Nữ Vương Thời Mạt Thế Tay Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chapter 2:
Edit: Kim Dung
Đến cửa hàng phía trước, bán sớm nhất là một người phụ nữ trung niên,
Thấy Diêu Tình, bà chủ có chút giật mình, sắc mặt không tốt.
Diêu tình nhướng mày nhìn 406 nói: “Lâm Na dùng thân thể này của ta đã làm ra những chuyện đáng xấu hổ gì”
406 “...Cô thật sự quá tệ rồi”, 406 không dám nói gì, chỉ có thể phụ hoạ cô.
“Diêu Tình à, hôm nay ăn cái gì?” Người tới là khách, cô vẫn là cười hỏi.
Diêu Tình nhìn xuống quầy đồ ăn và nói: “Hai hộp sữa đậu nành, bánh bao thịt ba cái, xíu mại hai cái, sủi cảo chiên năm cái.”
“Được rồi” bà chủ động tác nhanh nhẹn phi thường, nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của Diêu Tình, sau đó đưa cho Diêu Tình nói: “Tổng cộng 18 tệ, thanh toán bằng wechat hay là Alipay?”
Diêu Tình sửng sốt một chút, không hiểu. Nhưng mà cô vẫn rất bình tĩnh, không hiểu thì trực tiếp bỏ qua.
Sau đó, từ túi lấy ra tờ 100 tệ kia cho bà chủ, bà chủ khoé miệng giật giật nhận tờ tiền lớn hỏi: “Không có tiền lẻ sao?”
Diêu Tình đưa tay cầm cái xủi cảo chiên đưa vào miệng, một chữ cũng không đáp.
Bà chủ không còn cách nào khác, chỉ có thể đi đổi tiền lẻ về trả lại cho Diêu Tình. Một xấp tiền lẻ, Diêu Tình không khách khí mà thu hết tất cả nhét vào túi, sau đó hướng ra đường lớn mà đi.
Bà chủ bĩu môi: “Trông rất ngông cuồng”.
Diêu Tình không thèm để ý, chỉ híp mắt hưởng thụ hương vị sủi cảo chiên trong miệng, sau đó ra lệnh: “Tìm hiểu đi.”
406: “Được rồi.”
406 biết cô đang nói về điều gì, bởi vậy bắt đầu nhanh chóng tra tìm, nhanh nhẹn liền nói: “Hiện tại khu vực Trung Quốc đã phổ cập mã QR để chi trả, tiền mặt đã không còn phổ biến lưu hành.
Diêu Tình ừ một tiếng, cũng không hỏi cái gì là mã QR chi trả, dù sao về sau từ từ rồi cũng sẽ biết. Cô vừa đi ra đường lớn, vừa ăn sủi cảo chiên.
Phòng cho thuê cách đường lớn cũng không xa, chỉ mất 3 phút là ra tới.
Đường cái xe chạy 8 hướng, hai bên tấp nập không dứt ô tô, diện là từng toà nhà cao ốc chọc trời.
Đối với Diêu Tình mà nói, đây là một thế giới hoàn toàn mới.
Diệu Tình nhìn vào cái thế giới náo nhiệt này, nhìn cảnh tượng phồn hoa này, chậm rãi bĩu môi, hai mắt bởi vì tươi cười mà nheo lại, ánh mắt phảng phất chứa đựng ánh sáng.
“Thật tốt”
Không có nguy hiểm, không có phản bội, không có đói khát, không có bóng tối.
Cô yêu thế giới này, cho nên cô liều mạng trở về, bởi vì nơi này vốn dĩ chính là thế giới của cô.
Xe buýt dừng lại bên lề đường, Diêu Tình đối với bản thân hiện tại và thành phố này đều vô cùng xa lạ. Cô bảo 406 xem xét thành phố này một chút, cô dừng lại trước xe buýt
Trong tay đã sớm cho hết tất cả vào bụng, chỉ còn 1 hộp sữa đậu nành, Diêu Tình tay trái cầm chậm rãi hút.
Mặc dù vậy, ánh mắt cô vẫn không ngừng quan sát đến xung quanh, đằng trước không ít người, tất cả đều chỉ dùng điện thoại di động quét một chút lên đầu xe liền đi vào bên trong xe, cũng không dùng tiền tệ.
Diêu tình liền biết, đây là công cụ chi trả mới. Cô cảm thấy thực sự mới lạ, trước kia chỉ có người già cùng học sinh có thể dùng thẻ quét, hiện tại người trẻ tuổi cũng có thể dùng điện thoại di động quét.
Đối với thế giới của chính mình, những điều cô cần tìm hiểu còn rất nhiều. Diêu tình cho một tờ tiền vào, đang là buổi sáng trên xe có rất nhiều người, Diêu Tình liền tìm một vị trí đứng bên cạnh cửa sổ.
Cô vừa hút sữa đậu nành, vừa quan sát người trên xe.
10 năm thời gian, thế giới biến hoá thật mau. Đặc biệt là Trung Quốc, sau 10 năm tai đây phát triển nhanh chóng. Nhân dân đề cao đời sống sinh hoạt, biểu hiện ở các mặt.
406 vừa mới tìm hiểu xong thành phố này, đã nhanh chóng trình bày:
“Thành phố Hạ Diên, Trung Quốc mạnh mẽ duy trì phát triển 1 toà thành phố du lịch, đặc khu kinh tế điển phạm, dân cư 520 vạn, là 1 toà đô thị mới phát triển cấp 1.”
Diêu Tình ừ một tiếng, từ lâu cô đã nghe nói qua thành phố Hạ Diên, cô vẫn nhớ ngày còn bé, cha mẹ đã đưa Diêu Thần Viêm cũng chính là ca ca của cô tới nơi này du lịch.
Nhưng mà, cô cũng không có làm quá, rốt cuộc cha mẹ trọng nam khinh nữ, nhiều khi mang một cô gái đi du lịch vẫn là tốn kém.
Hình dạng của mình như thế nào khi xuất hiện ở chỗ này, Diêu Tình có chút tò mò, là tốt nghiệp sau đó làm việc ở chỗ này? ba mẹ đều chuyển nhà tới, Vẫn là trọng nam khinh nữ, cha mẹ đem cô vứt bỏ?
Còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, Diêu Tình đột nhiên phát hiện quanh mình mấy thanh niên nam nữ đang dò xét mình.
“Mau xem, hình như là Diêu Tình”
“Không thể nào, là cô?”
“Chụp 2 bức hình đăng lên mạng đi”
“Đã lâu không nhìn thấy cô ra làm loạn”
“Cô ở thành phố chúng ta à? Đen đủi quá?”
Trên xe khe khẽ là những âm thanh xì xào, bàn tán không dứt bên tai, rốt cuộc Lâm Na đã dùng thân thể Diêu Tình làm ra những chuyện gì, rốt cuộc cô cũng cảm thấy có chút tò mò.
Dẫn tới hàng xóm chán ghét, một xe cả trai lẫn gái nhìn lén, khi thì dùng ánh mắt khinh bỉ, liền có chút kì quái.
Người xa lạ cũng chán ghét?
“406 điều tra xem đi, cô gái kia rốt cuộc làm sự tình gì?”
Diêu Tình uống nốt sữa đậu nành rồi đem hộp tới ném vào thùng rác, sau đó đội mũ áo hoodle lên, hơi dựa đầu vào cửa kính, nhìn bên ngoài khung cảnh xa lạ từ từ lùi lại.
Cô bình tĩnh, coi như không nhìn thấy những người ác ý, những lời các cô gái nói đâu có phải mình đâu.
406 là một hệ thống công nghệ cao, nhưng ở thế giới internet rộng lớn, muốn tìm hiểu rõ tất cả sự tình, vẫn phải mất một chút thời gian.
Rất nhanh, 406 liền sắp xếp lại tư liệu, bắt đầu nói cho Diêu Tình nghe.
406: “Vốn dĩ cho rằng sẽ không có quá nhiều tư liệu, không nghĩ tới còn tra được không ít”.
406 rốt cuộc chỉ là ai, những sự việc bên ngoài máy tính, nó không thể tìm đọc, nhưng có thể làm nó tra được không ít, chứng tỏ chuyện của Lâm Na rất trầm trọng ở trên mạng.
406 xấu hổ cười cười: “chuyện này đi, nói lên, vẫn là có điểm cẩu huyết”.
Diêu Tình cười: “Cẩu huyết á, ta thích, nói đi”.
406 chỉ có thể bắt đầu bằng đoạn cẩu huyết chuyện xưa…
Chuyện này phát sinh ở 4 năm đại học của Lâm Na, Nàng là cái học tra (học dốt), đi học ở 1 khu nhà thành phố Hạ Diên gà rừng đại học (gà rừng đại học: Đó là những trường không được nhà nước cấp giấy phép vẫn tiến hành chiêu sinh, giảng dạy rồi cấp những văn bằng không có giá trị pháp lý cho sinh viên).
Diêu Tình cười nhạo “Có thể không học dốt sao?” Thời mạt thế không có giáo dục bắt buộc, thời điểm Lâm Na hoán đổi thân xác với Diêu tình cô mới 15 tuổi, thế nhưng có thể thi đỗ vào một khu gà rừng đại học, đã xem như không tồi.
Hiện tại nói đến học tra, Diêu Tình cảm thấy chính mình mới là không bằng ai. Rốt cuộc, đang đi nhập học lên cao trung, bị hoán đổi. 10 năm thời gian đều đánh đánh, giết giết, hiện tại đã trở lại, đến khái niệm hàm số cũng không biết, nói đến, so với Lâm Na cũng không bằng.
406 không dám tranh luận, tiếp tục nói: “Đó là đương nhiên, Lâm Na làm sao có thể so sánh với cô, cô trở về thế giới này về sau, sinh hoạt kỳ thực không như ý. Cao Trung đều là vừa học vừa làm…”
Diêu Tình không khỏi nhớ lại chuyện đã qua, thực tế trước khi xuyên không, bố mẹ cô đều không muốn chu cấp cho cô vào cao trung.
Bất mãn, Diêu Tình chống đối từ nhỏ, trực tiếp chạy tới đồn công an báo án, Vợ Chồng Diêu gia không dạy nổi cô, chỉ có thể ấm ức cho cô tiền học phí. Không nghĩ tới chính mình mới rời đi, học phí Lâm Na liền không dùng đến.
“Lâm Na cao trung lý số khẳng định là không theo kịp, cô nghiêm túc học tập văn khoa phương diện, miễn cưỡng lăn lộn ở đại học. Học phí cũng là thời điểm nghỉ hè làm thêm để kiếm, cô mặt khác không được, làm việc lại nhanh nhẹn phi thường. Ông chủ còn rất thích cô, miễn cưỡng đóng đủ học phí thời điểm khai giảng cho cô”.
Diêu Tình không nói chuyện, nhìn bên ngoài đường xe chạy sạch sẽ, ven đường cây cối thành từng hàng, cô nhắm mắt lại.
406 theo cô 10 năm, đối với cô thực sự là hiểu, biết đây lúc mình cần ý tứ.