Ngạo Thế Đan Thần - Chương 23 : Thiên Hổ bạo sát quyền
Hai lò đan đồng loạt mở ra, lò đan của Dược Thiên Hoa hiện ra năm viên dược hoàn màu xanh, còn lò đan của Trầm Tường lại là ba viên thuốc màu đen.
"Dược Thiên Hoa luyện thành năm viên Linh Nguyên Đan, còn Trầm Tường lại là... ba viên Tẩy Tủy Đan!" Một vị trưởng lão Trầm gia thốt lên, giọng điệu vô cùng kích động. Trầm gia bỗng xuất hiện một thiên tài luyện đan, ai nấy đều kích động khôn xiết như ông.
Dược Thiên Hoa và vị trưởng lão Dược gia nhìn ba viên đan dược đen tuyền kia, ngửi thấy mùi đan dược thơm ngát này. Đây đích thực là Tẩy Tủy Đan. Các chủ Linh Đan Các cũng cầm lấy một viên để xem xét cẩn thận.
"Đây đích thực là Tẩy Tủy Đan, hơn nữa phẩm chất lại rất tốt! Chuyện này thật khó mà chấp nhận được! Một tiểu oa nhi như vậy lại có thể luyện ra loại đan này." Các chủ Linh Đan Các liên tục kinh thán, trên mặt lộ vẻ phức tạp. Ông ta đột nhiên cảm thấy, bảy tám mươi năm qua mình đã sống uổng phí rồi.
Trong quảng trường vang lên một trận kinh hô. Sau khi được xác nhận, mọi người đều kinh ngạc tột độ, bởi họ đã tận mắt chứng kiến quá trình luyện đan. Trầm Tường quả thực không hề gian lận, đúng là đã luyện ra Tẩy Tủy Đan cấp phàm trung phẩm!
Chuyện Trầm Tường không có linh mạch đã sớm bị người ta lãng quên. Lúc này trong lòng mọi người, hắn chính là một luyện đan sư có tiềm lực to lớn!
Dược Thiên Hoa mặt xám ngắt như tro tàn, trên gương mặt tuấn tú tràn ngập phẫn nộ, đố kỵ và hung tàn. Nếu có thể, hắn hận không thể giết chết Trầm Tường, bởi hắn cảm thấy thua Trầm Tường là một loại sỉ nhục.
"Đã cá cược thì phải chấp nhận thua cuộc! Đem đồ vật ra đây đi!" Trầm Tường trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt Dược Thiên Hoa lại là nụ cười khinh miệt, nhạo báng, khiến lòng hắn phẫn hận không dứt.
Vị trưởng lão Dược gia kia toàn thân run rẩy vì tức giận. Họ không chỉ thua đồ vật, mà còn thua danh tiếng. Thiên tài của Dược gia lại không bằng một kẻ không có linh mạch của Trầm gia.
Vị trưởng lão Dược gia rất không tình nguyện giao vật đặt cược cho Trầm Tường.
Ngàn năm thú đan lớn bằng quả trứng gà, trông như một viên lục bảo thạch, bên trong là tinh nguyên ngàn năm của dã thú. Còn ngàn văn quả lại lớn như quả táo, cầm lên rất nặng, nắm trong tay có thể cảm nhận được năng lượng ẩn chứa bên trong.
Có được hai loại tài liệu luyện đan quý giá này, Trầm Tường trong lòng mừng thầm, nếu đem luyện thành đan dược, thực lực của hắn có thể tăng tiến rất nhanh.
"Trầm Tường, ta muốn cùng ngươi luận võ!" Dược Thiên Hoa rút ra bảo kiếm bên hông, sát khí đằng đằng nói.
Trầm Tường đã từng đánh bại cường giả Phàm Võ Cảnh tầng bảy, Dược Thiên Hoa tự nhiên không đáng nhắc đến, vì lẽ đó người Trầm gia cũng yên tâm cực kỳ.
Trầm Thiên Hổ khẽ thở dài: "Người trẻ tuổi, tuyệt đối đừng tự đại, bằng không sẽ chịu thiệt." Lúc này tâm tình của Trầm Thiên Hổ vô cùng kích động. Con trai ông không những luyện ra Tẩy Tủy Đan, mà còn kiếm được hai phần tài liệu luyện đan quý giá.
"So thì so! Nếu có bị thương gân đứt xương, cũng đừng trách ta, dù sao quyền cước vô tình." Trầm Tường chậm rãi nói. Trưởng lão Trầm gia và Trầm Thiên Hổ đã lùi sang một bên.
Vị trưởng lão Dược gia lại có chút bận tâm. Ông ta sống mấy chục năm, đương nhiên nhìn ra Trầm Tường có chỗ bất phàm, chứ không phải như lời đồn là một kẻ bất lực không có linh mạch.
"Thiên Hoa, con có chắc thắng hắn không?" Vị trưởng lão Dược gia trầm giọng hỏi.
"Chắc chắn mười phần, con là võ giả Phàm Võ Cảnh tầng năm, hơn nữa võ công tu luyện đều là loại tuyệt hảo." Ánh mắt Dược Thiên Hoa ẩn chứa lửa giận nhìn Trầm Tường, hận không thể giết chết hắn.
"Được, chỉ là luận bàn đơn giản, con đừng muốn mạng hắn, dù sao chúng ta đều đang ở trong Trầm gia." Vị trưởng lão Dược gia nói xong, ông ta rời khỏi đài cao.
Trầm Tường cảm thấy hơi buồn cười. Trước đó, người khác cho rằng hắn không thể luyện chế ra Tẩy Tủy Đan, hiện tại Dược Thiên Hoa lại còn cho rằng thực lực của hắn rất yếu.
"Đã là tỷ thí, chi bằng thêm chút tiền đặt cược thì sao?" Trầm Tường cười dài nói.
Thấy Dược Thiên Hoa im lặng, Trầm Tường biết Dược gia đã không thể cá cược thêm.
Trầm Tường cười nói: "Nếu ngươi thắng, ngàn năm thú đan và ngàn văn quả kia sẽ trả lại cho các ngươi! Nếu thua, vậy Các chủ Linh Đan Các sẽ phải gia nhập Trầm gia chúng ta, trở thành luyện đan sư của Trầm gia, hơn nữa ta còn muốn một nửa linh dược của Linh Đan Các, thế nào?"
Linh Đan Các vốn là sản nghiệp của Dược gia, cho thấy Các chủ Linh Đan Các đã bị Dược gia lôi kéo. Mà Các chủ Linh Đan Các trong phương diện luyện đan cũng có trình độ nhất định, vì lẽ đó Trầm Tường muốn lôi kéo nhân tài này về Trầm gia.
"Không thành vấn đề! Nhưng Linh Đan Các vẫn là của Dược gia chúng ta." Trưởng lão Dược gia đáp ứng rất sảng khoái. Dưới cái nhìn của ông ta, chỉ là một người luyện đan và một ít linh dược mà thôi, Dược gia họ không thiếu những thứ này, huống chi Dược Thiên Hoa nắm chắc phần thắng mười phần.
Các chủ Linh Đan Các chỉ khẽ thở dài một tiếng. Bị người ta xem là vật đặt cược, ông ta vô cùng khó chịu, bất quá ông ta cảm thấy gia nhập Trầm gia cũng chẳng có gì. Nói không chừng ông ta còn có cơ hội trao đổi được chút Địa Ngục Linh Chi với Trầm Tường.
"Ngươi xuất binh khí ra đây đi!" Dược Thiên Hoa vung vẩy thanh bảo kiếm sáng loáng trong tay, lạnh lùng nói.
Trầm Tường lắc đầu nói: "Ta không cần binh khí."
"Vậy thì đừng trách ta không khách khí." Dược Thiên Hoa vung kiếm xông lên, bước chân vững vàng, giẫm đến đài cao run rẩy. Vừa nhìn liền biết công kích của hắn chắc chắn tràn ngập sức mạnh cuồng bạo.
Lúc này đã đêm khuya, nhưng mọi người không hề cảm thấy buồn ngủ, ngược lại vô cùng phấn chấn, bởi vì cuộc luận võ của hai thiên tài luyện đan trẻ tuổi sắp bắt đầu.
Luyện đan sư thường khiến người ta cảm thấy không mạnh mẽ, nhưng đó là một sai lầm lớn. Nếu muốn trở thành một luyện đan sư hợp lệ, đầu tiên phải khống chế chân khí nhuần nhuyễn, thần thức cũng phải đủ cường đại, lúc này mới có thể tùy ý thao túng hỏa diễm, đồng thời cũng có thể ứng phó với những sự kiện nguy hiểm đột phát khi luyện đan.
Đôi khi luyện đan sư còn phải tự mình hái thuốc, đó cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm. Huống chi luyện đan sư vốn có rất nhiều đan dược để dùng, vì lẽ đó thực lực của luyện đan sư chắc chắn sẽ không yếu. Chỉ là luyện đan sư có người bảo hộ, nên bình thường đều không cần ra tay.
Nhìn trường kiếm sắc bén kia đâm tới, Trầm Tường đột nhiên dẫm mạnh xuống đất, tung quyền ra. Chỉ thấy chân khí màu xanh nhất thời bao quanh cánh tay h���n, trong nháy mắt ngưng tụ thành một cái đầu hổ.
"Thiên Hổ Bạo Sát Quyền! Đứa nhỏ này lại đã bước vào Phàm Võ Cảnh tầng sáu!" Trầm Thiên Hổ kinh hô. Thiên Hổ Bạo Sát Quyền là võ công linh cấp thượng thừa do ông tự mình sáng tạo, uy lực như mãnh hổ vồ mồi, đồng thời còn có thể sản sinh uy lực chân khí bùng nổ.
Chỉ cần người không mù đều có thể nhìn ra Trầm Tường đã tiến vào Thần Thức Cảnh, bởi vì hắn có thể dùng thần thức khống chế chân khí thoát ra ngoài ngưng tụ thành hình thái, ngưng tụ thành một cái đầu hổ. Chỉ có Thần Thức Cảnh trở lên mới có thể làm được điều này.
Mười sáu tuổi, không những luyện chế ra Tẩy Tủy Đan, mà còn sở hữu thực lực Phàm Võ Cảnh tầng sáu, thiên phú bậc này ngàn năm khó gặp một lần. Cũng chỉ có Tiết Tiên Tiên của Tiết gia mới có thể sánh ngang, bởi vì trong lời đồn, Tiết Tiên Tiên đã từng cùng trưởng lão Tiết gia đánh cho bất phân thắng bại. Mặc dù chỉ là nghe đồn, nhưng rất nhiều người đều thà tin là thật.
Phải biết thực lực của các trưởng lão này đều ở trên Phàm Võ Cảnh tầng sáu, hơn nữa thân kinh bách chiến. Tiết Tiên Tiên, một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, lại có thể sánh vai. Thiên phú bậc này e rằng cũng chỉ có Trầm Tường mới có thể so sánh.
Nắm đấm Trầm Tường như một con mãnh hổ nổi giận, chân khí cuồng bạo phá vỡ không khí, bùng lên từng đợt tiếng nổ vang, đón kiếm quang đang đâm tới.
Xin trân trọng thông báo rằng đây là sản phẩm chuyển ngữ đặc biệt chỉ có tại Tàng Thư Viện.