Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 365 : Như Lai nghi ngờ

Đường Tiểu Bạch gật đầu lia lịa, ghi nhớ tên mấy người.

Mấy cái tên này hắn mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, thường hay xuất hiện cùng Địa Tạng.

"Cũng được, ta lại đáp ứng ngươi, ngươi cũng đừng sợ gây chuyện, ta sợ cái gì chứ."

Ánh mắt hắn lóe lên nhìn Địa Tạng, gật đầu đồng ý.

Đường Tiểu Bạch cười lớn, vui vẻ khôn xiết, hắn sao lại sợ phiền phức.

Nghe Đường Tiểu Bạch cùng Địa Tạng nói muốn thanh không địa ngục, Thập Điện Diêm La chợt có một cảm giác không hay.

Hòa thượng này đến Địa phủ của bọn họ vẫn luôn gây sự, lần này lại muốn làm ra cái gì đây?

"Cái đó, mấy vị, ra ngoài phong tỏa địa ngục, đừng để ai đến nữa, có cần đánh vào thì cứ tạm thời giam giữ."

Lúc này, Đường Tiểu Bạch cười híp mắt nhìn về phía Thập Điện Diêm La, mở miệng nói.

Diêm La Vương ngẩn người một chút, lập tức phản ứng kịp: "Tam Tạng Phật Tổ ý của ngươi là, muốn tạm thời thanh không địa ngục?"

"Đương nhiên, không thì ngươi nghĩ sao, chẳng lẽ địa ngục thật sự có thể vô ích được sao, trừ phi trực tiếp đem tam giới sinh linh giết hồn phi phách tán."

Bĩu môi, Đường Tiểu Bạch không nói gì.

Như người ta thường nói rừng lớn chim gì cũng có, thế gian chúng sinh nhiều, tự nhiên người nào cũng có thể xuất hiện.

Bất kể niên đại nào, quốc gia nào, có các loại sinh linh, sẽ có thất tình lục dục.

Cái thất tình lục dục này, tùy tiện một cái nào đó nghiêm trọng một chút, cũng sẽ khiến chúng sinh làm ra rất nhiều chuyện đáng sợ.

Những tội lỗi này, đủ để cho những người này xuống địa ngục.

Nhân thế mỗi thời mỗi khắc không biết bao nhiêu người chết, địa ngục căn bản không rảnh để trống.

Đường Tiểu Bạch thấy rất rõ ràng, rất thấu triệt.

Diêm La Vương trầm mặc một hồi, cười khổ đồng ý.

Hòa thượng này đến, Địa phủ của bọn họ đã tích lũy rất nhiều công việc, cũng không ngại tích lũy thêm một chút.

Trong lòng nghĩ như vậy, Diêm La Vương lập tức bay ra ngoài an bài.

Bên ngoài giải quyết xong, sau đó dĩ nhiên là bên trong.

Nếu đã nhốt vào rồi, Đường Tiểu Bạch cũng không để Diêm La Vương bọn họ phải lao lực nữa.

Cho nên Đường Tiểu Bạch quyết định, dùng biện pháp của hắn, thu thập những quỷ vật trong địa ngục bây giờ, để bọn chúng rời khỏi địa ngục đi luân hồi.

Mà biện pháp của Đường Tiểu Bạch rất đơn giản, đó chính là đánh phục.

Giống như Địa Tạng giảng kinh cho những người này, Đường Tiểu Bạch không có kiên nhẫn đó.

Đã quyết định chủ ý, Đường Tiểu Bạch từ tầng thứ mười bắt đầu, ai không nghe lời, Đường Tiểu Bạch liền hung hăng đánh cho chết.

Gặp phải một ít ngu xuẩn mất khôn, Đường Tiểu Bạch cũng không hiền lành, trực tiếp ma diệt.

Bầy quỷ bị thủ đoạn sấm sét của Đường Tiểu Bạch hù dọa, rất nhiều con ngoan ngoãn nhận lỗi.

"Bản Phật tổ muốn là các ngươi từ đáy lòng nhận lỗi, đừng tưởng rằng bây giờ lừa dối qua ải, chuyển thế sau liền có thể tiếp tục làm xằng làm bậy."

"Đánh lên ký hiệu cho chúng, đến lúc đó ai làm loạn, để cho hắn sống không bằng chết."

Đường Tiểu Bạch hừ nhẹ, hù dọa bầy quỷ.

Bầy quỷ liên tục bày tỏ không dám, vừa rồi Đường Tiểu Bạch đánh cho chúng tê người, chúng đã sớm bị hù dọa.

Bây giờ chúng là linh hồn th��, Đường Tiểu Bạch đánh vào người chúng, đau thấu xương.

Sau khi thu thập mỗi con một phen, Đường Tiểu Bạch để Diêm La Vương bọn họ đưa những quỷ hồn này ra ngoài.

Ngay sau đó Đường Tiểu Bạch bọn họ cũng rời đi, đứng ở cạnh tầng mười tám địa ngục lẳng lặng đợi.

Chờ đợi ba ngày, ngay lúc Đường Tiểu Bạch cho rằng vô ích, bầu trời chợt kim quang đại phóng.

Vô số công đức lực từ trên trời giáng xuống, hướng Địa phủ bay tới.

Công đức lực Đường Tiểu Bạch từng thấy, khi đi lấy kinh, mỗi một nạn đều có.

Nhưng so với công đức của Địa Tạng thì chút của hắn căn bản không đáng nhắc đến.

"Thật sự để hắn giúp Địa Tạng hoàn thành hoành nguyện."

Tam giới, mọi người xem một màn này đều im lặng, đây chẳng phải là lách luật sao?

Phật môn, Như Lai bị kinh động, bay ra Đại Lôi Âm Tự tò mò xem xét.

Nhìn một hồi, Như Lai đột nhiên nghĩ đến cái gì, kinh ngạc thốt l��n: "Là Địa Tạng sao, hoành nguyện của hắn đạt thành?"

Như Lai trợn mắt há mồm, địa ngục làm sao có thể vô ích, không thể nào vô ích được!

Trầm tư một hồi, sắc mặt Như Lai dần dần khó coi xuống.

Với đại hoành nguyện của Địa Tạng, công đức lực thu được nếu luyện hóa, nhất cử phá vỡ mà vào Chuẩn Thánh viên mãn, sợ là không phải chuyện khó.

Nếu Địa Tạng đột phá, có thể uy hiếp địa vị của hắn hay không.

Phật môn bây giờ bị nghiệt đồ kia ảnh hưởng, rất nhiều người mơ ước vị trí của hắn, bây giờ sợ là lại thêm một Địa Tạng.

"Như Lai, lâu rồi không gặp, ngươi tuấn tú hơn nhiều."

Lúc này, một đạo thanh âm chợt từ đằng xa truyền tới.

Ngẩn người một chút, Như Lai nhìn, phát hiện là mập mạp Định Quang Hoan Hỉ Phật.

Chẳng qua là không biết vì sao, nhìn Định Quang Hoan Hỉ Phật lúc này, Như Lai phát hiện dường như có chỗ nào đó không giống.

Nhưng cụ thể ở đâu, Như Lai cũng không nói được.

"Định Quang, sao vậy?"

Ánh mắt lóe lên, Như Lai tò mò hỏi.

Định Quang Hoan Hỉ Phật cũng không trả lời, bay đến phụ cận, chợt nắm tay Như Lai trong tay.

Bất ngờ, Như Lai căn bản không kịp phản ứng, đợi phản ứng kịp, vội dùng sức hất tay Định Quang Hoan Hỉ Phật ra.

Hai lão già, đây là làm cái gì vậy?

Nhìn mấy lần tay mình, cảm thụ nhiệt độ còn lưu lại, Như Lai không hiểu buồn nôn.

Đám người Phật môn đi theo Như Lai cũng phát hiện tình huống này, giờ phút này tất cả đều kinh ngạc trợn mắt há mồm, chuyện gì xảy ra?

"Ngươi làm gì, Định Quang?"

Như Lai mặt đen sì căm tức nhìn Định Quang Hoan Hỉ Phật, ánh mắt bất thiện.

Định Quang Hoan Hỉ Phật liếc mắt đưa tình, cười khùng khục nói: "Đều là Phật tổ Phật môn, thân cận một chút thì sao, đừng hẹp hòi như vậy chứ!"

Trước đó Đường Tiểu Bạch nói với Định Quang Hoan Hỉ Phật, muốn tu luyện Qu�� Hoa Bảo Điển, muốn tăng lên nhanh chóng, phải thân cận với Như Lai hơn một chút.

Những ngày này chuyển tu Quỳ Hoa Bảo Điển, Định Quang Hoan Hỉ Phật phát hiện chỉ nhanh hơn một chút so với trước kia, cũng không lý tưởng lắm.

Hôm nay bị chuyện của Địa Tạng kinh động, Định Quang Hoan Hỉ Phật bay ra ngoài nghĩ tới chuyện này, lúc này mới chạy tới tìm Như Lai.

"Ừm?"

Như Lai đang giận, bị Định Quang Hoan Hỉ Phật liếc mắt đưa tình trực tiếp bạo kích, cả người đột nhiên cứng đờ.

Như Lai chợt hiểu vì sao vừa rồi cảm thấy không bình thường, không phải cảm giác, là thật sự không đúng.

Lặng lẽ kéo ra một khoảng cách với Định Quang Hoan Hỉ Phật, Như Lai cảnh giác hỏi: "Định Quang, ngươi không sao chứ?"

"Không sao nha, ta rất tốt, gần đây ta đang tu luyện một loại công pháp, cần Như Lai ngươi tương trợ, ngươi nguyện ý giúp ta không?"

Định Quang Hoan Hỉ Phật cười tủm tỉm trả lời, ánh mắt nháy mắt liên tục nhìn Như Lai.

Trong lòng Như Lai nghĩ đến đầu tiên là cự tuyệt, vội kiếm cớ: "Ta phải giảng kinh cho mọi người, không có thời gian."

Thân là Phật tổ Phật môn, phương pháp tu luyện của Như Lai không giống với mọi người, giảng kinh cho những người khác trong Phật môn, Như Lai có thể thu được tăng lên.

Định Quang Hoan Hỉ Phật cười lắc đầu: "Không sao, bắt đầu từ bây giờ, ta muốn mỗi ngày đi nghe ngươi giảng kinh."

"Ta..."

Như Lai có cảm giác kích động muốn chửi người, bây giờ nhìn Định Quang Hoan Hỉ Phật, hắn luôn cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Thấy vẻ mặt cứng đờ của Như Lai, Định Quang Hoan Hỉ Phật cười duyên nói: "Không nói gì, coi như ngươi ngầm đồng ý nha."

Như Lai hộc máu, nếu không phải khí tức trên người không sai, hắn đã nghi ngờ đây có phải là Định Quang Hoan Hỉ Phật thật hay không.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra với Định Quang Hoan Hỉ Phật này, đang tu luyện công pháp gì?

Địa phủ, nghe được thông báo thu nhập năng lượng tiêu cực đột nhiên truyền đến, Đường Tiểu Bạch nghi ngờ, tự nhiên Như Lai cung cấp cho hắn nhiều năng lượng tiêu cực như vậy để làm gì?

Chẳng lẽ trách hắn giúp Địa Tạng, bất mãn với hắn?

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương