Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 73 : Bắt giết

**Chương 73: Bắt Giết**

Đồ Sơn Quân trong Hồn Phiên cũng định thần nhìn lại.

Bên ngoài vật kia mang theo sát khí nồng đậm.

Nhưng lại không giống như cô hồn dã quỷ tùy ý tiêu tán, vật kia thu liễm rất sạch sẽ.

Mặc dù thu liễm sạch sẽ, nhưng khí tức hỗn tạp, không hề tinh khiết.

Nếu không phải Đồ Sơn Quân đối với sát khí rất mẫn cảm, đoán chừng cũng không nhanh chóng phát giác ra vật kia.

Ôn Nhạc nín thở ngưng thần, nhìn chằm chằm ra cổng.

Quanh thân thoáng chốc an tĩnh lại.

Chậm rãi đứng dậy.

Cảm nhận được Hồn Phiên trong ngực có chút rung động, Ôn Nhạc tay trái cầm Phiên, tay phải sờ đến bảo kiếm treo trên đầu giường.

Hồn Phiên trong tay khiến Ôn Nhạc không còn khẩn trương.

Tiên sinh thực lực cao hơn hắn rất nhiều, coi như mình không địch lại cũng có thể mời tiên sinh ra tay.

Chỉ bất quá phải khống chế tốt chấn động đấu pháp, miễn cho dẫn tới những cung phụng khác trong Lương Đô.

Tốt nhất là kết thúc chiến đấu trong thời gian ngắn.

Huống chi, với thể phách bây giờ của hắn, cho dù gặp phải tập kích lén lút cũng không hề sợ hãi.

Ôn Nhạc chậm rãi đi tới cửa.

Hắn có thể cảm giác được mình và đồ vật ngoài cửa chỉ cách nhau một cánh cửa.

Nhưng hắn hoàn toàn không nghe thấy hô hấp của vật kia, tựa như trước cổng chỉ là một khối gỗ dày nặng.

Theo lý mà nói, trong khoảng thời gian này, không ai có thể vào viện của hắn, bởi vì đây là lúc hắn luyện công, ��ã sớm phân phó tất cả mọi người.

Ngay cả Sơ Cửu cũng chuyển tới phòng bên cạnh, để tránh quấy rầy hắn luyện công.

Đồ vật ngoài cửa chậm rãi áp sát, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy một cái bóng vặn vẹo nằm trên cửa.

"Ai?"

Ôn Nhạc quát lớn, trường kiếm trong tay ngang nhiên ra khỏi vỏ, đâm thẳng tới.

Trường kiếm nháy mắt xuyên thủng lớp giấy dày dán trên cửa.

Chỉ bất quá tựa như chém vào tinh cương, trường kiếm bị ngăn trở đồng thời vỡ nát mũi kiếm.

"Không phải người."

Suy nghĩ chỉ thoáng qua trong đầu Ôn Nhạc.

Đột nhiên vung tàn kiếm.

Chém ngang, khung cửa chắn ngang trước mắt nhất thời vỡ vụn.

Đồ vật ngoài cửa tóc tai bù xù.

Oán độc nhìn chòng chọc vào Ôn Nhạc.

"Người?"

Cứ việc thứ này thoạt nhìn là người.

Nhưng kiếm thế của Ôn Nhạc chưa thu, ngược lại lại chém tới.

Vèo một tiếng, người trước mắt di chuyển ra ngoài ba tấc, tránh thoát mũi kiếm của Ôn Nhạc.

"Ngươi không phải Luyện Tạng cảnh, ngươi là Bẩm Sinh Tông Sư?"

Thanh âm khàn khàn không giống như nói ra, ngược lại giống như từ trong cổ họng gạt ra.

Nghe mười phần chói tai, mơ hồ mang theo tiếng kêu của động vật.

Đồ vật tóc tai bù xù nhìn chằm chằm Ôn Nhạc, trang phục trên người hắn dần dần xốc lên.

Làn da lộ ra trắng bệch một mảnh.

Màu xanh đen tựa như mạch máu gân xanh, giống như giun uốn lượn leo lên.

Hai mắt cũng không giống người bình thường, dòng máu đen tràn đầy tròng trắng mắt, nhuộm toàn bộ con mắt thành màu đen.

Nhếch miệng cười một tiếng, tựa như ác quỷ.

Lời vừa dứt, Ôn Nhạc cầm kiếm gãy đối diện.

Quan sát trên dưới, bất động thanh sắc dò hỏi: "Nếu có thù oán, xưng tên ra."

"Hắc!"

Người này vươn tay, đúng là một đôi tay tựa như bạch ngọc.

Đầu ngón tay ngưng tụ lớp biểu bì màu đen, kéo dài tới móng tay, hình thành quỷ thủ.

"Bẩm Sinh Tông Sư thì sao, ngươi cho rằng Bẩm Sinh Tông Sư là đối thủ của ta?"

Thẩm tiên sinh liếc Ôn Nhạc cầm kiếm một chút.

Lập tức bắt đầu suy nghĩ tới đôi tay của mình, trong mắt lóe lên vẻ nóng bỏng.

Hắn nuôi dưỡng đồ vật này lâu như vậy, dù cho là Bẩm Sinh Tông Sư, cũng phải chết dưới đôi quỷ thủ này.

Ôn Nhạc ngược lại không ngốc đến mức nói cho hắn biết mình là Luyện Khí Sĩ.

Linh Quy Thai Tức Thuật che giấu linh quang và chấn động pháp lực, khiến vật này nhận lầm hắn là Bẩm Sinh Tông Sư trong thế tục.

"Chịu chết đi!"

Thẩm tiên sinh cười, ầm ầm xông tới.

Thân hình tựa như quỷ mị, trong chốc lát đã tới trước mặt Ôn Nhạc.

"Ông."

Cảm nhận được Hồn Phiên trong tay chấn động, Ôn Nhạc cũng lộ ra nụ cười, lẳng lặng nhìn Thẩm tiên sinh xông tới trước mặt.

Thần sắc Thẩm tiên sinh lập tức nghi hoặc, chẳng lẽ tiểu tử này còn có lá bài tẩy gì sao?

Vậy mà khi hai người gần sát như vậy còn có thể thong dong cười.

Căn bản không có nửa phần giật mình.

Hắn không phải chưa từng giao thủ với Bẩm Sinh Tông Sư, bọn chúng đều chết dưới quỷ thủ của hắn.

Sao người trước mắt này lại có chút khác biệt?

Bất kể thế nào, mặc kệ át chủ bài của Ôn Nhạc là gì, một khi Ôn Nhạc chỉ là Bẩm Sinh Tông Sư, vậy hắn nhất định phải chết ở đây.

"Kẻ tàn phế nên ngoan ngoãn nằm trên giường chờ chết, ngươi không nên đứng lên!"

Thanh âm theo gió tan biến, quỷ thủ đầu ngón tay màu đen thẳng đến trái tim Ôn Nhạc.

"Bành."

Không biết thứ gì chắn ngang trước mặt hắn.

Thẩm tiên sinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.

Không, căn bản không phải ngăn lại hắn.

Mà là một bàn tay lớn ấn xuống đầu hắn.

Khiến thân thể hắn lơ lửng giữa không trung.

Chủ nhân bàn tay lớn đang đứng sau lưng Ôn Nhạc.

Thân cao bảy thước dư.

Khuôn mặt lạnh lùng.

Vẻ mặt nghiêm túc xanh mét, răng nanh ẩn sâu.

Quỷ nhãn đỏ tươi dưới mái tóc đỏ cuồng loạn lộ ra vẻ bá đạo bễ nghễ.

Áo bào đen rách nát khó che thân thể khôi ngô tráng kiện, từng khối cơ bắp tựa như rồng cuốn leo lên trên xương cốt.

Làn da xanh đen nặng nề âm trầm.

Thẩm tiên sinh cảm giác mình đang run rẩy, nhưng truy đến cùng, kỳ thật không phải thân thể hắn run rẩy.

Mà là đồ vật hắn nuôi thấy quỷ này đang run rẩy.

"Trốn!"

Đây là suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Thẩm tiên sinh.

Hắn nhất định phải trốn.

Trong tầm mắt là nụ cười lạnh của Ôn Nhạc.

Người trước mắt căn bản không phải Bẩm Sinh Tông Sư, mà là người tu hành.

Thậm chí đạo hạnh của đối phương cao đến mức hắn căn bản không nhìn ra.

Hai tay Thẩm tiên sinh trực tiếp bắt lấy quỷ thủ xanh cực đại đang ấn xuống đầu hắn, muốn tránh thoát.

Nhưng Đồ Sơn Quân sao cho hắn cơ hội này.

Nâng hắn lên.

Nắm chặt hữu quyền.

Bành một quyền.

Trùng điệp nện lên mặt Thẩm tiên sinh.

Hắn vừa kịp dùng hai tay ngăn cản.

Chỉ một quyền, đã đập hắn máu thịt be bét, hai tay giống như gãy xương, rũ xuống bên người.

Mặt mũi bầm dập, máu tươi chảy ngang.

Thẩm tiên sinh không khỏi tuyệt vọng, mí mắt sưng húp áp bách con mắt, khiến hắn chỉ có thể nhìn thấy quỷ ra tay trước mắt qua khe hở.

Thực tế quá cường đại.

Căn bản không có cơ hội hoàn thủ.

Trong lòng quyết tâm, cắn đầu lưỡi, nuốt xuống máu tươi đầy miệng.

Theo máu tươi đỏ tươi bổ sung, cánh tay Thẩm tiên sinh cấp tốc khôi phục, ngay cả những vết thương trên thân cũng nhanh chóng khép lại.

"Ồ!"

Đồ Sơn Quân khẽ di một tiếng, ánh mắt tập trung vào quỷ thủ của Thẩm tiên sinh.

Lần này, Đồ Sơn Quân không nện quyền nặng vào hắn.

Mà vươn tay nắm lấy đôi tay như bạch ngọc, dùng sức kéo một cái.

Hai bàn tay lập tức rụng xuống.

Bàn tay vốn như bạch ngọc lập tức khô héo, biến thành màu xanh đen, nhăn nhúm tựa như vỏ cây già thiếu nước.

Hai con quỷ thủ lẳng lặng rơi vào lòng bàn tay Đồ Sơn Quân.

Bàn tay Thẩm tiên sinh vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, những gân xanh mạch máu màu đen trên thân cấp tốc rút đi.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Đồ Sơn Quân.

Nguồn lực lượng của hắn chính là đôi quỷ thủ này.

Bằng không, thực lực của người này tối đa cũng chỉ có Luyện Tạng cảnh.

Đồ Sơn Quân nhìn về phía Ôn Nhạc.

Ôn Nhạc khẽ lắc đầu nói: "Tiên sinh, đừng giết hắn vội, để ta hỏi ra chủ sử sau màn là ai."

Đồ Sơn Quân buông tay ra, Thẩm tiên sinh tựa như bùn nhão quẳng xuống đất.

Nhưng hắn không dám chậm trễ, vừa bò lên vừa nói: "Ta nói."

"Là Trịnh Trung đại thái giám trong Chính Ti muốn ta đến giết ngươi."

"Là hắn."

Ôn Nhạc cũng không ngạc nhiên, chỉ có chút kinh ngạc, không ngờ Trịnh Trung còn c�� thể tìm được kỳ nhân dị sĩ như vậy.

Mặc dù thoạt nhìn là tà đạo, nhưng đối phó với Bẩm Sinh Tông Sư cũng dư xài.

Thấy Ôn Nhạc không đổi sắc mặt, Thẩm tiên sinh vội vàng chào hàng bản thân.

"Ta hữu dụng, ta có thể giúp ngươi giết người, làm việc bẩn thỉu, Bẩm Sinh Tông Sư cũng không phải đối thủ của ta."

"Ta rất hữu dụng."

Ôn Nhạc có chút suy tư, hắn xác thực cần nhân thủ.

Nhưng lai lịch người này không rõ, lại không có thủ đoạn chế hành.

Nếu không trả lại quỷ thủ cho hắn, thực lực của hắn tối đa cũng chỉ là Luyện Tạng cảnh.

Nhưng nếu trả lại quỷ thủ, hắn bỏ trốn thì sao?

Hơn nữa, người này còn biết thân phận Luyện Khí Sĩ của Ôn Nhạc, càng nhìn thấy Tiên sinh trong Hồn Phiên.

Ôn Nhạc khẽ lắc đầu với Đồ Sơn Quân.

Thẩm tiên sinh đang muốn phấn khởi đánh cược một lần.

Quỷ thủ hạ xuống, một bàn tay đập nát đầu hắn.

Đồ Sơn Quân lôi sinh hồn c��a người này ra ném vào Tôn Hồn Phiên.

Dù Ôn Nhạc muốn bảo vệ người này, Đồ Sơn Quân cũng sẽ động thủ giết hắn.

Giữ người không rõ lai lịch bên cạnh thực sự nguy hiểm.

Hơn nữa, toàn bộ lực lượng của người này đến từ quỷ thủ, đợi Đồ Sơn Quân rút ra hạt giống kỹ năng, hiểu rõ cách dùng quỷ thủ, tất nhiên có thể bồi dưỡng ra một vị cao thủ cùng giai.

Hồn Phiên lay động, pháp lực ăn mòn.

Thân thể Thẩm tiên sinh mục nát, Huyết Sát khí lập tức bị hấp thu sạch sẽ.

Xương khô hóa thành bột phấn, mở ra một khoảng trống.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương