Chương 311 : Đến Thượng Kinh thành
Vương Bình có chút buồn cười nhìn người trẻ tuổi trước mắt, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết người này từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, đến một chút thiệt thòi cũng chưa từng chịu.
Đối diện thấy Vương Bình không trả lời, một người trung niên mặc áo choàng màu xanh nhạt bên cạnh tiến lên, trước tiên cúi đầu khom lưng với người trẻ tuổi, nói: "Vị này là trưởng tử của Dương tướng công, quan Lễ bộ..."
Giới thiệu xong, hắn quay đầu nhìn về phía Vương Bình, vẻ mặt khiêm tốn lập tức trở nên ngạo mạn, dùng giọng điệu kẻ cả nói: "Ta có hai lượng bạc ở đây, coi như công tử nhà ta mua con linh điểu này của ngươi."
Người này vừa nói, hai gã gia đinh mặc áo ngắn bằng bông màu xanh nhạt đi theo phía sau ngựa, không chút biến sắc đứng hai bên Vương Bình, chắn đường hắn rời đi, hơn nữa hai người này còn là Luyện Khí sĩ, đã đạt tới Tẩy Tủy hậu kỳ.
"Ngươi biết giá trị của nó không? Hai lượng bạc mà đòi mua nó? Ngươi có phải đợi ở bên ngoài lâu quá, quên mất quy củ ở kinh thành rồi không?" Vương Bình cười ha hả nhìn tên công tử bột kia.
"Một trăm lượng!" Quý công tử ra giá.
"Một trăm ngàn lượng!" Vương Bình đáp trả.
"Đạo trưởng, chắc hẳn ngươi muốn đến Thượng Kinh thành phải không, không biết đạo trưởng có nghe qua câu 'tiện người cũng là tiện mình' chưa?" Luyện Khí sĩ đứng bên trái Vương Bình nhẹ giọng nhắc nhở, câu này của hắn có lẽ là xuất phát từ lòng tốt, nhưng vẫn mang vẻ cao cao tại thượng.
"Hôm nay bổn công tử nhất định phải dùng một trăm lượng bạc mua con linh điểu này của ngươi!"
Giọng điệu của Quý công tử đã mất kiên nhẫn.
Vương Bình lộ ra vẻ tươi cười, hắn một đường đi tới vốn đã có nhiều suy tính, bây giờ lại gặp mấy kẻ phàm nhân gây hấn, trong lòng sinh ra chút sát ý, sau đó ý thức bản năng liên tiếp một đường đi tới lưu lại linh thảo, kiểm tra chung quanh tình hình đồng thời ở trong lòng cân nhắc xử lý bọn họ sau, được xử lý bao nhiêu người mới có thể che giấu chuyện này.
Đúng lúc này, Vũ Liên trực tiếp ra tay, một đạo âm hàn khí tức thoáng qua, thủy linh khí nồng đậm hiện lên, phương viên năm km bên trong tất cả mọi thứ đều bị đóng băng, bao gồm cả Quý công tử và đám gia đinh của hắn, khi bị đóng băng, trên mặt bọn họ vẫn còn giữ vẻ mặt thịnh khí lăng nhân.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt thịnh khí lăng nhân của bọn họ liền bị hàn khí ăn mòn, biến thành một đống vụn băng đỏ trắng lẫn lộn, đây là đang xóa bỏ trí nhớ của bọn họ!
Vương Bình thở dài trong lòng, hắn biết tâm cảnh của Vũ Liên hai ngày nay cũng bị ảnh hưởng, hắn nhanh chóng bấm một pháp quyết, đem hơi thở của mình trên tất cả linh thảo xung quanh xóa sạch, trước khi luồng sáng vàng trên trời giáng xuống, mang theo Vũ Liên hóa thành một đạo thanh sắc quang mang, lao vào một con sông gần đó.
Hơn mười nhịp thở sau.
Vương Bình đã vô thanh vô tức thoát ra hơn mười dặm, lúc này, một đạo vầng sáng màu vàng như có như không cố gắng đọc tin tức của Vương Bình, nhưng bị ý thức của Vương Bình đè xuống, biến mất vô ảnh vô tung.
Nửa khắc sau, Vương Bình dùng nguyên thần ý thức dò xét được một con đường nhỏ vắng người, liền dẫn Vũ Liên nổi lên mặt nước, sau đó vô thanh vô tức xuyên qua một mảnh rừng rậm nhỏ bên bờ, rơi xuống con đường nhỏ kia.
Vết nước trên người hắn tự động tiêu tán khi hai chân chạm đất.
"Thần hồn ý thức của những người kia ác độc đến mức sắp nhỏ ra máu, vốn là đáng chết!" Vũ Liên giải thích trước khi Vương Bình kịp hỏi.
"Giết thì đã giết, chỉ là vụ án này nhất định phải trở thành huyền án." Vương Bình lấy đồng tiền gieo một quẻ, không trách Vũ Liên đã ra tay.
Trong tình huống vừa rồi, xử lý bọn chúng như vậy là lựa chọn tốt nhất.
Lại một khắc đồng hồ sau.
Vương Bình giống như không có chuyện gì xảy ra trở lại quan đạo, cầm thư tín Hạ Diêu gửi cho hắn ra xem, suy tính thế cục ở Thượng Kinh thành.
Hắn tuy lần đầu đến Thượng Kinh thành, nhưng không phải là kẻ cô đơn, nếu thật sự có người muốn gây bất lợi cho hắn, hắn tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn để mặc bọn chúng cưỡi lên đầu mình mà ỉa.
Hai ngày sau.
Con đường quan đạo Vương Bình đang đi chuyển vào một đường thẳng, bên cạnh đường thẳng còn có một con đường khác, có thể xây dựng con đường xa xỉ như vậy, không nghi ngờ gì là đã tiến vào địa khu Thượng Kinh.
Ở ngã ba đường này, Vương Bình thấy bên cạnh quan đạo có một quán trà, phía sau quán trà là một thôn trại quy mô không nhỏ, trại kéo dài dọc theo phía nam quan đạo đến tận bờ sông, bên kia sông là từng mảnh ruộng đồng, trồng rau cải trắng mùa đông.
Kiến trúc trong trại chủ yếu là tường trắng ngói đỏ, một mùi hương trầm nồng nặc từ trong thôn trại truyền ra, vây quanh chóp mũi mãi không tan.
"Ô nhiễm không khí!"
Vương Bình rủa thầm trong lòng rồi tiếp tục lên đường về phía bắc, khi đi ngang qua quán trà, mùi hương trầm càng nồng nặc hơn, trước cửa quán trà bày một lư hương, cắm đầy các loại nhang đèn.
Đầu tháng Chạp.
Thời tiết ở địa khu Thượng Kinh đã xuống âm độ, nhưng mùi hương trầm trong không khí không những không giảm mà còn tăng lên.
"Đây chính là Thượng Kinh thành!"
Vương Bình giờ phút này đứng ở một điểm cao trên thượng du dòng sông, nhìn ra xa có thể thấy thành thị kỳ tích văn minh của thời đại này!
Bên cạnh hắn là Nông Hà, nơi này cách Thượng Kinh thành ít nhất một trăm dặm, hai bên bờ sông là những cánh đồng tốt tươi, kéo dài đến tận cuối bình nguyên mà mắt thường Vương Bình không thể nhìn thấy, giữa những cánh đồng còn điểm xuyết những túp lều nuôi súc vật.
Dọc theo hai con đường lớn chia cắt những cánh đồng có thể thông đến Thượng Kinh thành.
Một phần thành thị tọa lạc ở bình nguyên, một phần theo thứ tự sắp hàng trên hai ngọn núi, trên đỉnh núi là những cung điện tường đỏ ngói vàng, tản ra vầng sáng màu vàng mà mắt thường có thể thấy được, bao trùm cả tòa thành thị.
Trong thế giới linh cảm, lưu quang màu vàng trong thành thị càng nồng nặc hơn, chúng được xây dựng từ tín ngưỡng hương khói của hàng triệu dân chúng, hội tụ đến hoàng cung trên đỉnh núi, sau đó từ hoàng cung lại chia chảy xuống, từ từ tư dưỡng mảnh đất rộng lớn này.
"Nguồn gốc của hỗn loạn thực sự trong tương lai rất có thể là ở nơi này, không thể tưởng tượng được đó sẽ là một cảnh tượng như thế nào, là tai họa, hay là cái gì?"
Vương Bình nghĩ vậy trong lòng, bước chân không tự chủ được tăng nhanh hơn.
Tục ngữ nói trông núi chạy gãy chân, Vương Bình nhìn cung điện nguy nga kia, đi mất một canh giờ rưỡi mới đến khu thành bắc của Thượng Kinh thành.
Thành tường bên ngoài rất bình thường, chỉ là có một khoảng đất trống đủ để chứa hơn mười ngàn người, đi ở nơi này có thể để cho quan binh trên tường thành phía trước nhìn rõ ràng, thành tường cũng rất bình thường, chỉ là tương đối cao, tương đối lớn, vào thành không cần nộp bất kỳ chi phí nào, nhưng người bình thường nhất định phải ra khỏi thành trước khi trời tối, nếu không bị bắt trong thành, tiền phạt sẽ được tính theo tỷ lệ phần trăm giá trị của người đó.
Vương Bình có thân phận bài của Đạo Tàng Điện, binh lính phụ trách kiểm tra cẩn thận đối chiếu thân phận của hắn, lại hỏi mục đích vào kinh, rồi ghi danh cặn kẽ mới thả hắn vào thành, hơn nữa hắn chỉ được phép ở lại nửa tháng.
Vừa vào thành đã nghe thấy phía sau truyền đến một trận ồn ào, là một đoàn xe, hộ tống đoàn xe lại là một tiểu đội mười người cấm quân, Vương Bình rất thức thời lùi sang một bên, chờ đoàn xe đi qua bên cạnh hắn, hắn cảm ứng được một cỗ hàn khí quen thuộc.
Đó là hàn khí do pháp lực của Vũ Liên tạo thành, như vậy, đoàn xe này rất có thể là đang vận chuyển thi thể của vị Quý công tử kia.
Vũ Liên khẽ nhúc nhích cái đuôi trong ống tay áo, Vương Bình thì mặt vô biểu tình chờ đoàn xe rời đi, sau đó tiếp tục lên đường, chẳng mấy ch��c hắn đã dựa theo phương vị ghi trong nội vụ sách, thấy được khách sạn mà nội vụ phủ mở ở đây.