Chương 145 : Chạy trốn
"Đồ Sơn huynh, thấy chữ như mặt."
"Lần này đấu pháp, tiểu đệ cam bái hạ phong."
"Chẳng qua ta cảm thấy, hôm nay thua không có nghĩa là ngày mai thua."
"..."
"Nước cạn không nuôi được rồng lớn."
"Ta đã quyết tâm rời khỏi Tiểu Linh Châu."
"Có chút sự tình, huynh đệ ta phải khuyên một câu, 'Vạn kiếp âm linh khó nhập thánh', chúng ta không đi, chỉ có thể chết kẹt tại đây."
"Hy vọng chúng ta huynh đệ, sau này còn gặp lại."
Gió rít gào thổi qua.
Khí lưu bị vòng tròn quang thuẫn màu xám nhạt ngăn cản.
Áo bào đen trên người không hề lay động, ngay cả mái tóc đỏ cũng chỉ rối tung bình thường trên vai.
Hai chiếc sừng quỷ đen nhánh mọc ra từ trán, uốn lượn phía trên đỉnh đầu.
Đồ Sơn Quân kinh ngạc nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.
Dưới chân là Nhiễm Long Kiếm được hắc vụ gia trì.
Phất tay, ánh sáng lóe lên, bức thư trong tay hóa thành tro bụi bay lả tả trong không trung.
Ôn Nhạc nhận ra Đồ Sơn Quân có gì đó không ổn, nguồn cơn dường như từ bức thư thu được từ Thanh Văn Các, không khỏi mở miệng hỏi: "Tiên sinh, có chuyện gì?"
Đồ Sơn Quân lắc đầu, không nói gì.
Tên đầu to này trốn chạy cũng không yên thân, nhất định phải làm ngay lập tức.
Đồ Sơn Quân bật cười.
Hắn không có bằng hữu, Lý Thanh Phong tính là một người.
Hướng Hổ là kỳ chủ bình thường, chỉ là được hắn tán thành mà thôi, ở chung không nhiều cũng không có cảm xúc gì lớn.
Ôn Nhạc là đồ đệ, tình cảm không giống.
Hồ bằng cẩu hữu lại càng không có.
Ngày xưa tại Thanh Văn Các uống rượu thả cửa trò chuyện, ôm ấp Âm Cơ cốt nữ, tuy rằng đều có tâm tư riêng, nhưng khi đó cũng coi như thống khoái.
Hiện tại đầu to đi rồi, Đồ Sơn Quân cảm thấy Tiểu Linh Châu trở nên không lớn như mình tưởng tượng.
Tựa như trong chớp mắt, Tiểu Linh Châu cùng thôn làng mình từng ở không khác gì nhau.
Ngay cả những chuyện nhà, cũng chỉ có hai người.
Hai cái vương triều chinh phạt cũng như trò trẻ con, bị quản chế bởi thượng tông.
Tông môn nhiều nhất bất quá là Trúc Cơ, toàn bộ Tiểu Linh Châu ngay cả Kim Đan chân nhân cũng không tìm ra được.
Nghĩ lại, đầu to nói cũng đúng. Ở Tiểu Linh Châu không có tiền đồ phát triển, không đi ra ngoài, chỉ dựa vào những tư nguyên này, cuối cùng có thể Trúc Cơ hay không còn là một vấn đề.
Cũng may Ôn Nhạc có cơ duyên của Trình Huy, nắm chắc trong tay một viên Trúc Cơ Đan nên không quá lo lắng.
Nếu không thì, có thể ra ngoài tìm nguồn tiêu thụ Tử Dương Hoa.
Những cơ duyên này đều là di sản của Huyết Linh Điện, một tông môn chưa chắc đã bồi dưỡng được tu sĩ Trúc Cơ...
Đồ Sơn Quân thở dài, tài nguyên giáo dục ở địa phương nhỏ quả nhiên không tốt, dù có Hồn Kỳ loại này cũng không phát huy được thực lực.
Đôi khi Đồ Sơn Quân nghĩ, nếu ngày đó mình xuyên qua, vừa vặn ở trong thành, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn một chút.
"Lần sau gặp lại hắn, nhất định phải mời hắn nhập kỳ."
Nghe thấy tiên sinh lẩm bẩm, Ôn Nhạc hỏi: "Ai?"
"Đầu to."
"Đầu to Quỷ Vương? Hắn đi rồi?"
"Là chạy trốn."
Đồ Sơn Quân quay đầu nhìn về phía Thanh Văn Các.
Cũng coi như đầu to chạy nhanh, nếu không lần này nhất định phải cho hắn có đi không về.
Về phần sau này còn gặp lại.
Đồ Sơn Quân không cảm thấy sẽ gặp lại, Tiểu Linh Châu quá nhỏ, mà thiên địa bên ngoài thì rộng lớn.
Kiếm quyết dẫn, kết thành đằng vân pháp ấn.
Đằng vân giá vũ, ngự kiếm phi hành, biến mất trong bầu trời mênh mông.
Ngày xưa đằng vân là vì đấu pháp, hôm nay đằng vân chỉ vì mình, gió lớn gào thét bị gợn sóng ngăn cản.
Đồ Sơn Quân triệt hồi lồng ánh sáng, đón gió mà đi.
Đến gần, không cần phi độn vào thành.
Lương Đô vẫn như cũ.
Muốn thành lớn như vậy thay đổi cơ bản là không thể.
Vào cửa có chút e sợ.
Ôn Nhạc đẩy cổng lớn đi vào tiểu viện.
"Phu nhân, ta về rồi." Ôn Nhạc nắm tay Tống Nhiễm, trong mắt nhất thời nhu tình, cũng có thêm mấy phần ảm đạm giấu sâu trong đáy mắt.
Tống Nhiễm không nói nhiều, chạy chậm tới ôm lấy Ôn Nhạc, tựa vào lồng ngực Ôn Nhạc.
"Về là tốt rồi."
Ôn Nhạc cảm nhận được sự ướt át trước ngực, nữ tử kiên cường này cũng lo lắng và vội vàng cho số phận của hắn.
Nàng không muốn hắn bị thương, mong hắn bình an trở về.
Ôn Nhạc khẽ nói: "Xin lỗi."
Tống Nhiễm run rẩy, chỉ nắm chặt lấy ống tay áo Ôn Nhạc.
Rất lâu sau, dường như đổi chủ đề hỏi: "Phụ thân bên kia thế nào?"
"Không có vấn đề gì, thành trì Đồng Quan vững chắc. Bên kia cũng chỉ là tiên sư đấu pháp, cuối cùng mọi người đều giải tán." Ôn Nhạc không nói cho thê tử nghe chuyện nghiêm trọng.
Có những chuyện, che giấu là tốt nhất.
Tiên và phàm chênh lệch quá lớn.
Biết quá nhiều chuyện của Luyện Khí sĩ và tu sĩ Trúc Cơ cũng không có lợi cho phàm nhân.
Ôn Nhạc kể cho Tống Nhiễm nghe những chuyện không quan trọng, còn những chuyện nguy hiểm thì bỏ qua.
Dùng pháp lực bắt mạch, Ôn Nhạc nhìn kỹ mắt Tống Nhiễm. Hắn không hiểu nhưng không dám tùy tiện làm bậy, chỉ muốn xem có thể dùng pháp lực chữa khỏi hay không.
Đáng tiếc pháp lực không thể chữa trị cho Tống Nhiễm.
Tắm n��ớc thơm thoải mái, Ôn Nhạc đến Hầu phủ.
Tĩnh An Hầu phủ chiếm diện tích không nhỏ, phòng ốc nhiều không ở hết.
Bên trong là nơi ở của lão Hầu gia, Ôn Nhạc chỉ chiếm một tiểu viện ở hậu trạch, ngoài Tống Nhiễm ra, còn có gia quyến khác ở các tiểu viện khác.
Ôn Nhạc chắp tay hành lễ gọi một tiếng phụ thân.
Tĩnh An Hầu cười đỡ Ôn Nhạc: "Con à."
Chỉ là khi nhìn thấy mái tóc trắng xóa của Ôn Nhạc, Tĩnh An Hầu không khỏi cảm thấy chướng mắt.
Dù lần trước ở nhà mấy tháng, ông cũng không quen.
Bây giờ Ôn Nhạc trở về, vẫn như vậy, ông vẫn không thể chấp nhận.
Nhưng dù ông không chấp nhận, sự việc đã xảy ra.
"Vũ An Hầu." Lão Hầu gia lẩm bẩm.
"Ta có một ý tưởng."
"Ngài nói."
"Phân gia khai phủ."
"Con cũng lớn rồi, lại còn mưu được công danh, hai nhà chúng ta ở chung một chỗ có nhiều bất tiện."
"Hơn nữa, ta nghĩ nếu là hai môn thừa kế, tốt nhất ta chọn một người con thứ kế thừa vị trí Tĩnh An." Lão Hầu gia trầm ngâm hồi lâu mới dò hỏi.
Nếu hai môn thừa kế đều truyền đến tay Ôn Nhạc thì cũng không sao, nhưng Tĩnh An Hầu vẫn cảm thấy khó xử.
Con cái có tiền đồ, có công danh, căn bản không cần thừa kế danh tiếng của ông.
Thứ trước kia coi như trân bảo, bây giờ lại có chút khó lấy ra.
Ôn Nhạc gật đầu: "Thật ra con cũng có ý này từ lâu, đã đến lúc nên phân gia khai phủ."
Nghe Ôn Nhạc nói, lão Hầu gia có chút kinh ngạc, ông không ngờ lại dễ dàng thuyết phục Ôn Nhạc như vậy, vốn tưởng rằng hai người sẽ tan rã trong không vui, hoặc là đàm phán điều kiện gì đó.
"Ai."
Bước ra khỏi nội trạch, Ôn Nhạc thở dài.
Âm thanh nhỏ bé: "Lão gia tử cả đời không thích ai, ông chỉ thích chính mình, yêu cái cơ nghiệp này."
Đồ Sơn Quân sớm đã nhìn ra, Tĩnh An Hầu hoàn toàn là loại người vợ chết có thể tái giá, con chết có thể tái sinh. Chỉ là bồi dưỡng một người thừa kế ưu tú không dễ, cơ nghiệp không dễ phó thác.
Nếu Ôn Nhạc vẫn chưa đứng lên, triền miên giường bệnh, Tĩnh An Hầu căn bản không quan tâm sống chết của Ôn Nhạc, nói không chừng đã sớm đề bạt con thứ.
Cũng may Ôn Nhạc giỏi, nên Tĩnh An Hầu mới coi trọng Ôn Nhạc.
Nếu không thì, chỉ bằng lão nương đã chết của Ôn Nhạc, cuối cùng còn lại bao nhiêu tình cảm?
Chẳng được bao nhiêu.
Dù sao, ít nhất bên ngoài mọi người vẫn hòa khí, Ôn Nhạc cũng không muốn nhúng tay vào việc của Hầu phủ nữa.
Thanh quan khó xử việc nhà, hắn không cảm thấy mình có thể nói rõ ràng.
"Phân gia rồi, cũng tốt."
Phân gia rồi, sau này hắn là nhất gia chi chủ, mọi việc đều có thể tự quyết định, nhận con thừa tự vào danh nghĩa Tam Hổ cũng không cần hỏi ý kiến người khác.
Trăng lên đầu cành.
Trong bóng tối, Đồ Sơn Quân xem điển tịch lấy được từ Huyết Linh Điện.
Tiểu Linh Châu quả thực không lớn, trước kia cũng từng có Kim Đan chân nhân, nhưng Kim Đan chân nhân chỉ tăng thọ ba trăm năm, tính cả Luyện Khí Trúc Cơ, cũng chỉ hơn năm trăm năm tuổi thọ, không đi ra chỉ có thể chết già ở Tiểu Linh Châu.
Không biết có bao nhiêu tu sĩ Trúc Cơ phí thời gian, căn bản không thể trở thành Kim Đan chân nhân.
Tiểu Linh Châu thuộc một phần của Tiểu Hoang Vực, bản đồ đại khái đã sớm hư hỏng, chỉ còn lại một vài ghi chép về tông môn bên ngoài châu.
"Huyết Sát Tông."
"Dương Thành."
Đồ Sơn Quân chỉ biết hai nơi này, tiếc là không tìm thấy trên bản đồ.
"Huyết Ma xem ra không phải người của Huyết Linh Điện."
Đồ Sơn Quân lật khắp điển tịch Trình Huy mang ra, cũng không tìm thấy tin tức về Huyết Ma. Điện chủ và trưởng lão của Huyết Linh Điện không nhiều, đều có ghi chép, không ai phù hợp với Huyết Ma.
Hơn nữa, chiến lực của Huyết Ma quả thực cường đại, điểm này Đồ Sơn Quân rất bội phục.
Thời kỳ toàn thịnh Huyết Ma có thể một mình đánh hai tu sĩ Trúc Cơ, trong đó còn có Trúc Cơ đỉnh phong, thực lực này không phải xuất thân từ địa phương nhỏ.
Vậy chắc chắn là người ngoài châu, không biết vì chuyện gì mà vẫn lạc ở đây.
Mượn huyết trì giữ lại Âm Thần, lại hấp thu huyết ngọc pháp đan tủy, chuyển hóa thành ma đầu.
Ước chừng lão tổ tông Nguyên Linh Tông tức hộc máu, vốn cho rằng mình mới là người thu hoạch lớn nhất, không ngờ pháp đan tủy đã bị Huyết Ma hút khô.
Lai lịch của Huyết Linh Điện thế nào Đồ Sơn Quân không rõ, nhưng dựa vào Linh Ma Dung Cơ Thuật và Huyết Sát Thuật có thể đoán người sáng lập Huyết Linh Điện có chút bối cảnh.
"Đáng tiếc."
Đồ Sơn Quân khẽ lắc đầu, bản nguyên của Ôn Nhạc bị tổn thương, không biết tuổi thọ còn lại có thể chống đỡ hắn đến Luyện Khí tầng mười một hay không.
Chuyện căn cơ bản nguyên thật phiền toái.
Người bình thường chịu thương tích lớn là tổn thương căn cơ bản nguyên, vì người bình thường không thể ngưng tụ khí trong cơ thể chìm sâu trong linh hồn.
Còn tu sĩ sau khi bước vào Luyện Khí, đã bắt đầu ngưng tụ khí.
Sinh hồn của họ không ngơ ngác như phàm nhân.
Phàm nhân chết, sinh hồn mê mang du đãng không có ý thức, còn Luyện Khí sĩ chết, nếu có công pháp chuyển quỷ tu trong tay có thể chuyển hóa thành quỷ tu, không muốn hoặc không được chỉ có thể chờ linh hồn biến mất.
Cho nên đối với tu sĩ, căn cơ bản nguyên càng quan trọng hơn.
Thứ này ảnh hưởng không chỉ tuổi thọ, mà còn nhiều thứ khác.
Tay cụt chân gãy loại thân thể không trọn vẹn, còn kém rất xa so với bản nguyên bị hao tổn.
Sáng sớm hôm sau.
Ôn Nhạc làm xong tảo khóa.
Hồn Kỳ chấn động: 'Có việc.'
Không tiện nói ở bên ngoài, Ôn Nhạc nhập mộng luyện công sườn núi.
Ban ngày treo cao, thanh phong lướt nhẹ qua mặt.
��ồ Sơn Quân chắp tay sau lưng đứng trên sườn núi luyện công.
"Tiên sinh."
"Thật ra có một chuyện, ta vẫn muốn làm, nhưng không có cơ hội, hiện tại rốt cục rảnh rỗi."
Nghe Đồ Sơn Quân nói, Ôn Nhạc lộ vẻ nghi hoặc.