Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 218 : Bắt giữ

Xích Vân chân nhân đi di tích tìm chính chủ gây phiền phức, vì đám tiểu bối trút giận, để lại cái sạp hàng này cùng hắn.

Đồ Sơn Quân đảo mắt một vòng, cũng không nói nhiều lời.

Đệ tử Vạn Pháp Tông tố chất không tệ, cũng không có nhốn nháo loạn cả lên.

Phần lớn đều tỉnh táo, cũng rõ ràng mình phải làm gì.

Nên trị thương thì trị thương, nên khôi phục pháp lực thì khôi phục pháp lực...

Không có gì cần đến hắn nhúng tay, Đồ Sơn Quân cũng không tiện hỏi phách tên tu sĩ Kim Đan La Sát hư tộc kia.

Muốn thi triển hỏi phách phải về lại trong cờ, lại không thể nghênh ngang trở về, như vậy chẳng phải quá ngu ngốc.

Vậy nên cứ chờ đã.

Đáng tiếc kẻ đuổi theo trong sương mù bị Xích Vân chân nhân nướng thành than đen, uổng phí một thân sát khí kia.

Cái này cũng không có cách nào, thực lực không đủ, pháp bảo lại mới tấn giai, không biết năm nào tháng nào mới có thể lại lần nữa tăng lên.

Đồ Sơn Quân ánh mắt trầm ngâm, lần này có nhiều việc, nhưng cũng trời xui đất khiến mà tăng lên lực lượng rất nhiều.

Thu hoạch được ba chỗ tốt lớn, một là Tôn Hồn Phiên tiến giai pháp bảo, vạn quỷ có thể nạp.

Hai là thực lực bản thân đạt tới Kim Đan, lại lấy được cùng giai mệnh sống.

Cuối cùng thì là lĩnh ngộ Pháp Vực 'Thần Linh Minh Tử Cảnh', thấy rõ ràng con đường của bản thân, cũng minh ngộ một chút đạo của chính mình.

Dựa theo quy nạp đạo pháp của giới tu hành, hắn cũng coi như đã đi ra bước đầu tiên.

Đang chìm trong suy nghĩ.

Từ xa tiếng oanh minh từ động quật truyền đến.

Tiếp theo đó là khí tường chấn động kịch liệt.

Gió rít gào.

"Đánh nhau." Đồ Sơn Quân giật giật mí mắt, không ngờ lại đụng phải.

Với thực lực của Xích Vân chân nhân, hắn cái tên quỷ tu pháp lực không đủ này đi hỗ trợ ngược lại thành liên lụy, cho nên cứ thành thật đợi là được.

Không bao lâu.

Xích Vân chân nhân mặc trường bào đen trắng trở về huyết quật, trong tay mang theo một cái đầu của La Sát hư tộc.

Pháp bào trên người Xích Vân chân nhân hoàn toàn kích hoạt, Xích Long Kiếm giận dữ quanh quẩn, Thương Long kiếm trâm tự nhiên hành động, tùy tiện kéo búi tóc ghim lại mái tóc đỏ rực.

Đồ Sơn Quân thần sắc khẽ giật mình, khí tức phát ra từ cái đầu kia còn cường thịnh hơn so với kẻ trong sương mù.

Điều này không khỏi khiến hắn hoài nghi thực lực c��a Xích Vân chân nhân.

"Chẳng lẽ là Kim Đan đỉnh?" Nghĩ lại cũng không phải không có lý, đệ tử trong môn có thể nói ra tu vi đại khái cũng đã là tốt lắm rồi, sao có thể tinh tế đến thế.

Nói không chừng còn muốn thả chút bom khói, mê hoặc một số người, cho nên cảnh giới bên trên sẽ có một hai tầng tiểu sai lệch.

Chẳng qua Đồ Sơn Quân không có mở pháp nhãn thăm dò.

Bản thân đây là một loại thuật thức vô cùng đáng ghét.

Lúc đối địch sử dụng thì thôi, tùy tiện quan sát tu sĩ có cảnh giới cao hơn mình, rất dễ dàng chọc giận đối phương.

Đồ Sơn Quân cũng không có rảnh rỗi đi tìm hiểu người ta mặc quần lót màu gì.

Xích Vân chân nhân ném cái đầu lâu xuống, cũng không nhiều lời, chỉ nói tà tu trong động thiên đã đền tội, coi như an ủi đệ tử Vạn Pháp Tông ta.

Quả thực là người ngoan, ít nói.

Vừa mới đuổi tới liền chém giết Kim Đan trong sương mù, lại chặn cửa giết một vị La Sát hư tộc Kim Đan hậu kỳ hư hư thực thực.

Đến bây giờ, hơi thở không gấp, mặt không đỏ, thản nhiên như không có gì.

Đồ Sơn Quân không biết rằng, Xích Vân chân nhân chặn cửa mà đi, mắt thấy đối phương muốn trốn, ngạnh sinh sinh dùng Pháp Vực của mình bổ ra hắc môn, bắt ra ngoài chém đứt đầu lâu.

Mặc dù cuối cùng bị Âm thần của đối phương cuốn theo Kim Đan đào tẩu, chẳng qua một thân đạo hạnh này coi như phế, không có mấy chục trên trăm năm đừng hòng khôi phục nguyên khí.

Tu sĩ Trúc Cơ đã thông thạo độn pháp càng có thể giá Âm thần, đến Kim Đan kỳ, thủ đoạn bảo mệnh chỉ mạnh chứ không yếu.

Ngay cả Xích Vân chân nhân cũng không thể làm được chuyện giết Kim Đan như làm thịt gà giết chó.

Kẻ trong sương mù kia vốn dĩ cũng không phải là bản thể, linh vật Âm thần đều rơi vào trong thuật thức. Tâm trảm chuyển động mới trảm đầu lâu, kỳ thật không hề đơn giản như Đồ Sơn Quân tưởng tượng.

...

Hai tháng trôi qua.

Bóng đêm mờ mịt.

Tiếng gió hú, vuốt ve khung cửa sổ nhỏ kia.

Cửa sổ nhỏ dựng vài thanh gỗ ngang làm chắn.

Ánh trăng tản mát, theo cửa sổ thấp chiếu vào gian phòng nhỏ này.

Bốn phía tường thấp trắng nõn, không gian không có bảo vật gì, ngược lại là đầy đủ tiện nghi.

Nếu nói là nhà tù giam giữ người, không bằng nói là phòng tối để người ở tạm ăn năn.

Trên giường, Đinh Tà bị khóa chín thành pháp lực buồn bực ngán ngẩm cầm một quyển đạo kinh tu thân dưỡng tính, phía sau in luật pháp, quy củ của Vạn Pháp Tông.

Hướng bên bàn đọc sách vừa nhìn, là giấy Tuyên Thành đã chuẩn bị sẵn.

Bút mực giấy nghiên, đầy đủ mọi thứ.

Nửa bên vách tường kê giá sách, không có công pháp tu hành, tất cả đều là đạo kinh dùng để ngộ đạo dưỡng tâm tính.

Chẳng qua những thứ này đều không phải bản gốc, là bản sao từ Tàng Kinh Các chuyển đến, trong đ�� còn có vài quyển đã được sư tổ phê bình chú giải.

Đinh Tà nghiêng đầu nhìn về phía các sư đệ canh cửa phòng.

Bọn họ đang chơi xúc xắc, trước mắt bày đầy những thẻ đánh bạc nhỏ được đắp bằng linh thạch.

Cũng có người khác biệt, tự lo đả tọa tu hành, không tham dự vào đó.

Đinh Tà duỗi cổ nhìn xung quanh.

"Sư huynh, Tư Quá Nhai đều là phòng đơn có người canh giữ, ngài có nhìn cũng vô dụng, hay là tiểu đệ giúp ngài mở cửa phòng ra?" Nhìn thấy Đinh Tà đi tới, đệ tử chấp pháp chắn ngang cửa gỗ bên ngoài góp lời nói, vừa nói, vừa cởi chìa khóa bên hông xuống.

Mở khóa dài trên chắn ngang cửa gỗ.

Tùy ý mở rộng cửa lớn, cũng không thèm để ý Đinh Tà có đào tẩu hay không.

Khoát tay áo: "Đi đi đi." Đinh Tà đuổi sư đệ trước cửa đi.

Ngay cả cái người canh cửa bằng gỗ tựa như không phòng bị này, đừng nói trói hắn chín thành pháp lực, chính là trói mười thành, chỉ bằng vào nhục thân cũng có thể thoát ra.

Nửa tháng này ngược lại là quen thuộc với các sư huynh đệ ở đây.

Ở đây ăn năn, phần lớn phạm tội đều không nặng, đóng lại mười ngày nửa tháng mài dũa tâm tính mà thôi, lâu thì cũng chỉ một năm nửa năm.

Không giống như địa lao sâu trong Tư Quá Nhai.

Nơi đó mới là phòng giữ sâm nghiêm thật sự, trận pháp ghi nhớ giọt nước không lọt.

Không phải giam giữ môn nhân đệ tử phạm việc lớn, thì là ma đạo yêu nhân làm nhiều việc ác, hoặc là những tu sĩ ra tay với phàm nhân tội ác tày trời.

Đinh Tà còn phải may mắn, bản thân được tông môn sàng chọn thành người phạm tội nhẹ.

Từ xưa, công tội bù nhau hầu hết là không thể làm được, mặc kệ công lao lớn đến đâu, nếu phạm tội trái đạo, đều phải cẩn thận hỏi han.

Bởi vì người ta đối với người gây tổn hại lợi ích càng thêm nghiêm khắc.

Nghĩ đến nửa tháng này, tông môn cũng nên điều tra rõ ràng. Đinh Tà không khỏi thở dài, lại cầm lấy đạo kinh bắt đầu nghiền ngẫm đọc.

Nạp vật phù cũng không bị tông môn đoạt lại, chẳng qua cũng đã bị niêm phong.

Pháp kiếm, đồ vật đều dán lên giấy niêm phong phù lục.

Nhân lúc trở về Đông Uyên thành, Đồ Sơn Quân liền mượn cớ cáo từ rời đi.

Nói dối là có việc gấp, trên thực tế là trở về hồn cờ.

Đinh Tà giấu Tôn Hồn Phiên đi, cũng không mang về tông môn.

Lúc đầu Đồ Sơn Quân còn thương nghị có nên dùng trận kỳ giả mạo hay không, nghĩ đi nghĩ lại lại thôi.

Về sau phát hiện mình rơi vào chỗ nhầm lẫn trong tư duy.

Coi như trong lời chứng của Lý Thánh Lễ và Cố Hiểu có hồn cờ xuất hiện,

Chỉ cần nói hồn cờ là pháp bảo của Lý Thanh Phong là được.

Hai người là bạn bè, vào thời khắc đó Lý Thanh Phong đưa pháp bảo cho Đinh Tà hộ thân.

Người ta muốn đi, tất nhiên muốn mang pháp khí của mình đi.

Về phần Vạn Pháp Tông cảm tạ, thực tế tìm không thấy Lý Thanh Phong thì cứ giao cho Đinh Tà trước, về sau lại nhờ đến.

Tông môn không thể nào nhất định phải truy tìm một người căn bản không tồn tại trên đời, huống chi đối phương vừa mới ra tay giúp Vạn Pháp Tông.

Ngay cả người trong Ma môn, phần lớn được giúp cũng không làm được loại chuyện đâm sau lưng này.

Vạn Pháp Tông là đại tông, dù không tự xưng chính đạo, hiển nhiên sớm đã bị thế nhân coi là tông môn chính đạo.

Không nói ngoại nhân nhìn thế nào, ếch ngồi đáy giếng, đương nhiên sẽ không làm ra loại chuyện vong ân phụ nghĩa này.

Như thế, cũng giải quyết được chuyện Tôn Hồn Phiên.

Nhìn như vậy, mặc dù có chút điểm đáng ngờ, dễ khiến người hoài nghi, chẳng qua về mặt logic thì không có bất kỳ sơ hở nào.

So với dùng trận kỳ thay thế không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.

Trận kỳ là pháp lực ngưng tụ, nói không chừng sẽ bị trưởng lão tông môn nhìn ra hư thực, mà mang Tôn Hồn Phiên trên người, trắng trợn trở về tông môn chẳng khác nào giao đao cho người khác.

Tôn Hồn Phiên một là pháp bảo, hai là dung nạp rất nhiều Âm thần cường đại, còn có Đồ Sơn Quân là khí linh có thần trí hoàn chỉnh.

Đến lúc đó nhìn thấy chủ hồn Đồ Sơn Quân, những lời nói dối mà bọn họ đã bịa đặt trước kia cũng sẽ bị lộ tẩy.

Đồ Sơn Quân cũng sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra.

Đồng thời, tận lực tránh để hồn cờ xuất hiện nhiều trước mặt người khác.

Át chủ bài dùng nhiều, sẽ thành bài ngửa, thậm chí sẽ khiến người hữu tâm hoài nghi.

Tựa như lần gặp tán tu truy tra đến ở Lương Đô.

Cũng may cái cớ này rất chu toàn.

Vậy nên chỉ cầu Vạn Pháp Tông có thể khoan dung một chút trong chuyện của Đinh Tà.

Nghĩ đến những chuyện này, Đinh Tà yếu ớt thở dài.

Hắn cũng sớm đã đoán trước, mà lại Xích Vân tổ sư cũng đã cho hắn chuẩn bị tâm lý trước.

Bởi vì chuyện của Trương Nhiên, thêm vào không ít đồng môn nhìn thấy Đinh Tà cuối cùng che chở Trương Nhiên, điểm này nói không rõ ràng.

Cửa xuất hiện một thân ảnh, khiến Đinh Tà buông đạo kinh trong tay xuống.

"Sư huynh bên ngoài nhờ giúp đỡ đưa cơm canh tới." Người canh cửa Hoa Tam Đệ mang theo nụ cười đặt hộp cơm bằng ngọc lên bàn vuông trong phòng.

Đinh Tà mắt sáng lên, hắn chỉ thích cái thú vui ăn uống này, nếu không có rượu ngon thức ăn ngon, luôn cảm thấy không phải tư vị gì, không ngờ quay đầu lại có người đưa cơm canh tới.

Nghĩ đi nghĩ lại, người quen biết bên ngoài cũng không nhiều, lại không giống như là sư phụ đưa tới.

"Lý sư huynh đưa tới."

"Lý Thánh Lễ?" Đinh Tà xoay người, thân hình hơi khựng lại.

Xem ra Lý Thánh Lễ đã tỉnh táo.

Tu sĩ Kim Đan một kích không lấy mạng hắn cũng coi như mạng hắn lớn, pháp áo kia phát huy tác dụng cực lớn.

Mở ra nhìn.

Đường ��ường chính chính rượu ngon thức ăn ngon, chấn động ngưng tụ thành những hình dạng khác nhau, khóa lại linh khí.

"Đồ tốt a." Đinh Tà tấm tắc lấy làm kỳ lạ, một bàn này cũng không hề rẻ, phải tốn hao hơn ngàn linh thạch mới được ăn.

"Có nhờ lời gì không?"

Hoa Tam Đệ hơi ngập ngừng, thấp giọng nói: "Lý sư huynh, hy vọng sư huynh ngài có thể nói tốt vài câu khi bị hỏi ý."

"Quả nhiên là phong cách của hắn." Đinh Tà nhịn không được cười lên.

Lý Thánh Lễ người này ương ngạnh lợi hại.

Chẳng qua điều này cũng phù hợp phong cách của con cháu đại tông tộc.

Xuôi gió xuôi nước chưa từng chịu thiệt, đồng môn sư huynh đệ cũng đều khiêm nhượng, khó tránh khỏi dưỡng thành tính cách xấu.

Người như vậy không động vào thì không thay đổi được.

"Xem ra, hắn đã thăm dò rõ ràng khi nào ta sẽ bị tra hỏi."

"Hồi sư huynh, hai ngày sau." Hoa Tam Đệ nhỏ giọng nói.

"Ta hiện tại Nê Bồ Tát qua sông còn khó bảo toàn, chỉ có thể cam đoan sẽ không thêm mắm thêm muối giảm bớt công lao của hắn."

"Ngươi cứ như vậy nói nguyên văn cho hắn, nếu không tin được ta, ta liền không động." Đinh Tà để đũa xuống.

Hắn là tham ăn, cũng biết ăn của người ta thì phải nể người ta.

Không cần thiết vì những thứ vật ngoài thân này mà đáp ứng những chuyện hư vô mờ mịt.

Chẳng qua hành động lần này của Lý Thánh Lễ, ngược lại khiến Đinh Tà phát giác ra một chút không giống.

Xem ra tông môn sẽ không xử phạt hắn quá nặng, nếu không Lý Thánh Lễ sẽ không ân cần như vậy, vậy nói cách khác ít nhất nỗi lo lắng có thể buông xuống một nửa.

Nhưng là vẫn như cũ không thể thư giãn, ý chí của cấp trên có thể cũng sẽ thay đổi vì chi tiết tra hỏi.

Vẫn là phải chuẩn bị sẵn sàng.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương