(Đã dịch) Nghịch Thiên Đan Tôn - Chương 206: Nói Cho Ngươi Một Cái Bí Mật
Trong Trăm Hiếu Điện, tất cả mọi người đều câm như hến, không dám thốt một lời.
Chỉ có Đoan Phi nương nương ôm thi thể Ngũ hoàng tử mà khóc thương.
Cùng lúc ấy, Tiêu Trường Phong lại theo chân Võ Đế, bước vào trong màn đêm lạnh lẽo.
Đêm nay mặc dù không có tuyết rơi, nhưng tuyết đọng trước đó còn chưa hòa tan.
Trong bóng đêm, cảnh vật vẫn có vẻ hơi tái nhợt.
Tiêu Trường Phong nhìn bóng lưng phụ hoàng phía trước, nhưng trong lòng lại chất chứa không ít nghi hoặc.
Trong số đó, điều thắc mắc lớn nhất chính là vì sao phụ hoàng lại bất chấp tất cả để bảo vệ mình?
Nếu nói đó là tình phụ tử.
Vậy thì Bát hoàng tử, Thập Nhị hoàng tử, hay Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, cũng đều là con của ông ta.
Mà lại hôm nay, hắn tự mình một kiếm chém giết Ngũ hoàng tử, cũng không thấy ông ta tỏ vẻ tức giận.
Đây tuyệt đối không phải là tình phụ tử thông thường.
Nhưng nếu không phải vậy, thì đây là mối quan hệ gì đây?
Thuở ban đầu, sau khi mẫu thân mất tích, cũng không thấy ông ta quan tâm hỏi han đến mình.
Trong mười năm tủi nhục ấy, phụ hoàng chưa từng đến thăm mình một lần.
Cũng chưa từng hỏi han về cuộc sống của mình.
Càng không đến bảo vệ mình, để mình không phải chịu khuất nhục.
Ngay cả việc tiến vào Âm Dương Học Cung, cũng là do chính mình dùng di vật của mẫu thân để đổi lấy.
Có thể nói, trong ấn tượng của Tiêu Trường Phong.
Phụ hoàng, chỉ là một khái niệm rất mơ hồ.
Phảng phất là một người quen mà lạ.
“Phụ hoàng, người rốt cuộc đang nghĩ gì?”
Tiêu Trường Phong nhìn bóng lưng Võ Đế, trong lòng không nhịn được tự hỏi.
Tuy nhiên hắn cũng không mở miệng, mà tiếp tục theo sau lưng Võ Đế.
Lần này trở về Kinh Đô, mục đích của hắn là tìm kiếm căn bệnh quái lạ mười hai năm, và tìm kiếm tung tích mẫu thân.
Đồng thời cũng để báo mối thù tủi nhục năm xưa.
Hắn chưa từng muốn dựa vào sức mạnh của người khác.
Cho dù là vừa rồi, bị mọi người chửi bới, bị mấy chục tên cường giả vây khốn.
Tiêu Trường Phong cũng không có nghĩ đến dựa vào phụ hoàng lực lượng.
Vậy mà, vào thời khắc mấu chốt này.
Phụ hoàng.
Lại cho hắn một chỗ dựa vững chắc.
Đem tất cả nguy hiểm cản lại.
Cảm giác được phụ hoàng bảo vệ như thế này, quả là lần đầu tiên!
Nói không cảm động, đó là giả dối.
Tuy nhiên, điều nhiều hơn cả lại là sự nghi hoặc.
Dù sao hắn đã không phải cái ta ban đầu chỉ biết chịu người khi nhục.
Mà là Tiêu Trường Phong của hiện tại, đã thức tỉnh ký ức Tiên Đế, có đủ thực lực và thủ đoạn để báo thù.
Một đường tiến lên.
Võ Đế không mở miệng trò chuyện cùng Tiêu Trường Phong, mà lẳng lặng bước đi, dáng vẻ uy nghi, oai vệ.
Hồng công công không biết từ lúc nào trong tay đã có thêm một hộp cơm, xuất hiện như quỷ mị, theo sát sau lưng Tiêu Trường Phong mà không hề phát ra tiếng động.
Thang đá rất dài, không ngừng vươn lên cao.
Tiêu Trường Phong dùng thần thức quét qua, liền rõ ràng phát hiện, những bậc thang đá này tổng cộng có chín trăm chín mươi chín bậc.
Rất nhanh, ba người liền đã đi tới đỉnh tháp.
Đỉnh tháp không phải hình chóp nhọn, mà là một bình đài.
Bốn phía bình đài là khoảng không rộng lớn vô tận.
Trong phạm vi năm thước, có một chiếc bàn đá cùng bốn chiếc ghế đá cổ kính.
Ngồi trên ghế đá, chỉ vài bước chân đã là khoảng không trăm mét.
Xung quanh mây mù lượn lờ, từ nơi đây, cũng có thể phóng tầm mắt nhìn xa hơn nửa Kinh Đô, ngắm nhìn vạn nhà lên đèn.
Chỉ có điều nơi này bốn phía không có gì che chắn, gió rét thổi tới đủ để khiến người ta lạnh buốt toàn thân.
Quả thật là chốn cao không tránh khỏi lạnh lẽo!
“Ngồi đi!”
Võ Đế đã ngồi xuống ghế đá, nói với Tiêu Trường Phong câu đầu tiên.
Tiêu Trường Phong không từ chối, khẽ gật đầu, ngồi xuống đối diện Võ Đế.
Lúc này Hồng công công cũng nhanh chóng tiến đến, mở hộp cơm ra.
Bên trong không có gì khác, chỉ có một bình trà và hai chén trà.
“Trong Sở Châu cảnh có một tòa Võ Di Sơn, trên đỉnh núi có một gốc trà cổ thụ, mỗi mười năm chỉ thu hoạch mầm một lần, mỗi lần chưa đầy hai cân lá trà, nhưng loại Vũ Di trà này có hương vị rất độc đáo, ta vẫn rất thích.”
Võ Đế tự tay lấy ra ấm trà, rót hai chén trà nóng.
Tiêu Trường Phong nhíu mày, không ngờ phụ hoàng lại không nói gì khác, mà lại bắt đầu nói về lá trà trước.
Tuy nhiên hắn cũng không vội, nhấp một ngụm Vũ Di trà.
Nước trà rất đắng.
Đắng gấp mấy chục lần so với nước trà bình thường.
Phảng phất là sự kết hợp của mướp đắng, khổ liên, khổ căn và các loại vị đắng khác.
Thế nhưng khi nuốt ngụm trà này xuống, lại có một vị ngọt khó tả.
Dư vị vô tận.
“Nhân sinh có lúc cũng giống như nước trà này vậy, chỉ khi nếm trải hết đắng cay gian khổ, mới có thể hưởng thụ vị ngọt cuối cùng.”
Võ Đế đặt chén trà xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười.
“Phụ hoàng, người lại định giáo huấn nhi thần sao?”
Tiêu Trường Phong nhìn thẳng Võ Đế, ánh mắt lạnh nhạt.
Hắn nghĩ rằng, Võ Đế sẽ giống như lần trước, giáo huấn hắn một trận.
Nhưng lần này, Võ Đế lại lắc đầu.
“Lần trước ở ngự thư phòng, ta đã hiểu được tâm tư của con. Hành động hôm nay của con cũng đã thể hiện quyết tâm của con, đã như vậy, ta cần gì phải đem ý nghĩ của mình áp đặt lên người con nữa!”
Võ Đế mở miệng cười, trên mặt không chút ý trách cứ nào.
Tựa hồ việc Tiêu Trường Phong chém giết Ngũ hoàng tử trước mặt mọi người, trong mắt ông ta bất quá chỉ là một chuyện nhỏ.
“Ồ? Phụ hoàng, nhi thần lại tương đối hiếu kỳ, vì sao người lại hết lòng bảo vệ con như vậy, điều này dường như trái ngược với cách làm của người mấy chục năm trước!”
Tiêu Trường Phong trực tiếp đem nghi ngờ trong lòng nói ra.
Đây là điều hắn không hiểu nhất.
“Trường Phong, con đã trưởng thành, ta rất vui mừng!”
Võ Đế mỉm cười.
“Con cũng biết, cuộc đời như ván cờ, một khi đã hạ quân thì không hối hận. Chuyện mấy chục năm trước, ta sẽ không nói nhiều. Con oán ta cũng đư���c, hận ta cũng được, ta cũng sẽ không hối hận. Còn về nguyên nhân, sau này con tự sẽ rõ.”
Võ Đế chưa bao giờ là một người lề mề chậm chạp, lại càng không phải hạng người giả tình giả nghĩa.
Bởi vậy ông ta không lựa chọn dùng lời giải thích để đổi lấy sự tin nhiệm của Tiêu Trường Phong.
Dù sao đối với những việc này, hắn biết, Tiêu Trường Phong cũng sẽ không để ý.
“Chuyện tối nay, ngài thấy thế nào?”
Tiêu Trường Phong khẽ gật đầu, rồi lại mở miệng hỏi về chuyện đêm nay.
“Chính con trong lòng rõ ràng, cần gì phải hỏi ta!”
Võ Đế giống như cười mà không phải cười.
Chút mưu kế cỏn con này của Ngũ hoàng tử, ở trước mặt ông ta, đơn giản là tiểu vu gặp đại vu.
Và ông ta tin rằng Tiêu Trường Phong cũng nhìn thấy rất rõ, nếu không đã không mạnh mẽ ra tay như vậy.
“Vậy, còn về phía hoàng hậu thì sao?”
Tiêu Trường Phong mở miệng lần nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm Võ Đế.
“Hoàng hậu à!”
Nghe Tiêu Trường Phong nhắc đến Hoàng hậu nương nương, Võ Đế thở dài, chợt đứng dậy, đón gió lạnh, phóng tầm mắt nhìn xa vạn nhà lên đèn.
Sau một lát, Võ Đế lúc này mới lên tiếng.
Và những gì ông ta nói ra, lại khiến Tiêu Trường Phong cũng phải giật mình vì điều đó.
“Con đã hỏi tới, vậy ta sẽ nói cho con một bí mật, một bí mật kinh thiên động địa!”
“Kỳ thật, nghiệt chủng trong bụng hoàng hậu, không phải của trẫm!” Nội dung chuyển ngữ này là sản phẩm độc quyền của truyen.free, kính mong độc giả thưởng thức.