tiểu Bạch vận dụng Thai Hóa Dịch Hình chi thuật, biến thành hình tượng Như Lai.
"Phục Hổ, ngươi đang làm gì, lẽ nào lại thế!"
Đường Tiểu Bạch phát ra một tiếng rống to kinh thiên động địa, ù ù vang vọng.
Phục Hổ La Hán và Thần Hổ phá tan công kích lao ra, liếc mắt liền thấy Đường Tiểu Bạch biến thành Như Lai.
Sửng sốt một chút, Phục Hổ La Hán và Thần Hổ không nghĩ nhiều, vội vàng khom lưng hành lễ.
"Ra mắt Phật Tổ!"
Đường Tiểu Bạch hừ nhẹ: "Bản Phật tổ phái ngươi đi mời Đường Tam Tạng thỉnh kinh, chứ không phải để ngươi đánh nhau!"
"Nên làm không làm, không nên làm lại làm bậy, thật là một mình ngươi Phục Hổ, có biết lỗi không?"
Sắc mặt hơi biến đổi, Phục Hổ vội vàng cúi đầu thuận mắt nói: "Đệ tử biết sai."
Đường Tiểu Bạch trong lòng cười trộm: "Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, Phật môn ta bây giờ lưu hành phạt tiền, đem báu vật của ngươi nộp lên."
Mộng bức, Phục Hổ cảm thấy có chút không đúng lắm, cẩn thận ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, chợt nhớ ra không thấy Đường Tiểu Bạch đâu.
Sắc mặt Phục Hổ tối sầm lại, mơ hồ đoán ra, chẳng lẽ Phật Tổ trước mắt là do hòa thượng kia biến thành?
"Lớn mật Phục Hổ, ngươi có giao hay không, còn dám nhìn loạn, sao có thể vô lễ với bản Phật tổ như vậy!"
Thấy biểu hiện của Phục Hổ, Đường Tiểu Bạch biết hắn đã đoán ra tình hình, vẫn làm bộ như rất bình tĩnh.
Phục Hổ cười khẩy một tiếng: "Giả vờ, cứ giả vờ tiếp đi, đừng tưởng ta không biết ngươi là Đường Tam Tạng biến thành."
"Phục Hổ ngươi đúng là ngu xuẩn, ta sao có thể là nghiệt đồ kia, ngươi bị nghiệt đồ kia làm cho thần kinh rồi à, khi bản Phật tổ đến, nghiệt đồ kia đã sớm lặng lẽ bỏ chạy."
Đường Tiểu Bạch làm bộ như giận không kiềm chế được, mắng to, mở miệng một tiếng nghiệt đồ mắng vô cùng thuận miệng.
Đờ đẫn, Phục Hổ sững sờ nhìn Đường Tiểu Bạch, chợt có chút hoài nghi.
Hòa thượng kia không thể nào tự mắng mình chứ, chẳng lẽ người trước mắt thật sự là Phật Tổ?
Nhưng vẫn c��m thấy, hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.
Tam giới các nơi, rất nhiều chuẩn thánh bị kinh động, đều dùng thần thức nhìn về phía này.
Trước kia bọn họ kinh ngạc vì Đường Tiểu Bạch trong thời gian ngắn như vậy đã tăng lên tới Đại La viên mãn, bây giờ lại bị thao tác của Đường Tiểu Bạch làm cho câm nín.
Bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào hiện trường, có thể khẳng định Như Lai không hề đến, Như Lai này chính là do hòa thượng kia biến thành.
Để Phục Hổ tin tưởng, hòa thượng này vậy mà tự mắng mình là nghiệt đồ, còn mắng rất thuận miệng, thật là hung hãn.
"Ngẩn ra làm gì, tính toán biết sai không sửa có phải không, còn dám nghi ngờ thân phận Phật Tổ của ta, có phải không muốn làm La Hán Phục Hổ nữa không?"
"Ngươi không muốn làm, có rất nhiều người muốn làm, đừng cho ngươi cơ hội mà không biết quý trọng."
Đường Tiểu Bạch làm bộ như vô cùng phẫn nộ, giọng điệu rất tức tối.
Phục Hổ bị quát có chút mộng, tiềm thức lấy ra một vài báu vật trên người.
Thấy báu vật, Đường Tiểu Bạch chợt xông tới, không đợi Phục Hổ phản ứng, liền ôm vào lòng.
Phục Hổ chỉ là bị hắn hù dọa, chờ phản ứng lại, rất nhanh sẽ hiểu là bị lừa.
Nếu ra tay chậm, rất có thể cái gì cũng không vớt được.
"Phật Tổ, ngươi không đúng, ngươi không phải Phật Tổ, ngươi là tên hòa thượng chết tiệt kia, đáng chết, dám cướp đồ, Thần Hổ, lên, tấn công hắn."
Bị cướp đồ, Phục Hổ La Hán trong nháy mắt phản ứng kịp, sắc mặt khó coi vô cùng.
Thấy Phục Hổ La Hán và Thần Hổ xông tới, Đường Tiểu Bạch lặng lẽ móc ra Hồng Mông Trấn Thiên Đồ, chợt tế lên.
Chờ Phục Hổ phản ứng kịp muốn chạy, đã bị trấn áp, không thể động đậy.
"Dám gọi Phật Tổ ta là hòa thượng chết tiệt, Phục Hổ lá gan của ngươi lớn thật đấy, ngươi nói bản Phật tổ nên lột quần ngươi ra đánh vào mông, hay là cởi quần ra rút vào mông?"
Đường Tiểu Bạch tiến tới, cười tủm tỉm nhìn Phục Hổ La Hán.
Khi ở Đại La sơ kỳ, hắn đã có thể dùng Hồng Mông Trấn Thiên Đồ trấn áp Quan Âm một hồi.
Hiện tại hắn đã là Đại La viên mãn, thực lực tương đương Phục Hổ, trấn áp nửa khắc đồng hồ sẽ không thành vấn đề.
Dĩ nhiên, thời gian trấn áp cụ thể còn phải xem thủ đoạn của Phục Hổ.
"Ngươi..."
Nghe Đường Tiểu Bạch nói vậy, sắc mặt Phục Hổ đột biến.
Nói ra những lời này, chỉ có thể là tên hòa thượng chết tiệt kia, hắn quả nhiên không đoán sai.
Nhưng vấn đề bây giờ là tên hòa thượng chết tiệt kia muốn lột quần hắn ra đánh vào mông, cái này...
Phục Hổ trong lòng vô cùng bực bội, dù sao cũng là cao thủ Đại La viên mãn, có thể nói lời nào có phong phạm cao thủ một chút được không?
Cởi quần đánh vào mông, loại uy hiếp vô sỉ không có giới hạn này, vậy m�� có thể nói ra được, không biết xấu hổ sao?
Nếu hòa thượng này thật sự làm như vậy, hắn Phục Hổ sau này còn mặt mũi nào gặp người.
Trong lòng buồn bực vô cùng, Phục Hổ vận dụng pháp lực, dùng sức muốn thoát khỏi trấn áp, nhưng phát hiện lực trấn áp này mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.