(Đã dịch) Nương Tử Càng Là Nữ Ma Đầu (Nương Tử Cánh Thị Nữ Ma Đầu) - Chương 419 : Truy tung
Tháng Giêng về, cũng là lúc đón đợt mưa lớn cuối cùng trong năm.
Chỉ trong một hai ngày, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, và mưa lớn sẽ kéo dài vài ngày... Thậm chí có khi mưa liên tục cả tuần.
Trong thời tiết này, đường núi sẽ trở nên rất lầy lội, gần như không thể đi lại được. Bởi vậy, nhiều người sống ở vùng ngoại thành, thôn bản, hoặc các môn phái quanh năm ẩn cư trong núi rừng sẽ không xuống núi.
Trừ phi đi quan đạo.
Thế nhưng, muốn đi quan đạo thì vẫn phải vượt qua một đoạn đường núi khá dài...
Trong vòng mười dặm quanh kinh đô luôn có các trạm gác, đặc biệt tại những nơi có nhiều sơn môn. Từ chân đường núi đã có trạm gác được lập ra nhằm phòng ngừa tình trạng các đại môn phái hẹn nhau ẩu đả.
Bên ngoài, người ta gọi đó là dịch khẩu...
Là nơi chuyên dành cho giới giang hồ nghỉ chân, ăn uống.
Thế nhưng, phía sau những nơi này phần lớn đều có hậu thuẫn của quan phủ, chỉ là người thường khó mà nhận ra.
Mục đích chính là để mọi chuyện trên giang hồ có thể được quan phủ nắm bắt kịp thời.
Mưa lớn.
Đêm xuống...
Hôm nay khách đến không nhiều, chỉ lác đác vài người như ban ngày.
Hơn nữa, những người đang trọ cũng không có ý định rời đi...
Trong quán trọ vắng vẻ, chỉ còn vài ba bàn lớn tiếng uống rượu, đều là những người giang hồ.
Cho dù họ có uống đến hừng đông, chỉ cần trả tiền... tốt nhất đừng để ý tới bọn họ.
Mà các tiểu nhị ở đây sớm đã quen mắt rồi.
Trên quầy, chưởng quỹ vẫn đang tính sổ.
"Hôm nay sổ sách..."
"Một hai bảy tiền..."
Từ một góc khuất thiếu ánh sáng, giọng một tiểu nhị vọng ra. Hôm nay trời mưa lớn nên chẳng có mấy khách vào quán, số tiền còn lại đều là do khách trọ trả thêm thôi!
Chậc~
Chưởng quỹ nhíu mày, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Ai, làm ăn tốt cũng buồn... làm ăn không tốt thì càng buồn.
Cứ buồn mãi, buồn mãi, quanh năm bốn mùa chẳng có mấy ngày vui vẻ.
Bàn tính gẩy lách cách...
Thế mà chẳng có mấy đồng để mà tính.
Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái nhà, trong quán trọ nghe như một khúc nhạc thôi miên, khiến không gian tĩnh lặng càng dễ khiến người ta buồn ngủ rũ.
Nhưng mà, đúng lúc này, cánh cửa đột ngột bị đẩy ra, xua tan sự tĩnh lặng của cả quán.
Ai?!!!
Mọi người hướng về phía cửa nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc bạch y vội vã xông vào trong quán, toàn thân quần áo đã ướt sũng, tựa hồ còn đang bị thương... Tay ôm bụng khó nhọc bước đi, thậm chí suýt trượt chân ngay ngưỡng cửa.
"Cứu..."
"Khách quan, khách quan... Ngài làm sao vậy?" Tiểu nhị vội vàng tiến tới xem xét.
Nếu như Vương Du và những người khác có mặt ở đó lúc này, sẽ lập tức nhận ra người vừa vào, chính là Nhiễm Triển, người đã đi về phía Mặc Môn nhiều ngày nay!
"Cứu..."
Nhiễm Triển ngẩng đầu, nhìn người tiểu nhị ăn mặc.
Ngay lập tức níu chặt cánh tay đối phương.
Tiểu nhị vốn đã sợ, nhưng chỉ qua một hai giây, khi định giật tay ra để khống chế đối phương thì bị một câu nói làm cho sững sờ tại chỗ.
Nhiễm Triển nhân cơ hội ghé sát vào tiểu nhị, thì thầm vào tai hai câu.
"Quân Cơ phủ mật thám, cứu ta!"
Nghe thấy Quân Cơ phủ, tiểu nhị vội vàng đỡ lấy thân thể nặng trĩu của Nhiễm Triển.
"Chưởng quỹ, chưởng quỹ..."
Nghe tiếng gọi, chưởng quỹ đã vội vàng chạy tới, nhưng rồi cũng ghé vào tai đối phương thì thầm vài câu.
Chưởng quỹ lập tức gọi tới người.
"Người đâu, chuẩn bị ngựa! Đem người đưa ra ngoài!" Giọng hắn hơi lớn hơn một chút, vừa nghe là biết cố ý cho người xung quanh nghe thấy. "Khách nhân, quán nhỏ chúng tôi không muốn gây rắc rối. Nếu ngươi gặp khó khăn, chúng tôi có thể bán cho ngươi một con ngựa tốt, ngươi cứ cưỡi nó mà chạy đi."
Hành tẩu giang hồ nhiều năm, làm sao có thể không nhìn ra cảnh tượng trước mắt?
Đoán chừng đằng sau có người truy đuổi, cho nên vội vàng đẩy đối phương đi là an toàn nhất.
Mà Nhiễm Triển cũng gật gật đầu.
Trong lòng còn có chút nghi hoặc...
Nhưng trước mắt có một con ngựa tốt để cưỡi, ít nhất cũng có thể chạy nhanh hơn một chút.
Hắn gật đầu đồng ý, sau đó được người đưa đến phòng bếp.
Vừa vào cửa, thái độ liền thay đổi hoàn toàn...
"Đại nhân, bên ngoài đông người lắm lời, xin lỗi đã để ngài phải tạm chờ dưới hầm, tôi sẽ đi thả ngựa để đánh lạc hướng bọn chúng!"
Nhiễm Triển từ Quân Cơ phủ mà biết rằng những khách sạn bề ngoài bình thường này đều có hậu thuẫn của quan phủ. Khi bị truy đuổi, hắn tạm thời nghĩ đến gần đây có một khách sạn như vậy, liền ôm một tia hy vọng chạy đến.
Không ngờ lại thật sự gặp được!
Hắn gật đầu đồng ý, sau đó được người đưa đến hầm bí mật phía sau phòng bếp.
Cùng lúc đó, một tiểu nhị khác từ trong chuồng ngựa kéo ra một con ngựa đen tuyền.
Màu sắc khác nhau đại diện cho những ý nghĩa khác nhau. Chỉ cần thả nó chạy về nội thành gần nhất, lính gác phát hiện sẽ biết là địa phương nào có chuyện!
Bạt một tiếng.
Roi ngựa rơi xuống.
Trong mưa to, con ngựa đen nhanh chóng phi nước đại xuống đường núi.
Con đường này khó đi như vậy, mong rằng sẽ không xảy ra chuyện gì.
............
Trong lúc đó, tại quán trọ...
Chưởng quỹ vẫn như cũ tại trên quầy tính sổ...
Tiểu nhị sau khi trở lại cũng tiếp tục công việc còn dang dở, như thể chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.
Ba bàn khách duy nhất còn lại trong quán mặc dù cũng tò mò rốt cuộc người vừa vào là ai, có phải đang gặp phải rắc rối gì không.
Nhưng đã ra ngoài giang hồ,
Thêm chuyện không bằng bớt chuyện, chuyện đã rồi thì thôi.
Những khách sạn xây dựng gần các sơn môn thế này thường thông đồng cả hắc bạch lưỡng đạo, không đắc tội ai, chỉ cần có tiền là giúp mọi chuyện, nên không ai dám đặc biệt gây sự với họ!
"Ngươi nói, vừa mới người kia đi?"
"Ai biết được, nếu trả tiền rồi thì đã đi rồi chứ."
"Mưa lớn như vậy?!!!"
Người đặt câu hỏi là một thiếu nữ tú khí, còn ngồi đối diện nàng là một nam tử trẻ tuổi khác.
Cả hai đều mặc y phục đ��� tử nội môn của Triều Thiên Tông, hầu như là công khai nói với mọi người rằng: ai muốn gây sự thì nên cân nhắc xem thế lực phía sau mình có đủ mạnh hay không!
"Suỵt... Chuyện của người khác thì đừng hỏi nhiều nữa, sư muội, bài học lần trước vẫn chưa đủ sao!"
Đúng lúc hai người đang nói chuyện, cửa quán lại lần nữa bị đẩy ra.
Chỉ có điều, lần này tiếng động lớn hơn, hơn nữa những kẻ bước vào mang khí thế hừng hực, mặc áo mưa đội mũ rộng vành, trong tay cầm trường đao hắc kim.
"Nha, là sáu vị khách sao? Dùng cơm hay trọ lại ạ?"
Dù trang phục có phần đáng sợ, nhưng với một khách sạn được lập gần sơn môn như thế này, tình huống tương tự đã thấy không ít lần, sớm đã thành quen. Cho nên dù là ai bước vào, tiểu nhị cũng dám tiến lên đón khách.
"Chủ quán, ta hỏi ngươi một chuyện. Vừa rồi có một thiếu niên áo trắng chạy vào đây không?" Kẻ dẫn đầu có giọng nói khàn khàn, chừng bốn mươi tuổi.
Bởi vì cả sáu người đều mặc áo mưa, mặt được che kín bằng vải đen, dưới vành mũ rộng thì càng không th��� thấy rõ diện mạo!
Tiểu nhị bị tiếng nói dọa cho lùi về sau vài bước...
Cuối cùng vẫn là chưởng quỹ cung kính bước lên trước.
"Mấy vị gia."
"Đừng vòng vo tam quốc, ta hỏi ngươi vừa rồi có nhìn thấy một thiếu niên áo trắng đi vào không?" Người áo đen vẫn như cũ hỏi.
"Ồ, mấy vị gia muốn tìm hắn sao? Thật không may, nửa canh giờ trước hắn có ghé qua, nhưng sau đó đã từ chỗ ta mua một con ngựa tốt rồi đi mất. Không biết có phải là người các vị đang tìm không!"
"Cái gì!!!"
Nam tử cầm đầu tức giận thốt lên.
"Ngươi bán ngựa cho hắn!!! Ngươi muốn chết!!!"
Lưỡi đao trong nháy mắt kề ngay cổ chưởng quỹ...
Dọa cho chưởng quỹ vội vàng van xin tha mạng, đến cả tiểu nhị đứng bên cạnh cũng cùng nhau cầu xin.
"Sáu vị gia, sáu vị gia... Chúng tôi làm ăn buôn bán, đương nhiên có tiền thì cứ kiếm, làm sao biết mà giữ hắn lại cơ chứ."
Trên giang hồ, những quán trọ thông đồng cả hắc bạch lưỡng đạo thế này rất nhiều.
Nam tử áo đen dù trong lòng có giận dữ đến mấy cũng không tiện ra tay ngay, huống chi xung quanh còn có mấy nhóm người khác.
"Mấy vị huynh đệ muốn bắt người thì cứ việc đi bắt đi, cớ gì lại trút giận lên một chủ quán nhỏ bé?"
Cuối cùng hai tên Triều Thiên Tông đệ tử vẫn là nhịn không được mở miệng.
Lời nói này cũng khiến sáu người kia quay đầu nhìn lại...
Đồng phục quá dễ nhận ra.
"Triều Thiên Tông... Hừ, chuyện này không liên quan đến các ngươi, tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác."
Truyện được biên tập bởi truyen.free, vui lòng không sao chép khi chưa được phép.