Chương 13 : Không đi
Mấy ngày nay, Lý Thanh Phong sống trong những tháng ngày mà giấc mộng và hiện thực giao thoa thành một đường thẳng.
Trong mộng thì học quyền.
Sau khi tỉnh lại thì Luyện Tinh Hóa Khí, bồi dưỡng tu vi.
Đan điền chứa đựng chân khí cũng ngày càng nhiều.
Hắn phát hiện quyền pháp này thật sự rất hữu hiệu.
Đôi khi lúc rảnh rỗi cũng sẽ đánh một bộ Ma Viên Định Ý Quyền trong hiện thực.
Huyết Sát Đại Pháp dung luyện lệ khí lập tức tiêu giảm hơn phân nửa, ban đầu lòng dạ xao đ��ng cũng yên ổn không ít.
Cùng chủ hồn ác quỷ thân quen, Lý Thanh Phong sớm không còn câu nệ như Trương Hòa lúc ban đầu.
"Quỷ huynh, ngươi nói ta có nên đi quận thủ phủ kiểm tra hay không?"
"Trong quận thủ phủ, chính đạo tiên nhân thần long kiến thủ bất kiến vĩ, chi bằng không đi kiểm tra, ta đứng từ xa nhìn một cái cũng đã là vô cùng tốt rồi."
"Ta đang nghĩ đến việc trò chuyện cùng những người đồng loại kia."
"Chính đạo tiên sư, hành hiệp trượng nghĩa, trấn thủ một phương, phi kiếm ngàn dặm lấy thủ cấp ma đầu, biết bao thoải mái a."
Lý Thanh Phong cảm thán rất nhiều, nhìn Đồ Sơn Quân vẫn đang luyện quyền từng lần từng lần một.
Trong lòng hắn, sự hào hùng bỗng tan đi không ít.
Hai người bọn họ, một kẻ là chủ hồn ác quỷ, một kẻ là con non ma đạo, nếu thật gặp phải chính đạo tiên sư, đoán chừng sẽ bị chém thành trăm mảnh.
Mệnh số là như thế.
Ai bảo hắn thu hoạch được tiên duyên đầu tiên lại không phải là chính đạo tiên duyên chứ.
"Mặc dù ta thu hoạch được ma tu pháp môn, nhưng có Định Ý Quyền hộ thân, hung thần nộ đối với tâm trí ảnh hưởng cũng không lớn."
"Vả lại, ta từ đầu đến cuối đều cảm thấy công pháp không có chính tà phân chia, chỉ có nhân tài có chính tà phân chia."
"Ai nói tu tập ma công thì không thể hành hiệp trượng nghĩa?"
"Quỷ huynh, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?"
Đồ Sơn Quân khựng lại một lát, lắc đầu.
Tiếp tục vung quyền, không mở miệng đánh gãy sự mơ màng của thiếu niên.
Có mộng tưởng thì tốt, có mộng tưởng mới có thể đuổi theo.
Muốn truy đuổi thì cần lực lượng.
Đồ Sơn Quân rất muốn có được lực lượng.
Chỉ bất quá, điều kiện tiên quyết là Lý Thanh Phong phải có sức tự vệ trước đã.
Tùy tiện gặp phải một con tiểu quỷ nào đó cũng có thể lấy mạng hắn, hiện tại chạy lung tung khắp nơi, chỉ uổng mạng mà thôi.
Thế nào cũng phải luyện đến Luyện Khí tầng ba.
Cho nên Đồ Sơn Quân cũng không nói cho Lý Thanh Phong cách tăng lên năng lực của Tôn Hồn Phiên, còn phải chờ thêm.
Lần đầu thấy Lý Thanh Phong hắn đã không nói gì, hiện tại cũng vậy.
Đầu lưỡi của hắn bị cắt, dù đã hóa thành lệ quỷ, đầu lưỡi vẫn giữ nguyên dáng vẻ bị cắt.
Thanh âm khàn khàn khó nghe, ong ong không rõ, tựa như tiếng gầm thét của lệ quỷ.
Cho dù có thể phát âm rõ ràng từng chữ, vừa mở miệng cũng chỉ dọa người, vẫn là không nói lời nào thì tốt hơn.
Thiếu niên nhạy cảm, nói nhiều lải nhải không ngừng.
Những chuyện ngày thường hắn không dám nói ra bên ngoài, giờ đều tuôn ra hết.
Lẩm bẩm nửa đêm, cuối cùng cũng yên tĩnh.
Đoán chừng là xem Đồ Sơn Quân như một cái hốc cây chỉ biết lắng nghe.
Nói cho tảng đá những thứ vô tri này còn không bằng nói cho sơn quỷ nghe.
Đồ Sơn Quân cũng không hiểu, sao cái tuổi này lại có nhiều lời muốn nói đến vậy.
Dứt khoát không để ý hắn, mặc hắn lẩm bẩm.
"Quỷ huynh, ta luyện võ mấy ngày, thân thể dưới sự tẩy luyện phạt tủy của pháp lực lại cường đại hơn người thường rất nhiều."
"Trong hiện thực không có người đối luyện, hay là quỷ huynh giúp đỡ chút?"
Không phải Lý Thanh Phong đầu óc nóng lên, hắn cảm thấy mình thực sự cần kinh nghiệm thực chiến, nếu không gặp phải kẻ lén lút thì căn bản không dám đánh, cũng không biết đánh như thế nào.
Đồ Sơn Quân dừng lại, ánh mắt dò xét, khẽ vuốt cằm.
Vung tay lên, con tiêu quỷ mặt người thân khỉ xuất hiện trên mặt đất.
Tiêu quỷ vừa rơi xuống đất đã lập tức phát động tấn công.
Lý Thanh Phong mười phần dứt khoát thất bại.
Chuyện trong dự liệu.
Nhìn thấy tiêu quỷ, hắn cảm giác nỗi sợ hãi đã lâu lại ùa về.
Trong mắt Đồ Sơn Quân, vẻ thất vọng chợt lóe lên.
Bồi dưỡng cờ chủ là một việc lâu dài, đâu ra nhiều thiên tài cho hắn lựa chọn như vậy.
Mười con chim trong rừng không bằng một con chim trong tay.
Lý Thanh Phong dù sao gia nghiệp cũng không tệ, bữa bữa có thịt, hoàn toàn có thể cung ứng cho giai đoạn đầu Luyện Tinh Hóa Khí.
Rất nhiều Luyện Khí sĩ không phải thiên phú không tốt, mà là thiếu tinh khí từ thịt, mới liên lụy đến tiến độ tu luyện.
Chính đạo tông môn còn có thể cung cấp nuôi dưỡng đệ tử, thỉnh thoảng ban cho chút linh đan, nhưng cũng cần đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ, Ma Môn lại là một cảnh tượng khác.
Tóm lại, vẫn phải tiếp tục cố gắng.
"Ta còn có thể..."
Lý Thanh Phong kinh hô.
Thanh khí lượn lờ, hắn đã thoát ly mộng cảnh, bừng tỉnh trên giường.
Hai ba ngày công phu chớp mắt trôi qua.
Lý Thanh Phong sờ soạng mãi cuối cùng cũng chiến thắng con tiêu quỷ mới vào phẩm giai.
Hắn cũng hiểu ra, với công pháp ma đạo mà hắn tu luyện, nếu thật đi kiểm tra chắc chắn sẽ bị nhìn ra thân phận.
Chi bằng đứng từ xa xem lễ, nếu chẳng may đối phương vận khởi linh quang pháp nhãn, nhìn thấy linh quang trên thân hắn, không tránh khỏi lại thêm một đoạn thị phi.
Lý Thanh Phong quyết định không đi cho thỏa đáng.
Bịa một lý do gì đó để lừa phụ mẫu là được.
Hắn bèn kết hợp với trải nghiệm ly kỳ của mình, nói rằng mình trong mộng được tiên nhân truyền thụ tiên pháp.
Tiên nhân khuyên bảo hắn chờ mấy năm sẽ đến đón, lúc này không thể thay đổi vị trí.
Lại có Ngũ Bảo được Lý Thanh Phong dặn dò phải giữ kín như bưng, không dám nhiều lời.
Rồi hắn lại dùng pháp lực hiển thánh một phen.
Lý phụ Lý mẫu lập tức dẹp tan ý định đưa Lý Thanh Phong đi kiểm tra đo lường.
Quận trưởng tiên sư dù lớn đến đâu, cũng không liên quan đến bọn họ.
Mặc kệ Lý Thanh Phong được tiên sư gì truyền thụ, dù là dã tiên, bọn họ cũng không dám đắc tội.
Đối với việc Lý Thanh Phong có được tiên duyên, Lý phụ Lý mẫu vẫn rất cao hứng.
Chờ danh tiếng lắng xuống sẽ mở tiệc ăn mừng.
Bây giờ Lý phụ Lý mẫu cũng giật mình, vì sao ba tháng trước Lý Thanh Phong lại cố gắng như vậy, hóa ra là đang tu hành tiên pháp.
Phụ mẫu không còn thúc giục, không ngờ mấy người bạn tốt lại cùng nhau đến thăm.
"Thanh Phong huynh, hôm nay việc lớn coi là thật không đi?"
Lý Thanh Phong thu hồi sách: "Chư vị nên hiểu ta, ta chí tại triều đình, không vọng tiên."
"Quân tử không đoạt nhân chi chí, đã Thanh Phong huynh đã hạ quyết tâm, chúng ta cũng không khuyên nhiều."
Rời khỏi Lý phủ, bốn người ngồi lên xe bò tiến về quận thủ phủ.
Lý Thanh Phong thở dài một tiếng, dù thành thục đến đâu, hắn chung quy vẫn là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, chỉ là vì hắn có bí mật liên quan đến sinh tử của mình, không tiện nói với người ngoài.
Ngay cả nh��ng người bạn tốt cùng nhau trưởng thành này, cũng không tiện nói nhiều.
Nói nhiều ngược lại hại bọn họ.
Huyết Sát Đại Pháp là ma công, nếu không phải mỗi ngày luyện quyền, đọc sách trừ khử lệ khí, nói không chừng thật sự sẽ bị ảnh hưởng.
Nếu truyền công cho bốn người bọn họ, nhỡ đâu linh căn thiên phú của họ còn tốt hơn, chẳng phải là dạy hư học sinh.
Vẫn là xem kết quả của bọn họ ở quận thủ phủ ra sao đã.
Đồ Sơn Quân âm thầm gật đầu, Lý Thanh Phong ứng đối rất tốt.
Đồ Sơn Quân không cảm thấy Huyết Sát Công là bảo bối gì, nếu Lý Thanh Phong muốn truyền cho người khác cũng không sao.
Nhưng truyền công thì phải truyền cả Định Ý Quyền.
Không có thức thứ ba của Định Ý Quyền là "Tâm Viên Định Ý" để cường đại linh hồn, trừ khử sát khí, người bình thường tu tập Huyết Sát Công thật sự sẽ khiến bản thân tiều tụy, ngoan lệ, giống như ác quỷ.
Đồ Sơn Quân mượn ánh sáng, từ trong đầu Triệu Thế Hiển lấy ra hạt giống công pháp nhập môn, lại một mình tu hành bốn năm tháng, có cảm ngộ của riêng mình.
Lúc này mới có thể để Lý Thanh Phong tiếp xúc đến thần vận của Định Ý Quyền.
Người bình thường, nào có duyên phận tốt như vậy.
Trước quận thủ phủ, ngựa xe như nước, đông như trẩy hội.
Không chỉ có những người mặc áo dài gấm lụa, còn có cả những thiếu niên mặc áo vải thô ngắn.
Áo ngắn của những người kia trông khá là to béo, không giống quần áo của thiếu niên, mà là của người lớn trong nhà.
Các thân hào của Bát Phương quận đã biết tin từ mười ngày trước.
Không ai cố ý phong tỏa tin tức, thêm vào đó là yết bảng dán thiếp văn thư, lại có người biết chữ đọc, tất cả mọi người đều biết tiên nhân muốn tìm người hữu duyên.
Những nơi khác đến chậm.
Người địa phương của Bát Phương quận, phần lớn những ai có số tuổi ph�� hợp tiêu chuẩn đều đã đến.
Vạn vật đều hạ phẩm, chỉ có tiên nhân là cao.
Một khi có duyên, từ đó tiên phàm khác biệt.
Nhưng người nhà ở lại sẽ được hưởng sự tự hào, triều đình, quan viên chúc mừng và giúp đỡ.
Nông nô thành địa chủ, sẽ không bị người khi dễ.
Bởi vì trong môn có tiên.
Dù tiên nhân không quản thế tục, người nhà tiên nhân cũng có một lực uy hiếp vô hình.
Bọn họ hy vọng xa vời chính là điều này.
Trên đời này, thân hào chung quy là số ít, người cùng khổ vẫn nhiều hơn.
Thân hào hy vọng tiến thêm một bước, người cùng khổ hy vọng xoay người.
Cho nên, hàng trăm hàng ngàn thiếu niên tụ tập trước cổng phủ thành chủ.
Đoán chừng cuộc khảo nghiệm này sẽ kéo dài một thời gian.