Chương 2573 : Tìm sơ hở, Cố Vũ tuyển ngốc nhất biện pháp!
Dù có hộ thể đao cương cùng chiến giáp bảo vệ, Cố Vũ vẫn bị một đao của Bàng Trọng chấn động đến mức phun máu tươi.
Nhưng ngay khi vừa phun ra ngụm máu, quanh thân Cố Vũ bỗng bừng sáng một đạo kim quang tựa khung xương.
"Oanh!" một tiếng, thân thể Cố Vũ cao vọt lên hơn ba mươi trượng, khí huyết chi lực cũng tăng lên ngang ngửa Bàng Trọng.
Đông Phương Nguyệt Kiển mắt sáng lên:
"Cố Vũ đang điều động lực lượng tích súc trong thần nhân dị cốt?"
Hứa Thái Bình gật đầu:
"Không sai."
Đông Phương Nguyệt Kiển biến sắc:
"Ta nhớ Thái Bình đại ca từng nói, lực lượng thần nhân dị cốt của Cố Vũ chỉ duy trì được chưa đến một nén hương."
"Hắn thi triển lúc này, định cùng Bàng Trọng quyết một trận sống mái?"
Hứa Thái Bình mắt không rời lôi đài, sắc mặt ngưng trọng:
"Đến lúc rồi."
Đông Phương Nguyệt Kiển siết chặt tay, cũng dán mắt vào lôi đài.
"Oanh!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, quanh thân Cố Vũ có một đạo đao khí biến thành cột sáng xông thẳng lên trời.
Cột sáng đao khí "Phanh" một tiếng nổ tan, cùng với đó là vô số đao ảnh dày đặc như bão táp.
Đây chính là thức "Mưa Rào" trong Thiên Sát Đao của Cố Vũ.
"Ầm ầm long!..."
Trong tiếng chém xé dày đặc, đao thế của Bàng Trọng bị thức mưa rào của Cố Vũ đẩy lùi về một bên lôi đài.
"Bạch!"
Đẩy Bàng Trọng về phía bên kia lôi đài, Cố Vũ vung ngang trường đao, trầm giọng:
"Đao ý bất tận, mưa rào không dứt!"
Vừa nói, lại một trận "Ầm ầm" thiên địa rung chuyển vang lên, đao khí mưa rào trên lôi đài không giảm mà còn tăng.
Bàng Trọng ở phía đối diện nhếch mép:
"Thú vị, thú vị!"
Thân hình hắn hòa vào pháp tướng sau lưng, hóa thành người khổng lồ cao trăm trượng.
"Oanh!"
Bàng Trọng hợp nhất cùng pháp tướng, chỉ dựa vào pháp tướng đã chấn vỡ đao mưa trút xuống.
Rồi Bàng Trọng hét lớn, vung Mạch đao khổng lồ.
"Ầm ầm..."
Trong tiếng động trời, Bàng Trọng múa Mạch đao, hóa thành lốc xoáy lưỡi đao, càn quét về phía Cố Vũ.
"Oanh!..."
Trong tiếng xé gió kinh hồn, đao khí mưa rào của Cố Vũ không thể đến gần Bàng Trọng, vừa chạm đã bị lốc xoáy lưỡi đao đánh nát.
Một thức đao pháp này phát huy đến cực hạn khí huyết chân nguyên, đao thế và đao ý của Bàng Trọng, khó tưởng tượng làm sao phá giải.
Nhưng khi lốc xoáy lưỡi đao đã đến trước mặt, Cố Vũ không chút do dự, vung trường đao nghênh đón.
"Táng Đao!"
Trong tiếng quát lớn, Cố Vũ lại thi triển sát sinh đạo cực cảnh.
"Ầm ầm!..."
Chớp mắt, một tòa núi đao do vô số đao ảnh che trời tạo thành xuất hiện trên lôi đài.
"Ầm! Phanh phanh phanh!"
Nhưng trong tiếng nổ liên hồi, núi đao trên lôi đài bị lốc xoáy lưỡi đao của Bàng Trọng san bằng với tốc độ kinh người.
Thức này chỉ làm chậm đi tốc độ của lốc xoáy lưỡi đao của Bàng Trọng đôi chút.
Nhưng Cố Vũ không hề lùi bước, ẩn mình trong núi đao, đến khi Bàng Trọng sắp san bằng ngọn núi, bỗng xuất đao.
"Vụt!..."
Trong tiếng đao minh như sư tử hống, Cố Vũ mang theo mấy chục đạo đao ảnh che trời còn sót lại, một đao lại một đao, không ngừng chém vào lốc xoáy lưỡi đao của Bàng Trọng.
"Phanh phanh phanh phanh phanh!"
Trong tiếng nổ liên tiếp, Cố Vũ cứ thế ghìm chặt lốc xoáy lưỡi đao của Bàng Trọng.
"Oanh!"
Nhưng chỉ sau một hai hơi thở, lốc xoáy lưỡi đao bị ghìm chặt lại có dấu hiệu chuyển động.
Trường đao trong tay Cố Vũ biến thành đao ảnh cuối cùng, cũng phát ra tiếng vỡ vụn "Ken két".
"Oanh!..."
Cuối cùng, chỉ giằng co thêm chốc lát, đao ảnh do trường đao của Cố Vũ biến thành cũng vỡ tan.
Đồng thời, lốc xoáy lưỡi đao của Bàng Trọng lại bắt đầu tiến lên.
Đông Phương Nguyệt Kiển cau mày:
"Cố Vũ đã điều động thần nhân dị cốt chi lực, vẫn không thể ngăn cản chiêu này của Bàng Trọng."
Hứa Thái Bình mặt không đổi sắc:
"Chênh lệch khí huyết chân nguyên giữa hai người còn quá lớn."
"Nếu không thể ngăn chặn khí huyết chân nguyên mạnh mẽ của Bàng Trọng, Cố Vũ dù dùng hết thủ đoạn, e là không phải đối thủ."
Hứa Thái Bình bổ sung:
"Dù chỉ một thoáng áp chế."
"Chỉ cần có một thoáng áp chế, Cố Vũ có thể dùng sát lực của mình chiến thắng Bàng Trọng."
Đông Phương Nguyệt Kiển siết chặt tay, mắt không rời lôi đài:
"Không biết Cố Vũ sẽ tìm cơ hội này thế nào."
Ngay khi Đông Phương Nguyệt Kiển nghĩ vậy, "Oanh" một tiếng, đao thế của Cố Vũ lại bùng lên.
Cố Vũ gầm lên:
"Thiên Sát Đao, Lật Biển Thức!"
Vừa dứt lời, Cố Vũ vung trường đao, một đao nghênh đón lốc xoáy lưỡi đao của Bàng Trọng.
Trường đao chém xuống, đao thế hóa thành đao ảnh lớn hơn trăm trượng, trùng điệp chém vào lốc xoáy lưỡi đao.
"Ầm!"
Nhưng như mọi người dự đoán, đao ảnh này vỡ tan ngay lập tức.
Chỉ là, giống như tên thức Thiên Sát Đao của Cố Vũ, ngay khi đao ảnh vỡ tan, một đao ảnh khác như sóng lớn cuồn cuộn, chém vào lốc xoáy lưỡi đao.
"Ầm!"
Vẫn như cũ, đao ảnh này vỡ tan ngay lập tức.
Nhưng cũng như vừa rồi, ngay khi đao ảnh vỡ tan, một đao ảnh khác như sóng lớn cuồn cuộn, không chút khe hở chém vào lốc xoáy lư��i đao của Bàng Trọng.
"Phanh phanh phanh phanh phanh ầm!..."
Mọi người thấy, đao ảnh lật biển của Cố Vũ không ngừng vỡ tan, không ngừng tái hiện, không ngừng va chạm với lốc xoáy lưỡi đao của Bàng Trọng.
Đông Phương Nguyệt Kiển cau mày:
"Cố Vũ định làm gì?"
Hứa Thái Bình im lặng một lát, thần sắc phức tạp:
"Hắn dường như chọn cách ngốc nhất."
Đông Phương Nguyệt Kiển khó hiểu:
"Cách ngốc nhất?"
Hứa Thái Bình hít sâu, giải thích:
"Hắn muốn trong quá trình giằng co đao thế này, tìm sơ hở của Bàng Trọng, chỉ cần Bàng Trọng có chút lơ là hoặc khí huyết bất ổn, hắn sẽ có cơ hội phản kích."