Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Nữ Vương Thời Mạt Thế Tay Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chapter 6:

Edit: Kim Dung

“A…..” Diêu Tình thả mình bên cửa sổ, tay ở bên ngoài cửa sổ lắc lư qua lại, cảm nhận làn gió lạnh lướt qua.

Tay kia đặt trên cửa sổ, cằm gác bên trên, Diêu Tình ánh mắt lơ đễnh càng thêm không có tinh thần.

“406 ngày xưa Lâm Na nghèo như vậy à!”

Sau đó, cô cùng 406 kiểm tra wechat của Lâm Na, Alipay cùng thẻ ngân hàng. Không dám tin nhất chính là chỉ có 200 tệ tiền mặt.

Đây là người đi làm sao?

406: “Ta đi sửa con số?” Dù sao hiện tại là con số xã hội, con số tiền mặt, nó chỉ cần cho cô thay đổi con số thời gian, tuyệt đối bao cô ăn ngon uống tốt.

Diêu Tình trở mình, dựa vào cửa sổ phơi nắng nói: “10 năm, ai biết hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển đến mức độ gì? Ngươi sửa cái con số, ta khả năng bị bắt. Có sự tình nguy hiểm, ta không thích”.

406 trước không có kiểm tra rõ ràng liền đem Diêu Tình kéo đến mạt thế, về sau nhiệm vụ hoàn thành, giao diện hệ thống xuất hiện cái nút khiếu nại.

Từ đây, 406 đã bị Diêu Tình quản lý gắt gao.

Nếu chủ nhân tâm tình không tốt, một cái khiếu nại, nó liền thảm.

Bởi vậy, nó quan tâm hỏi: “Chuyện kia làm sao bây giờ?”

Diêu Tình heo mắt: “Tìm việc! Năng lực của ta cũng không thể làm gì, không phải ngươi là AI sao? Ta tìm việc viết lập trình cho công ty, ngươi mỗi ngày giúp ta viết, như vậy có phải tốt không”.

Tưởng tượng như vậy, nghe có vẻ cũng xuôi xuôi?

Diêu Tình ngồi dậy, vẻ mặt khiếp sợ: “Cái này được không”.

406: “Là muốn ta đi làm sao!!!”

Diêu Tình nhìn chung quanh căn phòng trống rỗng, một câu: “Không có máy tính”.

406: “...”

Chính như vậy mà tưởng tượng, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Diêu Tình vẻ mặt nghi hoặc: “Là ai?” Nghèo thành vậy còn có khách đến?

Cô đứng dậy đi mở cửa, là Diêu Thần Viêm!

Tuy rằng đã mười năm không nhìn thấy, nhưng thời điểm Diêu Tình rời đi, Diêu Thần Viêm 21 tuổi, tốt nghiệp đại học.

Bởi vậy, cho dù khoảng cách mười năm, Diêu Thần Viêm bỏ qua tuổi tác, kỳ thật là không có biến hoá quá lớn.

Nhiều năm qua, đột nhiên nhìn thấy người thân, Diêu Tình có chút ý tứ.

Cô mở cửa, xoay người hướng vào trong phòng mà bước: “Vào trong nói đi!”

Đối với Diêu Thần Viêm cô dường như không có chút cảm tình, cũng không có chút sợ hãi.

Diêu Thần Viêm híp mắt nhìn nơi này hoàn cảnh, có em gái là ngôi sao hàng đầu, Diêu Thần Viêm lớn lên cũng không kém.

Ngũ quan tuấn tú, cũng tính là đẹp trai, dáng người cao hơn mét tám, không tính là thấp. Lúc Diêu Tình rời đi, Diêu Thần Viêm vừa tốt nghiệp đại học, chuẩn bị tìm việc.

Mặc đồ tây cũng không có khí chất, có một loại cảm giác trẻ con mặc đồ người lớn, chẳng ra cái gì cả.

Hiện giờ lại có thể mặc trên người đồ tây sang trọng, nhìn ra hai phần dáng vẻ.

Thời gian quả nhiên là cái thứ tốt.

“Phòng ở này nát quá”. Diêu Thần Viêm ghét bỏ mà phẩy phẩy hai cái, phảng phất nơi này bầu không khí nặng mùi.

Diêu Tình ngồi trên ván giường, hai chân tới lui, nói: “Ta cũng cảm thấy vậy”.

Diêu Thần Viêm nghẹn lại: “...Chúng ta nói chuyện”.

Diêu Tình liền thả mình nằm trên giường, hai mắt vô thần: “Không muốn nói”.

Diêu Thần Viêm lại nghẹn lại, cười lạnh một tiếng: “Tuỳ vào ngươi có muốn?”

Lời này có ý tứ.

Diêu Tình một tay vuốt lên đầu, miệt thị hắn, nâng cằm: “Ngươi thử xem?”

Có muốn nói chuyện hay không là do Diêu Tình quyết định.

Bởi vậy, Diêu Thần Viêm chỉ có thể lùi một bước “Vậy như thế nào ngươi mới bằng lòng nói?”

Diêu Tình cười: Duỗi một tay ngoài cửa: “Ăn cơm đi! Bụng no rồi, tâm tình liền tốt”.

Diêu Thần Viêm lại là sửng sốt, sau đó ngoáy ngoáy lỗ tai, phảng phất nghe được một chuyện cười nhất thiên hạ.

“Ha ha ha ha ha, ngươi hiện tại thảm đến cơm đều ăn không đủ no?” Hắn cảm thấy Diêu Tình quá thảm, thảm đến mức hẳn là đồ ăn cũng có thể giải quyết được.

Bởi vậy, hắn cao cao tại thượng mà nhìn Diêu Tình nói: “Đi thôi, ăn xong rồi nói cũng được”.

Diêu Thần Viêm hiện giờ cũng là ông chủ một công ty lớn, trước kia vì chút di sản cùng Diêu Tình tranh đấu trên mạng, hai bên đại chiến, hoàn cảnh hiện giờ xem ra làm hắn có chút buồn cười.

Diêu Thần Viêm không keo kiệt, tìm khách sạn lớn xa hoa, kêu một phòng riêng nhỏ, sau đó đem thực đơn ném đến trước mặt Diêu Tình.

Điệu bộ từ trên cao nhìn xuống, bố thí mà nói: “Tuỳ ý chọn món”.

Diêu Tình ánh mắt bình tĩnh nhìn lại, nói cùng 406 ở trong đầu: "Đầu óc của gia hỏa này có phải có hố hay không?"

406 cười cười: “Nếu lấy thân phận chi chủ ở mạt thế tới nói, dám nói chuyện cùng ngươi như vậy, đúng là có hố”. Nhưng mà, ký chủ hiện tại không phải mạt thế nữ vương, chỉ đơn giản là nghèo.

Người phục vụ đứng bên cạnh Diêu Tình, nhìn cô lòng đầy căm phẫn. Phảng phất cảm thấy người như Diêu Tình không xứng đáng tới khách sạn này.

Diêu Tình liếc mắt một cái liền đã nhìn ra, đây cũng là Đào phấn (fans của Diêu Đào). Nhưng mà điều này không làm ảnh hưởng đến Diêu Tình ăn cơm.

Cô cầm lấy thực đơn, sau đó đưa cho người phục vụ.

Người phục vụ tiếp nhận: “???”

Diêu Thần Viêm: “???”

Diêu Tình cười lạnh một tiếng, cô nhấc chân bắt chéo, vẻ mặt lãnh khốc: “Mỗi món một phần trên thực đơn này”.

Diêu Thần Viêm: “...” Ngươi mẹ nó là heo sao?

Người phục vụ liền có điểm không bằng lòng mà nói:

“Lượng đồ ăn… khả năng sẽ nhiều”.

Diêu tình nghiêng người nhìn cái người phục vụ này, 10 phần bá đạo tổng tài: “Đây không phải việc ngươi nên quan tâm”.

Người phục vụ: “...”

Ở một nơi không có tiếng nói, người phục vụ cầm thực đơn đi ra ngoài.

Diêu Thần Viêm cũng im lặng một hồi lâu, mới mở miệng hỏi cô: “Hôm trước, ngươi đi tìm Diêu Đào?”

Bên trên bàn gỗ tròn quay, trong đĩa còn có một ít điểm tâm trước khi dùng cơm. Diêu Tình cầm đũa gắp cá ti bỏ vào trong miệng, hương vị lan toả.

ưm~~~

Ăn ngon!

Diêu Tình không trả lời hắn, nghiêm túc cúi đầu ăn cá ti.

Diêu Thần Viêm nhẫn nhịn, mới không lật cái bàn, mà là duỗi tay vỗ vỗ: “Cùng ngươi nói chuyện đâu? Không có nghe thấy được?”

Diêu Tình giương mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt kia lạnh băng vô tình, đôi mắt thâm trầm đen không thấy đáy, có thể nhìn ra Diêu Thần Viêm hắn dám can đảm nói thêm câu nữa, mạng hắn sẽ kết thúc tại đây.

Diêu Thần Viêm nhất thời bị ánh mắt này làm cho đứng hình, Diêu Tình từ tai nạn xe cộ trở về sau, tính tình mềm mỏng, quả thực là không có khả năng phản kháng, Diêu Thần viêm cũng không ít lần làm khó cô.

Trước nay chưa thấy qua ánh mắt Diêu Tình như vậy, xem như ánh mắt vô hồn.

Diêu Thần Viêm chấn động một hồi lâu, trong lòng lại cảm thấy nổi trận lôi đình, cô làm sao dám vô lễ như vậy!!!

Nhưng cuối cùng vẫn là để Diêu Tình ăn cơm trước.

Theo thực đơn, thượng khách này được chủ khách sạn đẩy đồ ăn ra (Hoàng kim trái dừa gà). Diêu Tình rót 1 chén, sau đó cái miệng nhỏ bắt đầu uống.

Bên trong 406 nuốt một chút, nhỏ giọng hỏi Diêu Tình: “Uống tốt sao?”

Diêu Tình: “Ừ”.

Diêu Thần Viêm lấy ra một điếu thuốc và bật lửa.

Hôm nay hắn tới nói sự tình, cũng có nhiều điểm kiên nhẫn.

Dứt khoát chờ cô ăn xong rồi bàn lại!

Sau đó hắn hoảng sợ… Cô ăn nhiều quá thể.

Diêu Thần Viêm: “( ̄□ ̄; )”

Diêu Tình cũng không khách khí gì mà xử lý một bàn hơn 10 món ăn, sau đó mới dựa vào ghết, xoa bụng, cười với người phục vụ mới đi vào, "Không cần dọn, đóng gói mang về."

Người phục vụ: “......”

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free