(Đã dịch) Ngã Thị Tiên - Chương 92 : Trường sinh bất lão cám dỗ
Nhân gian.
Hoa Kinh Thành.
Từ khi trở về từ Đại Nhật Thần Cung, Linh Hoa Quân luôn giấu kỹ chiếc hộp kia trong người, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an.
Dường như, nàng sợ người khác nhận ra được.
Biết nàng có bất tử dược, chỉ cần ăn vào là có thể phản lão hoàn đồng.
Nàng rõ ràng nỗi bất an của mình đến từ đâu, loại thần vật này ngay cả nàng, một Linh Hoa Quân thường xuyên lui tới cái gọi là "Thiên cung", có thể lên trời xuống đất, cũng đều cảm thấy khó mà kiềm chế được khao khát và tham niệm trong lòng, chớ nói chi là những người khác.
Dưới ánh đèn đêm.
Khi một mình tĩnh tọa ngắm nhìn bức Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nàng không nhịn được lấy chiếc hộp kia ra.
Mượn ánh nến, nàng xem đi xem lại viên đan dược bên trong chiếc hộp.
"Bất tử dược!"
Mặc dù viên bất tử dược này không huyền bí như trong thần thoại, rằng ăn vào có thể trường sinh bất tử, vĩnh trú nhân gian.
Nhưng chỉ cần ăn một lần, liền có thể sống thêm một đời.
Cứ thế nối dài đời này qua đời khác, chỉ cần bất tử dược vẫn còn, tất nhiên sẽ trường sinh bất tử.
Đối với nàng hiện tại mà nói, sự bất tử có lẽ còn chưa có sức cám dỗ mãnh liệt đến vậy, nhưng câu nói "phản lão hoàn đồng" lại tựa như một loại thần chú sít sao ám ảnh tâm trí nàng, văng vẳng bên tai nàng.
Càng là trẻ đẹp, thì càng sợ hãi mất đi vẻ đẹp.
Càng được người đời sùng bái như thiên nhân, thì càng khó có thể buông bỏ những thứ đó.
Có được, mất đi.
Nắm giữ, buông bỏ.
Có lúc, việc buông bỏ còn khó khăn và đáng sợ hơn việc nắm giữ.
Bất chợt, phía sau truyền tới tiếng động, có người đi vào.
"Thần vu!"
"Ai?"
Linh Hoa Quân đột nhiên quay đầu nhìn lại, đồng thời nhanh chóng giấu chiếc hộp vào tay áo, sau đó liền thấy vu hích vẫn luôn đi theo bên cạnh, xách đèn lồng mở cửa, nhẹ giọng gọi nàng.
Vu hích không nghĩ tới, một tiếng gọi của mình lại làm cho Linh Hoa Quân vốn ngày thường bất động như núi lại có phản ứng lớn đến vậy, nhất thời ngỡ ngàng tại chỗ.
Cho đến khi Linh Hoa Quân mở miệng hỏi hắn: "Có chuyện gì?"
Vu hích lúc này mới phục hồi tinh thần lại: "Thần vu, trời đã tối rồi, bên ngoài còn trời mưa, ngài cứ ở trong điện không ra ngoài, mọi người mới giục tôi đến hỏi thăm một chút."
Linh Hoa Quân lúc này mới đứng dậy: "Đi, trở về đi thôi!"
Đi trên những phiến đá, đám người bảo vệ nàng, vu hích và một nữ phù thủy che dù.
Linh Hoa Quân nói: "Lui về phía sau, không có lệnh của ta không được tùy tiện mở cửa điện."
Đám người rối rít khom người nói: "Vâng!"
Thấy Linh Hoa Quân thận trọng như vậy, lại khiến vu hích bên cạnh lần nữa hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, dưới ánh đèn, y dường như thấy Linh Hoa Quân giấu thứ gì đó vào tay áo.
Linh Hoa Quân ôm giữ viên bất tử dược trong lòng, lại cảm giác tâm tình mình rối bời.
Trong những ngày kế tiếp, Linh Hoa Quân lại luôn nghĩ đến và chú ý những điều trước đây mình không mấy bận tâm.
Tỷ như.
Khi soi gương, nàng thỉnh thoảng lại tưởng tượng mái tóc đen nhánh của mình chuyển bạc, hay gương mặt xuất hiện nếp nhăn, đốm đồi mồi của tuổi già.
Một vệt tóc óng mượt trên đầu lại biến thành tóc trắng.
Có được thuốc bất lão, nàng lại càng thêm sợ hãi sự già nua.
Vốn sở hữu dung mạo thoát tục, lại càng sợ trở nên xấu xí, dù chỉ là một chút xíu mất đi, cũng khiến người ta cảm thấy dường như khó có thể chịu đựng.
Có được càng nhiều dường như cũng không thể khiến nàng yên lòng, ngược lại càng cảm thấy như đứng trên núi cao biển mây, như đi trên băng mỏng, như sợ từ trên đó rớt xuống.
Do dự bàng hoàng, trằn trọc không yên.
Nàng giấu kỹ hơn viên bất tử dược kia, càng cảm thấy mình có lẽ sẽ sớm cần dùng đến nó, và cũng càng không thể mất đi nó.
Chỉ cần có nó ở đây, khi già đi vẫn có thể phục hồi như cũ, tuổi xuân trôi đi vẫn có thể tìm lại.
Nhưng càng là như vậy, nàng càng cảm thấy chiếc hộp chứa bất tử dược giấu ở bất kỳ đâu cũng không an toàn.
Mang theo trong tay áo?
Nếu lỡ rơi mất thì sao?
Đặt ở những nơi khác, nếu bị người trộm đi thì phải làm gì?
Linh Hoa Quân mỗi khi đi qua một chỗ.
Cúi đầu, thấy một phiến đá lỏng lẻo, trong lòng liền không nhịn được nghĩ đến.
"Trốn ở chỗ này?"
Ngẩng đầu lên, thấy góc mái hiên âm u, lại không nhịn được suy nghĩ.
"Hay là nên giấu ở đây, thì sẽ không ai tìm thấy được chăng?"
Ngày nhớ đêm mong, không thể yên giấc.
Rốt cuộc, Linh Hoa Quân vẫn không nhịn được, đêm khuya đột nhiên lặng lẽ xách đèn rời phòng, đi tới bên cạnh ao nước phía sau Vân Trung Cung Từ và Phủ Quốc Sư.
Ao nước kia thông với sông Đông Hoa, trong ao mọc đầy lá sen, nhưng vào giờ phút này đều đã khô héo, chỉ còn lại một ao cành lá úa tàn.
Linh Hoa Quân cầm trong tay phù chiếu, giơ cao chiếc đèn lồng, liền nhìn thấy có thứ gì đó bắt đầu chuyển động trong ao nước.
Đèn lồng chiếu sáng lên vật đó, hiện ra ánh vàng.
Thoạt nhìn.
Tựa như ánh kim dọc theo mặt nước dần lan tỏa, theo những gợn sóng mà trôi đi xa xa.
Không lâu lắm, giao long thò đầu lên.
Linh Hoa Quân đứng ở trên bờ, ra hiệu cho giao long há miệng, sau đó đem cái hộp được dán bùa chú và bịt kín cẩn thận đặt vào miệng nó.
"Ô rống!"
Giao long vảy vàng trong ao nuốt cái hộp, liền chìm vào trong nước, không còn thấy tung tích.
Linh Hoa Quân đem viên bất tử dược giấu ở trong bụng giao long, tựa hồ cảm thấy như vậy liền có thể khiến nàng an tâm, không còn phải ngày ngày bàng hoàng, mất ăn mất ngủ.
Nhưng sau khi trở về, nàng vẫn cứ như cũ, không có bất kỳ biến hóa nào.
"Viên bất tử dược kia có bị con rồng ăn không?"
"Viên đan dược đặt trong bụng rồng có hư mất không?"
"Liệu có quỷ thần, ho��c tà ma trên đất tới trộm đan dược không?"
Từ khoảnh khắc lấy được bất tử dược, lòng nàng giống như ao nước bị thổi động.
Gió không ngừng thổi, tâm trí nàng cũng sẽ không bao giờ yên ổn trở lại.
Đại Nhật Thần Cung.
Trong buổi tế lễ thần linh thiên địa vào đêm trăng non, Linh Hoa Quân thần du Đại Nhật Thần Cung, liền nhìn thấy trong Thần cung cũng đang cử hành thịnh yến.
Bữa tiệc có quỷ, thần, yêu, rồng tham dự, từ những dòng xoáy trên vòm trời, cũng có thể thấy cảnh tượng tế thần và các miếu xã khắp nơi trên nhân gian.
Thần Quân trên giường mây tiếp nhận sự triều bái của nhân, thần, yêu, quỷ cùng vạn vật chúng sinh giữa trời đất, sau đó cuối cùng đã tiếp kiến nàng, và lắng nghe nỗi ưu phiền của Linh Hoa Quân.
"Một viên bất tử dược, khiến lòng ngươi rối bời."
"Cũng phải!"
"Ai có thể không sợ già đi, ai lại không sợ chết đâu!"
Vân Trung Quân khi đối mặt sự trường sinh bất tử đó, tâm cũng rối bời như vậy.
Tâm trí hắn cũng rối bời, và sự rối loạn đó lại lan sang cả Linh Hoa Quân, bất quá xem ra, Linh Hoa Quân cũng như hắn.
Vân Trung Quân hỏi nàng: "Ngươi chuẩn bị thế nào?"
Linh Hoa Quân nói: "Một viên bất tử dược liền đủ để cho ta lo âu đến vậy, đủ để thấy, linh tử quả nhiên vẫn không có được viên trường sinh tiên tâm."
"Dù có được trường sinh, e rằng cuối cùng cũng khó tránh khỏi nhập ma, trường sinh một đời, sẽ phải trải qua hai kiếp trọn đời."
"Mỗi ngày suy nghĩ, hàng đêm nhớ tới, không biết rồi sẽ biến thành bộ dạng gì."
Linh Hoa Quân do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn nói.
"Nếu cuối cùng cũng vẫn sẽ chết, hay vẫn sẽ già đi!"
"Không bằng, hãy cứ kết thúc một đời này."
"Nhập vào luân hồi tu hành đi!"
"Hoặc là đợi đến khi nào ta thấu tỏ được tâm ma này, đến lúc đó lại quay lại xin tiên nhân bất tử dược."
Linh Hoa Quân hạ quyết tâm, ngược lại cảm giác mình gỡ bỏ được một gánh nặng, không còn do dự, bàng hoàng nữa.
"Bất quá, vừa nghĩ tới Thần Quân vĩnh viễn sẽ không già, cũng sẽ không chết đi."
"Chỉ cần Thần Quân vẫn còn, ta đã cảm thấy yên lòng."
Vân Trung Quân: "Nếu c�� thể sống thêm một đời, đợi đến sau một đời đó, lại nghĩ cách xin ta một viên, cứ thế tiếp diễn, không phải có thể trường sinh bất tử mãi mãi sao, ngươi chẳng lẽ không nghĩ qua chuyện này?"
Linh Hoa Quân không che giấu: "Chính vì nghĩ tới, mới sinh ra tâm ma như vậy, nghĩ đến càng nhiều, tâm ma liền càng sâu càng nặng, khó có thể ức chế."
"Càng nghĩ càng tham, càng tham càng sợ!"
"Ta nếu lòng tham không đáy, rốt cuộc một ngày nào đó, Thần Quân cũng sẽ bỏ rơi ta."
Vân Trung Quân: "Ngươi không cần viên bất tử dược kia nữa rồi?"
Linh Hoa Quân nói: "Không, ngược lại còn cảm thấy an tâm hơn, có viên bất tử dược kia, linh tử sẽ không còn là linh tử nữa."
Vân Trung Quân gật đầu, nhưng lúc này, dường như có điều gì đó xảy ra, Vân Trung Quân đột nhiên nhìn về phía ngoài điện.
Một lát sau, quay đầu lại.
"Quả nhiên, bất tử dược này làm cho lòng người nhập ma mà!"
"Cũng tốt... Cũng tốt..."
Vân Trung Quân nói mấy câu Linh Hoa Quân không hiểu, sau đó liền không nói gì nữa, Linh Hoa Quân cũng đứng dậy, chuẩn bị quay về để trả lại viên bất tử dược.
Mà sau khi Linh Hoa Quân đi, Nguyệt Thần xuất hiện.
"Nhìn!"
"Ngươi quá hẹp hòi, chỉ đưa có một viên."
"Ngươi nói muốn có một vạn viên bất tử dược, biết đâu người khác cũng sẽ không rối loạn."
Vân Trung Quân: "Một viên liền đủ làm cho lòng người nhập ma, mười ngàn viên, ngươi thật sự không sợ thiên hạ đại loạn sao!"
Vân Trung Quân tháo mặt nạ xuống, trông già hơn rất nhiều.
Khóe mắt xuất hiện nếp nhăn, râu cũng dài ra rất nhiều, càng ngày càng giống với bức tranh Thái Nhất thần kia.
Vân Trung Quân: "Bất quá nàng giác ngộ dường như còn cao hơn ta, khi cơ thể ta trải qua Thiên Nhân Ngũ Suy, ta cảm giác mình lại từ thần tiên cao cao tại thượng, biến thành một phàm nhân, lục dục nhập thể, ngũ ma xoắn tim."
Vọng Thư: "Vậy thì thế nào, khác gì so với trước?"
Vân Trung Quân: "Khác biệt với trước đây là, gần đây ta cứ mãi nghĩ về việc ngươi đã gieo vào đầu ta hình ảnh ta là một vị thần tiên như thế nào, bây giờ suy nghĩ một chút, có lúc ta thật sự đã tin."
Cứ như việc bên cạnh luôn có người gọi ngươi bảnh trai vậy, gọi nhiều rồi, ngươi liền thật sự cho là mình rất đẹp.
Nguyệt Thần nói: "Quả nhiên là tâm ma, hãy mau chóng chém rụng chúng đi."
Vân Trung Quân im lặng nhìn Nguyệt Thần, mà lúc này Nguyệt Thần lại đưa câu chuyện trở về Linh Hoa Quân.
"Nàng không phải giác ngộ cao hơn ngươi, nàng là bởi vì trong lòng có một chỗ dựa vững chãi không thể lay chuyển."
"Sự tồn tại đó khiến nàng an lòng, không khiến nàng sợ hãi cái chết, cũng không sợ luân hồi."
Vân Trung Quân hỏi: "Đó là cái gì?"
Nguyệt Thần nói: "Là ngươi đó!"
Nguyệt Thần đi tới sau lưng Vân Trung Quân, hướng về phía hắn nói.
"Cho nên."
"Ngươi không thể cứ như vậy chết đi."
"Nếu như thiên địa này có thần thoại, ngươi chính là trụ cột duy nhất chống đỡ thần thoại này."
——
Gần đây, những hành động bất thường của Linh Hoa Quân có không ít người chú ý đến.
Nhân gian đừng nói là thiên tử, ngay cả một huyện lệnh, dưới trướng cũng có vô số người luôn dõi theo mọi lời nói, hành động.
Địa vị của Linh Hoa Quân hiện tại ở nhân gian thậm chí có phần lấn át cả thiên tử, mặc dù thiên tử lo liệu việc nhân gian, Linh Hoa Quân lo liệu việc âm dương.
Bất quá, mọi cử động của nàng, tự nhiên có vô số người chú ý, suy xét, hơn nữa sinh ra các loại tưởng tượng.
Bởi vì một lời nói, có thể quyết định sinh tử của hàng ngàn hàng vạn người.
Một hành động, có thể khiến người vinh hoa phú quý, cũng có thể khiến người rơi xuống bụi bặm.
Mà một đám vu hích và nữ phù thủy đi theo bên cạnh Linh Hoa Quân, tự nhiên cũng quan sát được nhiều hơn, biết được nhiều bí mật hơn.
Hùng Hợi tuổi đã ngoài lục tuần, theo huyết mạch thì là trưởng bối của thần vu, cũng là một trong những vu hích được nàng tin tưởng và trọng dụng nhất.
Thường ngày.
Chủ yếu là hiệp trợ Linh Hoa Quân cử hành các loại điển nghi cùng điệu múa tế, vì lão ta biết được các tập tục cổ xưa truyền thừa từ thượng cổ, nên tự nhiên cũng có những kinh nghiệm, mánh khóe đặc biệt của một lão vu.
Lần đầu tiên chú ý tới điều bất thường của Linh Hoa Quân, là lúc trước trong tòa đại điện kia.
Vu hích Hùng Hợi thấy Linh Hoa Quân đêm khuya ngồi dưới ánh nến, giấu chiếc hộp kia vào tay áo.
Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng từ kiểu dáng của chiếc hộp, đã khắc sâu vào trí nhớ của Hùng Hợi.
"Tựa hồ, là một đan hộp?"
Trong mấy ngày kế tiếp, Hùng Hợi luôn nghĩ đến hình dáng chiếc hộp kia.
Kia nhất định là một đan hộp.
Hơn nữa Hùng Hợi còn biết, chiếc đan hộp kia nhất định không phải của nhân gian, mà là đến từ trên chín tầng trời.
Bởi vì Hùng Hợi đã từng thấy qua loại hộp đó, ngày xưa nhân gian bùng phát dịch quỷ, tiên dược mà Vân Trung Quân ban thưởng, chính là được chứa trong loại hộp đó.
Hùng Hợi lúc mới bắt đầu cũng không để ý, dù sao đây chính là Linh Hoa Quân, trên người có một ít vật phẩm từ Tiên cung trên chín tầng trời, thì cũng quá đỗi bình thường.
Lúc rảnh rỗi, các thị bộc trong Vân Trung Cung Từ cũng sẽ trò chuyện những tin tức nghe được trong cung ngoài cung, tự nhiên cũng mang theo các loại tưởng tượng và suy đoán.
Mà gần đây, tin tức lan truyền mạnh mẽ nhất trong ngoài Hoa Kinh Thành dĩ nhiên là Vân Trung Quân chính là Thái Nhất thần, chính là Thiên đế thống ngự trời cao trên chín tầng trời.
"Nghe nói không, Vân Trung Quân chính là Thái Nhất thần, trở về trời chính là Thiên đế."
"Nghe nói có tiên yến trên trời, người tham dự đều có thể trường sinh bất tử, ngay cả gà trên đất mổ một hạt thóc, cũng có thể được trường sinh theo."
"Ngươi nói bọn ta nếu đi được đến bữa tiệc đó, dù là đứng ở bên cạnh, uống một hớp rượu thừa cũng tốt nhỉ!"
"Cái lời dối trá này các ngươi cũng tin, cái gì mà trên trời, thần tiên còn nuôi gà, sao ngươi không nói thần tiên ở tiên yến ăn bánh canh?"
"Gà trống biết gáy đó! Ai nói gà thần tiên là để ăn, đó là thần kê, là tiên kê."
"Ngươi nói, Linh Hoa Quân đã từng lên trời, đã ăn trường sinh bất tử dược trên trời rồi sao?"
"Ngươi nhìn dung mạo tựa thiên nhân của Linh Hoa Quân, nhất định là đã ăn rồi."
Hùng Hợi đi ngang qua lúc đó, nghe được những người này nói chuyện, lập tức gằn giọng quát lên.
"Bọn ngươi đây là rỗi hơi không có việc gì làm sao, dám ở chỗ này tán gẫu vớ vẩn?"
"Miệng lưỡi sinh nghiệt, sẽ không sợ sau khi chết nhập rút lưỡi địa ngục sao?"
Một câu nói, liền dọa sợ các thị bộc trong cung tản đi.
Bất quá, những lời người kia nói lại khắc sâu vào tâm trí Hùng Hợi, nhất là lời cuối cùng của người nọ.
"Ngươi nhìn dung mạo tựa thiên nhân của Linh Hoa Quân, nhất định là đã ăn rồi bất tử dược."
Hùng Hợi già nua, yếu ớt, ước mong trước đây rất lớn, chỉ là ngóng nhìn sau khi chết có thể đến Hao Lý hưởng âm thọ, sau đó kiếp sau có thể đầu thai tốt, chỉ bấy nhiêu thôi là đủ rồi.
Nhưng vào giờ phút này, khi nghe người này kể về trường sinh bất lão, trong lòng y đột nhiên dâng lên một sự chấn động.
"Bất tử dược?"
Không biết vì sao.
Hùng Hợi tự nhiên liền nhớ tới ngày đó, cảnh tượng trong điện, còn có chiếc hộp không vàng không ngọc dưới ánh nến kia.
Mà lần thứ hai chú ý tới điều bất thường của Linh Hoa Quân, là ở bên bờ ao đó.
Linh Hoa Quân đêm khuya đứng dậy, dưới cơn mưa nhỏ, một mình không cho ai theo, đi về phía bờ ao kia.
Ngày thường thần vu ra lệnh, tự nhiên không ai dám đi theo, phần lớn người đều biết thần vu nhất định là muốn thi triển pháp thuật gì, hoặc là triệu thần khiển quỷ.
Nhưng lần này, Hùng Hợi lại nhớ tới chiếc đan hộp không vàng không ngọc kia, và cũng nhớ tới lời của thị bộc kia.
Chỉ một thoáng, y như bị quỷ ám, không tự chủ được mà đi theo.
Bên ngoài mưa rơi lác đác, gió thu thổi.
Hắn núp ở trong cỏ, xem thần vu ở bờ sông triệu giao long đến, sau đó lấy ra chiếc hộp kia, để giao long nuốt vào bụng.
Thần vu có vẻ cẩn trọng, do dự nửa ngày, ngay cả không phải Hùng Hợi, mà đổi là người khác cũng có thể nhìn ra được, trong chiếc hộp kia chắc chắn chứa đựng vật gì đó phi thường quý giá.
Nếu không phải, thì làm sao có thể khiến Linh Hoa Quân tựa như thần linh nhân gian lại lộ ra vẻ mặt như vậy.
——
Khi cử hành tế thần đại điển.
Hùng Hợi đội mặt nạ na, nhảy điệu múa tế mở màn, liền thấy Linh Hoa Quân thất thần đang do dự điều gì, cuối cùng nói một câu.
"Hay là, trả lại Thần Quân đi!"
Nói xong câu đó, Linh Hoa Quân tựa hồ thoát khỏi vẻ ngơ ngẩn suốt mấy ngày gần đây, lần nữa trở nên trầm ổn lại.
Linh Hoa Quân lên đài mà đi, hướng về bức họa Vân Trung Quân và thần vị bên trong tòa đại điện kia.
Mà lão vu hích Hùng Hợi mang mặt nạ na hình tinh quái, cơ thể run lên, tự thân lại chìm vào trạng thái ngơ ngẩn.
Nhưng sau đó, hắn vẫn ngoan ngoãn nhảy xong điệu múa tế, rồi lại rời đi giữa chừng.
"Trả lại Thần Quân?"
"Trả cái gì, tại sao phải trả?"
"Là vật trong chiếc hộp kia sao?"
"Vân Trung Quân, hay Thiên đế, hay Linh Hoa Quân, rốt cuộc là thứ gì, mà lại thận trọng đến thế?"
"Vậy mà, ngay cả Linh Hoa Quân cũng không dám muốn?"
Thân là trưởng bối huyết thân của Linh Hoa Quân, lại là vu hích được kính trọng bên cạnh nàng, hắn là một trong số ít người có thể tiếp cận Linh Hoa Quân.
Hắn biết Linh Hoa Quân trên người có một phù chiếu, có thể triệu quỷ khiển thần.
Cũng biết đèn triệu long kia dùng thế nào, các loại đèn triệu long khác nhau tương ứng với loại rồng nào, cũng biết các loại bí ẩn liên quan tới Linh Hoa Quân.
"Nhìn một chút!"
"Vậy rốt cuộc là cái gì?"
"Sau đó trả lại là được, ta chỉ liếc mắt một cái, rồi sẽ trả lại ngay."
Lúc này, Hùng Hợi liền đã áp chế không nổi tâm ma, ngày đêm nhung nhớ suy nghĩ chiếc đan hộp kia, không ngừng suy đoán trong chiếc hộp kia rốt cuộc là vật gì.
Hắn muốn "mượn" đèn triệu long kia, lặng lẽ triệu gọi giao long vảy vàng trong ao ra, sau đó nhìn một chút trong chiếc hộp kia rốt cuộc là thứ gì.
Hùng Hợi lấy lý do chuẩn bị nghi lễ, tiến vào tẩm cung của Linh Hoa Quân, sau đó đi vòng vào bên trong, bắt đầu ở trong cung tìm chiếc đèn triệu long kia.
Hắn tìm được đèn triệu long, sau đó liền chạy thẳng tới bờ sông kia.
Hùng Hợi giơ cao đèn triệu long, sau đó niệm lên thần chú.
Không lâu lắm.
Quả thật có một con giao long vảy vàng ngoi lên.
Rồng há hốc miệng ra, nhổ ra một cái hộp.
Hùng Hợi không kịp chờ đợi nắm chặt chiếc hộp kia trong tay, chưa kịp mở ra, hắn đã dán mắt vào vật trên chiếc hộp.
"Không Già Đan!"
Chỉ nhìn ba chữ kia, Hùng Hợi sâu trong nội tâm đã xác nhận, thậm chí có thể nói là tin chắc không chút nghi ngờ.
Đây cũng là nguyên nhân khiến tâm ma nhập thể hắn, là vật mà y ngày đêm nhung nhớ không thể thoát khỏi.
"Thuốc trường sinh bất lão."
Hay là, cũng có thể đổi một cách nói.
"Bất tử dược!"
Lão vu hích cảm giác cơ thể mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Vào giờ phút này rõ ràng là trời quang đãng, hắn nhưng thật giống như cảm giác cuồng phong từ phương xa ập tới, thậm chí nghe thấy vô số âm thanh từ sâu thẳm lòng mình, từ bốn phương tám hướng ào ạt tràn tới.
Thanh âm kia không biết là ai phát ra, nhưng đều gọi cùng một từ.
"Trường sinh bất lão!"
Hắn cầm chiếc hộp không vàng không ngọc kia, phảng phất nghe được chúng sinh từ cổ chí kim, nghe thấy trong huyết mạch mình, lời kêu gọi của đời đời kiếp kiếp.
"Trường sinh bất lão!"
"Trường sinh bất lão... Trường sinh bất lão... Trường sinh bất lão..."
Vào giờ phút này, bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, chính là thứ mà đế vương, tướng tướng từ cổ chí kim cùng hết thảy chúng sinh phàm trần đều truy cầu.
Hơn nữa, là những người kia hao hết hết thảy, truy tìm đời đời kiếp kiếp, cuối cùng vẫn không thể có được.
Có nó, sẽ siêu thoát luân hồi.
Nuốt vào nó, liền không còn là người phàm.
Vào giờ phút này, Hùng Hợi liền tựa như bị ác quỷ đoạt hồn, bị thiên ma vực ngoại chiếm đoạt thể xác, ánh mắt hoàn toàn biến thành một người khác.
"Bất tử dược, thật sự là bất tử dược."
"Ăn nó đi, ta liền có thể trường sinh bất tử, ta chính là tiên nhân rồi."
"Không cần lại vào luân hồi, không cần chịu nỗi khổ Sinh Lão Bệnh Tử nữa."
"Phản lão hoàn đồng, vĩnh trú nhân gian."
Hùng Hợi như bị điên, hắn há hốc miệng, không ngừng hút vào từng ngụm khí, rồi lại dùng sức thở ra.
Hắn bắt lấy chiếc đan hộp kia, nhìn chằm chằm nó, con ngươi dường như muốn lồi ra khỏi hốc.
Bất chợt, hắn nghĩ tới cái gì, sau đó đột nhiên nhìn về phía bốn phía.
Cũng giống như Linh Hoa Quân trước đây, như sợ những người khác thấy được hắn, thấy được chiếc hộp trong tay hắn.
Sau đó, hắn vội vàng giơ cao đèn triệu long, sau đó nhảy lên lưng con rồng kia.
"Đi!"
"Nghe ta hiệu lệnh, mau đưa ta về phía bắc."
Hùng Hợi biết, mình tuyệt đối không thể trốn về phía nam, nơi đó khắp nơi đều có quỷ thần cùng thổ địa, thổ bá.
Hắn duy nhất có thể trốn phương hướng, chính là phương bắc.
Hơn nữa hắn không còn nhiều thời gian, một khi thần vu kết thúc tế thần đại điển hôm nay, sau đó phát hiện y đã trộm bất tử dược, nhất định sẽ lập tức điều động trên trời dưới đất các lộ quỷ thần đi tìm y.
Hắn muốn tìm một nơi mà nhân, thần, yêu, quỷ đều không thể tìm thấy, trở thành người phàm đầu tiên trộm được sự trường sinh bất tử này.
Hắn cảm thấy mình điên rồi, nhưng khi ngồi trên đầu con rồng đó, Hùng Hợi nâng niu chiếc đan hộp kia, ánh mắt lần nữa chìm vào mộng tưởng.
"Đây chính là bất tử dược mà!"
Hùng Hợi mở ra chiếc hộp kia, bên trong quả nhiên có một viên đan dược.
Hắn cầm lấy viên "Đan dược" kia, lại phát hiện nó lớn bằng nắm tay, trông như đúc bằng thép nguyên chất.
Hắn cầm viên đan dược kia, sau đó bất chợt thử nhét vào miệng, lại phát hiện căn bản không thể nhét vừa.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể phun ra, sau đó ho kịch liệt.
"Không phải như vậy dùng sao?"
Truyện được truyen.free biên soạn kỹ lưỡng, bạn đọc vui lòng không sao chép khi chưa được cho phép.