Chương 372 : Lang Khiếu lĩnh, Trần Hạo Hoàng Phong cốc Nhiếp Thần
"Nguyện vọng gì cũng được sao?"
Hứa Thái Bình hướng Linh Nguyệt tiên tử xác nhận.
"Ít nhất tại Thiên Phật quốc này, ý chí của Già Diệp cổ Phật cao hơn tất cả."
Linh Nguyệt tiên tử gật đầu.
"Nếu ta có thể thay Nhị sư huynh ngăn cản những kẻ đến cướp đoạt Bồ Đề Quả, thay huynh ấy gánh chịu ác ý, có phải có thể hướng cổ Phật cầu nguyện?"
Hứa Thái Bình hỏi.
"Ngươi phải suy nghĩ kỹ, một khi dùng đến đạo giới luật này, phàm là kẻ nào động tâm tư với Bồ Đề Quả, đều sẽ trút ác ý lên thân thể ngươi."
"Ngươi phải đối mặt không chỉ mấy trăm tu sĩ Thông Huyền cảnh, thậm chí còn có Thương Cưu Luyện Thần cảnh."
"Với số lượng đó, dù ngươi có thể thi triển Chúng Sinh Bình Đẳng, cũng khó lòng chống đỡ."
"Mấu chốt nhất là, một khi mở ra đạo giới luật này, ngay cả ta cũng không thể nhúng tay."
Linh Nguyệt tiên tử nghiêm túc nhắc nhở Hứa Thái Bình.
"Linh Nguyệt tỷ từng nói, phàm cốt muốn thành tựu trên con đường tu hành, nhất định phải tranh, tranh với người, tranh với yêu, tranh với ma, tranh với trời."
"Lần này, ta muốn từ tay bọn họ, đoạt lại mạng cho Nhị sư huynh."
Hứa Thái Bình kiên định nói.
Chữ "Tranh" trong cách hiểu của hắn, không chỉ vì bản thân, mà còn vì những người bên cạnh.
Nghe vậy, Linh Nguyệt tiên tử trầm mặc hồi lâu.
Với người sống vô số năm như nàng, lời Hứa Thái Bình không khỏi ngây thơ, bồng bột.
Nhưng đó cũng là thứ mà họ đã đánh mất.
"Nếu năm xưa ta cũng bồng bột hơn chút, cố gắng tranh một phen, có lẽ đã cứu được sư phụ và sư huynh rồi?"
Linh Nguyệt tiên tử thoáng buồn bã.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt nàng lại kiên định, thầm nghĩ:
"Tiểu Thái Bình, nếu lần này ngươi đoạt lại được mạng cho Nhị sư huynh, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi tranh đoạt chiếc ghế Lâm Uyên Điện kia."
Nghĩ vậy, nàng đem pháp môn mở ra giới luật "Độ Ác Tu La" truyền vào đầu Hứa Thái Bình bằng thần niệm.
"Đa tạ Linh Nguyệt tỷ."
Cảm nhận được ký ức tràn vào đầu, Hứa Thái Bình trịnh trọng cảm tạ.
"Không cần khách khí, nhưng Thái Bình phải suy nghĩ kỹ, nếu chết ở đây, mọi cố gắng trước đây, cả trường sinh vốn có, đều tan thành bọt nước."
Linh Nguyệt tiên tử nghiêm túc cảnh cáo.
Hứa Thái Bình trầm mặc hồi lâu, rồi lắc đầu:
"Trường sinh đó, ta không cần."
Giọng hắn vẫn kiên định.
"Oanh!..."
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn từ xa vọng lại, cùng với đó là một luồng khí lãng mãnh liệt.
"Phía trước, hẳn là Thiên Âm Điện."
Linh Nguyệt tiên tử nhắc nhở.
Hứa Thái Bình gật đầu.
Hắn tìm một chỗ khuất, lấy Thần Đồ Cung ra.
Lập tức, cảnh tượng ngoài mười dặm hiện rõ trong mắt hắn.
Đúng như lời Linh Nguyệt tiên tử, nơi đó là Lang Khiếu Lĩnh Thiên Âm Điện, cũng là nơi Nhị sư huynh Thanh Tiêu xuất hiện lần cuối.
Hứa Thái Bình khẽ chuyển ánh mắt đến cổng Thiên Âm Điện, thấy một thanh niên cầm kiếm chắn trước cửa điện, hễ ai dám tiến lên, thanh kiếm trong tay hắn sẽ mang theo kiếm khí cuồng bạo quét ngang.
Nhưng Hứa Thái Bình cũng thấy, trên người Trần Hạo không còn chỗ nào lành lặn.
Tình cảnh còn khốc liệt hơn cả Nhị sư huynh.
"Linh Nguyệt tỷ, tỷ dùng Thần Đồ Cung đi."
Hứa Thái Bình đưa Thần Đồ trong tay cho Linh Nguyệt tiên tử.
Linh Nguyệt tiên tử đoán được ý định của Hứa Thái Bình, bèn bám vào đốt trúc cuối cùng, nhận lấy Thần Đồ Cung.
"Trước khi hóa thân Độ Ác Tu La, có thể giết thì cứ giết nhiều một chút, tuyệt đối không được nương tay."
Linh Nguyệt tiên tử nhắc nhở.
"Ta biết!"
Hứa Thái Bình gật mạnh, thân thể để lại một đạo tàn ảnh, nhanh chóng phóng về phía Thiên Âm Các.
...
Thiên Âm Các.
"Coong!"
Theo tiếng kiếm reo vang, mấy tu sĩ định xông vào Thiên Âm Các bị Trần Hạo của Thuần Dương Kiếm Tông chém bay.
Hai người còn bị chém đứt tay chân.
Cổng Thiên Âm Điện ngổn ngang không dưới mười xác chết, tay chân gãy nát khắp nơi.
Huyết khí ngút trời.
"Lại... Cảnh cáo các ngươi lần nữa... Kẻ tự tiện vào... Chết!"
Trần Hạo chống kiếm run rẩy, nhưng khi nói chữ "Chết" cuối cùng, sát ý và kiếm thế của hắn như sóng lớn, ập về phía đám tu sĩ trước điện.
Đám tu sĩ bị sát ý và kiếm thế này làm cho liên tiếp lùi lại.
"Trần Hạo, đủ rồi!"
Đúng lúc này, một giọng già nua vang lên trên đám đông.
Chỉ một tiếng, đã phá tan kiếm thế của Trần Hạo.
Đồng thời, một cỗ uy áp nặng nề như núi cao đè lên người Trần Hạo.
"Phốc!"
Trần Hạo bị uy áp ép đến hộc máu.
Nếu không có thanh trường kiếm chống đỡ, có lẽ đã quỳ rạp xuống đất.
"Oanh!"
Đúng lúc này, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, rơi xuống cổng Thiên Âm Điện.
Đó là một lão giả mặc áo bào trắng, thân hình cao lớn, tóc bạc da mồi.
"Nhiếp lão?"
"Là Nhiếp lão của Hoàng Phong Cốc!"
"Nhiếp Thần trưởng lão là Luyện Thần cảnh, Trần Hạo không phải đối thủ của ông ta."
Có tu sĩ nhận ra thân phận lão giả, xì xào bàn tán, vui mừng khôn xiết.
"Nhiếp lão?"
Trần Hạo ngẩng đầu, ánh mắt mê ly nhìn lão giả trước mặt.
"Người đức cao vọng trọng như ngài, sao cũng đến nhúng tay vào vũng nước đục này?"
Hắn khó hiểu hỏi.
"Tự nhiên là không ưa ngươi ở đây đại khai sát giới."
Nhiếp lão hừ lạnh.
"Không ưa ta đại khai sát giới?"
Trần Hạo nghe vậy cười nhạo.
"Bọn họ mấy trăm người vây công một mình ta, ngài nói ta đại khai sát giới?"
Hắn nhìn Nhiếp lão với ánh mắt tràn đầy thất vọng.
"Trần Hạo, ta biết Độc Cô Thanh Tiêu đã cứu mạng ngươi, nhưng ngươi cũng phải hiểu rõ, một khi gieo xuống Bồ Đề Chủng, hắn ắt phải chết."
Nhiếp lão sắc mặt khó coi, chuyển chủ đề.
"Chỉ cần huynh đệ ta còn sống, đừng mơ bước vào Thiên Âm Các này."
Trần Hạo lại giơ kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào Nhiếp lão.