Chương 106 : Sinh cơ
Đồ Sơn Quân kéo lấy Thôi Quang hấp hối đến trước mặt Ôn Nhạc.
Trạng thái của Ôn Nhạc lúc này thật sự không tốt, không phải do loại sát khí mạnh mẽ xâm nhập cơ thể.
Mà là vì phục dụng quá nhiều Âm Hồn Đan, âm sát khí bạo phát không ngừng ăn mòn thân thể hắn.
Nhìn bộ dáng hiện tại của Ôn Nhạc, cứ như đã năm sáu mươi tuổi.
Đồ Sơn Quân nhặt lên đan dược chữa thương, hóa sát trên mặt đất, đẩy ra miệng Ôn Nhạc nhét vào.
Xé mở nạp vật phù của Lâm Huy, lấy ra đan dược bên trong bóp nát bôi lên vết thương cho Ôn Nhạc.
Xoạch.
Đồ Sơn Quân ném Thôi Quang xuống trước mặt Ôn Nhạc.
Hắn không cho Thôi Quang một kích cuối cùng, bởi vì so với hắn, đồ đệ chắc chắn càng muốn tự tay báo thù.
Trong đôi mắt khô khốc của Ôn Nhạc xuất hiện một tia sáng, thanh âm khàn giọng: "Ngươi gọi tên ta."
"Có người vì các ngươi tạo ra cơ hội chém giết ta, là ai?"
Thôi Quang không còn chút sức lực nào, đôi mắt sưng húp chỉ còn khe hở, nhìn chằm chằm người đàn ông tóc trắng xóa trước mắt, gian nan nhếch lên một nụ cười: "Ngươi... Sẽ không biết đâu, bọn chúng... Sẽ như rắn độc, cho ngươi thêm một kích nữa."
"Dù ngươi không nói, ta cũng biết là ai." Vẻ bi thống trên mặt Ôn Nhạc còn chưa tan, trong mắt lóe lên vẻ căm hận.
Hắn quay đầu liếc nhìn về hướng Đồng Quan Thành.
Hắn vốn cho rằng chỉ cần mình tránh khỏi Tu La tràng chết tiệt kia của Lương Đô là có thể b��o vệ dân chúng, chỉ cần hắn lập được nhiều chiến công là có thể đứng ở thế bất bại.
Nhưng bài học hôm nay cho hắn biết, căn bản không phải cứ trốn tránh là có thể lo được cho bản thân.
Đã không thể tránh, vậy thì dọn sạch hết thảy chướng ngại.
Mặc kệ là loại yêu ma quỷ quái gì, đều không thể ngăn cản hắn.
Ôn Nhạc nhìn thẳng vào Thôi Quang, giơ cao Hồn Kỳ trong tay, đột nhiên đâm xuống, xuyên qua tim Thôi Quang.
Âm hồn Luyện Khí tầng bảy trực tiếp bị hút vào Hồn Kỳ.
Hồn Kỳ có thêm hai âm hồn Luyện Khí tầng sáu, một âm hồn Luyện Khí tầng năm.
Thi thể dưới sự ăn mòn của pháp thuật hóa thành bụi đất.
Có thêm bốn sinh hồn Luyện Khí sĩ, thực lực của Đồ Sơn Quân tiến thêm một bước, trực tiếp đột phá Luyện Khí tầng tám.
Màu sắc thịt thừa trên trán càng thêm thâm thúy, tựa hồ muốn thoát khỏi màu nâu xanh để phát triển lớp biểu bì.
Trên chiến trường chém giết, Hồn Kỳ lần nữa thu hoạch một đợt sát khí lớn.
"Sư phụ, thi thể Tam Hổ?"
Ôn Nhạc ôm đầu Tam Hổ, mờ mịt tìm kiếm thi thể Tam Hổ.
Đồ Sơn Quân lắc đầu, vừa rồi lúc liều mạng với Thôi Quang, thi thể Tam Hổ đã tự mình bỏ chạy.
Hơn nữa Đồ Sơn Quân cũng không tìm thấy sinh hồn của Tam Hổ ở đây.
Không giống như bị sát khí chiến trường tách ra, cũng không giống như tự mình biến mất, mà là cùng thi thể cùng nhau biến mất.
Bàn tay quỷ kia rõ ràng có ý thức của riêng mình, có lẽ ý thức kia rất nhỏ yếu, tựa như bản năng vậy.
Nhưng khi đối mặt với hắn, quỷ thủ sẽ e ngại, có lẽ chính quỷ thủ đã mang thi thể Tam Hổ rời khỏi chiến trường, đồng thời cũng mang đi sinh hồn của Tam Hổ.
Nước mắt như vỡ đê, Ôn Nhạc tóc trắng xóa run rẩy ôm đầu Tam Hổ.
Tam Hổ là người thân của hắn, lại có tấm lòng son trẻ, sao có thể không khiến hắn cảm động.
Hắn còn cam đoan với vợ nhất định sẽ mang Tam Hổ bình an trở về, bây giờ làm sao ăn nói với vợ ở nhà?
Làm sao ăn nói với nhạc phụ nhạc mẫu?
Lúc này đầu óc Ôn Nhạc cũng tỉnh táo hơn nhiều, vội vàng lau nước mắt trên mặt nói: "Nhạc phụ đại nhân còn đang mắc kẹt ở Hàng Vân Cốc."
Nhưng lúc này thân thể hắn đã gần như kiệt sức, căn cơ bản nguyên bị hao tổn, tuổi thọ cũng mất đi một mảng lớn, lại bị sát khí quấn lấy, thân thể thủng trăm ngàn lỗ.
Nếu lại vội vàng đi cứu người, nói không chừng hắn sẽ chết trên đường.
"Tiên sinh."
Ôn Nhạc kỳ vọng nhìn về phía Đồ Sơn Quân.
Ân sư ở trước mắt, hắn muốn cầu cạnh ân sư, tự nhiên chỉ có thể như vậy.
Đồ Sơn Quân đảo mắt nhìn xung quanh, nhặt lên pháp bào và nạp vật phù của tu sĩ Nguyên Linh Tông kia.
Đi đến trước vách đá, dùng móng vuốt đào ra một cái hố sâu, đặt Ôn Nhạc vào trong.
Lại xé mở nạp vật phù, đem đan dược chữa thương phân loại bày trước mặt Ôn Nhạc, Ôn Nhạc chỉ cần vươn tay là có thể lấy được.
Bây giờ sát khí trong cơ thể Ôn Nhạc tán loạn, chỉ có thiên tài địa bảo có thể xoa dịu sát khí mới có thể áp chế được.
Đồ Sơn Quân mở cái miệng rộng như chậu máu, từ trong miệng phun ra một vật.
Long lanh như một giọt nước kết tinh cỡ lớn.
Ác Quỷ Chi Lệ.
Nước mắt này sinh ra từ thân ác quỷ, ác quỷ lại là sự kết hợp của những cảm xúc tiêu cực, vốn phải là thứ ô trọc nhất.
Nhưng Đồ Sơn Quân khác biệt, hắn giữ lại thần trí tỉnh táo, nếu không phải thân thể bây giờ không phải là người, hắn và người bình thường cũng không có gì khác biệt.
Hỉ nộ ái ố càng là chưa từng thay đổi.
Cho nên giọt nước mắt chân thành này ngược lại vì thoát khỏi bùn lầy mà không bị vấy bẩn, trở thành thứ tinh khiết nhất, cách sử dụng đơn giản nhất là dùng nó để hấp thu và tịnh hóa sát khí.
Hiện tại tình huống của Ôn Nhạc không tốt, Đồ Sơn Quân vì cứu hắn chỉ có thể lấy ra vật này.
Dán Ác Quỷ Chi Lệ lên trán Ôn Nhạc.
Chỉ để lại một câu: "Sống sót."
Nói xong liền lấp một khối nham thạch, che kín cửa động.
Nghe được lời này, Ôn Nhạc lại khó ức chế được nước mắt, trong mắt hắn một lần nữa bùng lên khát vọng sống.
Hắn muốn chống đỡ để tiên sinh cứu ra lão Thái Sơn.
Hắn còn rất nhiều lời hứa chưa thực hiện.
Kẻ thù vẫn sống khỏe re, sao hắn có thể bỏ mình?
Kỳ thật khi nhìn thấy Hướng Hổ, Ôn Nhạc đã rõ ràng sau khi chết mình chắc chắn sẽ tiến vào Hồn Kỳ.
Mặc kệ là hắn kỳ vọng, hay sự thật là như vậy, Ôn Nhạc đều không cảm thấy đây là vấn đề lớn gì.
Nếu được trường sinh, có thể tự do điều khiển Hồn Kỳ.
Thân tử đạo tiêu, nhập Hồn Kỳ thì sao?
Tiên sinh vốn ở trong Hồn Kỳ.
Không có tiên sinh trong Hồn Kỳ giúp đỡ, cả đời này sẽ triền miên trên giường bệnh, sống tạm bợ cũng chỉ là hy vọng xa vời, nếu có một ngày hắn chết, hắn sẽ thong dong tiến vào Hồn Kỳ trở thành một trong số đó.
Nhưng hiện tại hắn còn không thể chết.
Ôn Nhạc ngồi xếp bằng, tiêu hóa đan dược chữa thương, đan dược cố bản bồi nguyên.
Sát khí xoắn xuýt trong cơ thể như hàng ngàn mũi dao đâm vào thân thể, vốn đã trọng thương sắp chết lại càng thêm tồi tệ, nếu không phải còn có thể dùng đan dược cứu mạng, thêm vào thần hồn tự thân cường độ không tệ, đoán chừng cũng sớm đã tắt thở.
Bây giờ Ác Quỷ Chi Lệ vừa đến, lập tức điên cuồng hấp thu sát khí, cực lớn làm dịu áp lực lên thân thể Ôn Nhạc.
Ôn Nhạc để pháp môn quán tưởng song hành.
Ma Viên Định Ý.
Trong Hồn Kỳ, Sơn Tiêu quỷ mị phát ra từng trận gào thét, trong mơ hồ có thể thấy được hư ảnh Huyết Viên lấp lóe.
Hồn Kỳ đứng sau lưng Ôn Nhạc hơn một trượng vậy mà giúp Ôn Nhạc áp chế sát khí trong cơ thể.
Đây càng là điều Ôn Nhạc không ngờ tới.
Vì chia tách và tiêu hao sát khí, pháp lực của hắn tự hành vận chuyển, tất nhiên cũng vô ý thức bao trùm lên Hồn Kỳ, không ngờ Ma Viên Định Ý quán tưởng pháp lại dẫn động sợi hư ảnh Huyết Viên mà Sơn Tiêu quỷ mị từng thu được trong cờ.
Có chân ý của Ma Viên Định Ý Quyền trợ giúp, Ôn Nhạc có thể trấn áp sát khí trong cơ thể càng nhanh hơn.
"Hô."
"Hút."
Hô hấp pháp vận chuyển.
Ác Quỷ Chi Lệ long lanh lóe sáng, vẫn tinh khiết như trước.
...
"Bá gia, viện quân đã đến." Lão tốt hưng phấn báo cáo tình báo cho An Nam Bá.
Người thân vệ bên cạnh nhiều năm, trên mặt nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ là Cảnh Liệt phái tới cứu binh?"
"Sao có thể, chúng ta bị nhốt nửa tháng cũng không thấy viện quân của Cảnh Liệt, chắc chắn là nhận được tin tức cô gia và thiếu gia đến." Tống gia lão tốt bĩu môi, hắn không tin tên tiểu nhân kia lại phái binh cứu viện.
Ngày đó đại chiến, rõ ràng là Cảnh Liệt xướng nghị xuất binh, nhưng bị Vũ Văn Hình đánh cho không còn tính tình, thậm chí trung quân đều bị đâm thành hai đoạn.
Mười ngày qua, binh lính phá vây ra ngoài bặt vô âm tín, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Về sau mọi người cũng hiểu, những binh lính đi cầu viện kia hơn phân nửa đã bị Cảnh Liệt giết chết, đây rõ ràng là công việc chịu chết.
Nhưng không truyền tin thì sao, hết đạn cạn lương.
Trời tuyết lớn, ăn nước tuyết chết vô số tướng sĩ, nếu lại khốn nửa tháng nữa, chút lương thực còn lại ăn xong thì thật sự muốn toàn quân bị diệt.
An Nam Bá chống trường thương, hắn luôn cảm thấy tâm thần không yên.
Hơn nữa nhiều ngày như vậy, nghĩ rất nhiều, hắn thậm chí cảm thấy ngày đó Cảnh Liệt cố ý kéo dài khoảng cách.
Bằng không, sao lại trùng hợp như vậy.
Quan trọng nhất là, Vũ Văn Hình căn bản không có ý định diệt chết bọn họ.
Khốn mà không giết, chính là để vây giờ đánh viện binh.
Nếu Vũ Văn Hình và Cảnh Liệt có cấu kết, vậy nhằm vào ai thì rõ như ban ngày.
Cho nên bây giờ nghe tin Ôn Nhạc và Tam Hổ đến gấp rút tiếp viện, trong lòng hắn không chỉ không có may mắn, ngược lại cảm thấy hơi hồi hộp.
Đây là trúng kế rồi.