Chương 182 : Trò chuyện ngự kiếm, kỳ quái Tam Tam cư sĩ
"Ừm." Hứa Thái Bình khẽ gật đầu, "Bất quá Tam Tam cư sĩ mỗi ngày đều khắc nội dung luyện tập lên một tấm ván gỗ, nội dung vô cùng tường tận, ta được lợi rất nhiều."
Đối với Tam Tam cư sĩ, Hứa Thái Bình vẫn luôn vô cùng tôn kính.
Nghe những lời này, không chỉ Từ Tử Yên mà ngay cả Triệu Linh Lung cũng cảm thấy có chút khó tin.
"Cái vị Tam Tam cư sĩ này, dạy Thái Bình ngươi được mấy ngày rồi?"
Triệu Linh Lung nghiêm túc hỏi.
"Tính đi tính lại chắc cũng được nửa tháng."
Hứa Thái Bình thành thật trả lời.
"Mới nửa tháng?"
Từ Tử Yên xoa trán.
Hắn nghĩ, mặc kệ Tam Tam cư sĩ kia dạy tốt đến đâu, Hứa Thái Bình có thiên phú dị bẩm thế nào, chỉ luyện tập ngự kiếm nửa tháng thì so tài lần này cũng chẳng khác nào "mất bò mới lo làm chuồng".
"Sư đệ, Tam Tam trưởng lão kia đã dạy ngươi những gì?"
Triệu Linh Lung nghiêm túc nhìn Hứa Thái Bình.
So với việc Hứa Thái Bình có thể thể hiện được gì trong cuộc thi đấu thất phong hay không, giờ phút này nàng càng lo lắng về vị Tam Tam cư sĩ khó hiểu kia, lo lắng hắn có dạy hư tiểu sư đệ của mình hay không.
"Ngày đầu tiên, Tam Tam cư sĩ khắc khẩu quyết tâm pháp ngự kiếm lên ván gỗ để ta tự luyện tập, sau đó bảo ta thử ngự kiếm lấy vết kiếm trên vách đá."
"Mười ngày tiếp theo, ngày nào cũng lặp đi lặp lại chuyện này."
Hứa Thái Bình trả lời ngắn gọn.
"Chỉ có vậy thôi?"
Triệu Linh Lung nghe vậy cảm thấy khó tin, hận không thể lập tức trở về thất phong tìm lão cha không đáng tin cậy của mình để lý luận.
Từ Tử Yên cũng nhíu mày.
"Nghe có vẻ thú vị."
Lâm Bất Ngữ nghe vậy liền cất quyển thoại bản trong tay, tỏ vẻ hứng thú.
"Đúng, thật sự rất thú vị."
Hứa Thái Bình gật đầu cười.
Hắn không phải đang nói đỡ cho Tam Tam trưởng lão, mà thật sự cảm thấy thú vị, ít nhất bản thân hắn rất thích.
"Vị Tam Tam trưởng lão kia, bảo ngươi mỗi ngày vạch bao nhiêu vết kiếm trên vách đá?"
Lâm Bất Ngữ hỏi tiếp.
Câu hỏi này rõ ràng đã đi vào trọng tâm.
Triệu Linh Lung và Từ Tử Yên cũng tò mò nhìn Hứa Thái Bình.
"Ngày đầu tiên là ba nghìn."
Hứa Thái Bình nghĩ ngợi rồi đáp.
"Ba nghìn ư?!"
Từ Tử Yên và Triệu Linh Lung đồng thanh kinh hô.
"Ngày đầu tiên học ngự kiếm, đã bảo ngươi vạch ba nghìn vết kiếm trên vách đá cao trăm trượng?"
Triệu Linh Lung càng cảm thấy Tam Tam cư sĩ này không đáng tin.
"Đúng vậy, lần đầu ngự kiếm mà phải hoàn thành nhiệm vụ này quả thật hơi khó khăn, cho nên ta..."
"Cho nên ngươi không hoàn thành đúng không?"
Chưa đợi Hứa Thái Bình nói hết, Triệu Linh Lung đã tức giận ngắt lời hắn, rồi bất bình nói:
"Thái Bình đừng để ý, ngày đầu tiên không hoàn thành cũng là chuyện bình thường."
"Quả thật suýt chút nữa là không hoàn thành."
Hứa Thái Bình tán thành gật đầu.
"Suýt chút nữa là không hoàn thành, vậy có nghĩa là ngươi đã hoàn thành?"
Đôi mắt Từ Tử Yên sáng lên.
"Ừm."
Hứa Thái Bình khẽ gật đầu.
"Tuy phải làm đến tận đêm khuya, nhưng cuối cùng ta vẫn hoàn thành. Vì lo Tam Tam trưởng lão cho rằng ta chỉ làm cho xong việc, ta còn cố ý thêm một kiếm, tổng cộng là ba nghìn lẻ một kiếm."
Hắn nói tiếp.
"Ngày đầu tiên đã có thể dùng tâm pháp ngự kiếm xuất kiếm ba nghìn lần?"
Từ Tử Yên và Triệu Linh Lung liếc nhìn nhau, cả hai đều không thể tin được.
"Mấy ngày tiếp theo thì sao? Tam Tam trưởng lão kia có đưa ra yêu cầu gì nữa không?"
Triệu Linh Lung nóng lòng muốn biết chuyện tiếp theo.
"Những ngày gần đây cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, nhưng sau đó mỗi ngày ta đều tự thêm sáu trăm kiếm. Nếu còn thời gian, ta sẽ xuống núi sớm."
Hứa Thái Bình bình tĩnh đáp.
Hắn chỉ coi như đang giao lưu tâm đắc luyện kiếm với đồng môn.
Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng Từ Tử Yên và Triệu Linh Lung càng nghe càng kinh hãi.
"Nhưng bốn năm ngày trước, sau khi ta có thể vạch sáu nghìn kiếm trong vòng ba canh giờ, Tam Tam trưởng lão lại giao cho ta nhiệm vụ mới."
Hứa Thái Bình nói tiếp.
"Nhiệm vụ gì?"
Triệu Linh Lung vội hỏi.
"Ngự kiếm khắc chữ trên vách đá, mỗi ngày ít nhất ba nghìn chữ."
Hứa Thái Bình đáp.
Phần lớn thời gian hắn đều tu hành một mình, ít khi giao lưu tâm đắc tu luyện với đồng môn, nên cảm thấy rất mới mẻ và trả lời đặc biệt nghiêm túc.
Lần này, Triệu Linh Lung hoàn toàn ngồi không yên.
"Thái Bình, ngươi cũng hoàn thành rồi?"
Nàng kinh ngạc hỏi.
"Hoàn thành rồi, chỉ là tốn thêm rất nhiều thời gian, không thể về nhà sớm."
Hứa Thái Bình gật đầu nói.
Nghe vậy, Triệu Linh Lung và Từ Tử Yên lại liếc nhìn nhau rồi cùng im lặng.
"Tốc độ tu hành này, có phải... quá chậm rồi không?"
Thấy hai người im lặng, Hứa Thái Bình còn tưởng rằng biểu hiện của mình khiến hai vị sư tỷ thất vọng.
Không còn cách nào, hắn hiểu biết về kiếm tu quá ít, mỗi ngày cùng Tam Tam cư sĩ học chỉ là khắc vết kiếm và viết chữ, nên không rõ tiến độ tu hành bình thường của tu sĩ.
Nhưng qua những lời Tam Tam cư sĩ khắc trên ván gỗ mỗi ngày, hắn cảm thấy thiên phú của mình có lẽ thật sự bình thường, nếu không Tam Tam cư sĩ sao có thể chỉ ra nhiều khuyết điểm đến vậy?
"Nhưng ta cảm thấy tuy chậm một chút, chỉ cần viết thêm được một chữ, ta liền cảm nhận được sự tiến bộ của mình. Cho nên ta thấy cách dạy của Tam Tam trưởng lão rất phù hợp với ta."
Hắn vội bổ sung.
"Không phải phù hợp với ngươi, mà là chỉ phù hợp với ngươi thôi!"
Từ Tử Yên vừa buồn cười vừa nói.
"Tử Yên sư tỷ sao lại nói vậy?"
Hứa Thái Bình không hiểu.
Hắn còn tưởng rằng mọi người ở Thanh Huyền Tông đều luyện kiếm như vậy.
"Thái Bình, có lẽ ngươi không biết."
Triệu Linh Lung hưng phấn nhìn Hứa Thái Bình nói:
"Ở Thanh Huyền Tông, đệ tử lần đầu tu luyện ngự kiếm chi thuật, nếu có thể thành công ngự kiếm trong mười ngày đã là thành công, một tháng có thể điều khiển phi kiếm theo ý mình đã là có chút thành tựu, có thể tự nhiên điều khiển phi kiếm viết chữ thì trừ phi là thiên tài như Nhị sư huynh, nếu không ít nhất cũng phải ba tháng, mà Thái Bình ngươi chỉ mất nửa tháng!"
"Bất Ngữ của chúng ta cũng chỉ mất nửa tháng." Từ Tử Yên cười nhìn Lâm Bất Ngữ.
"Là mười bốn ngày." Lâm Bất Ngữ đính chính.
Nghe xong những lời này, Hứa Thái Bình đầu tiên là kinh ngạc, rồi trong lòng đầy nghi hoặc nói: "Các sư huynh khác lại mất nhiều thời gian như vậy sao? Nhưng ta cảm thấy rất đơn giản mà, chẳng lẽ là do bộ tâm pháp ngự kiếm vô danh kia của Tam Tam cư sĩ?"
Bỏ qua chuyện tẩy tủy phạt cốt, hắn rất rõ về thiên phú tu hành của mình, tuy không tệ nhưng tuyệt đối không thể coi là dị bẩm. Trước đây hắn có thể theo kịp tiến độ tu hành của các đệ tử khác hoàn toàn là nhờ thời gian và những bảo vật như Long Đảm Tửu tích lũy mà thành.
Cho nên hắn thấy chỉ có một khả năng, đó là Tam Tam cư sĩ dạy tốt hơn người khác.
"Kiếm thuật của Tam Tam cư sĩ không hề kém Cửu thúc..."
Hứa Thái Bình chợt nhớ tới đánh giá của phong chủ trong thư về Tam Tam cư sĩ, trong nháy mắt càng thêm kiên định phỏng đoán của mình.
Nhất định là nguyên nhân này!