Chương 732 : Bại lộ , tại hạ Thái Hạo tông trưởng lão
Một lát sau, Mục Vũ Trần mới chỉ vào thân ảnh cao lớn trên thành lâu, lắp bắp nói:
"A huynh, gương mặt này... Giống như... Giống như thật là hắn..."
Thực ra, khi nhìn thấy thân hình của Hứa Thái Bình, Mục Vân đã nhận ra đó chính là hắn.
Cùng là võ phu, ấn tượng về thể phách của Hứa Thái Bình trong hắn vô cùng sâu sắc.
"Nếu thật là hắn, vậy ta thua cũng không oan. Hôm qua hắn giao thủ với ta, cũng không dùng đến cái thể phách này."
Ánh mắt Mục Vân gắt gao nhìn chằm chằm vào Long Kình thể phách Nộ Long cảnh của Hứa Thái Bình.
Chỉ liếc mắt nhìn thể phách này thôi, hắn đã kinh hãi không thôi.
"Không chỉ thể phách, quyền ý của hắn cương mãnh cứng cỏi, lão phu sống nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy bao nhiêu võ phu sánh được hắn."
Trâu trưởng lão bên cạnh cũng lên tiếng.
"Vậy Trâu lão, A Dạ cùng hắn giao thủ, có mấy phần thắng?"
Mục Vân nhíu mày nhìn về phía Trâu trưởng lão.
"A Dạ sở trường thuật pháp và khống chế tiên bảo, không phải thể phách. Nếu bàn về đơn đả độc đấu, theo ta thấy phần thắng của A Dạ lớn hơn. Dù sao phóng nhãn ngũ phương thiên địa, linh cốt của A Dạ cũng có thể xếp vào hàng đầu."
Trâu trưởng lão rất tự tin nói.
Mục Vân nghe vậy nhẹ nhàng thở ra.
"Bất quá, nếu có thể, các ngươi tận lực không nên đắc tội Hứa Thái Bình. Dù sao đợi đến ngày Thiên Ma chiến trường mở lại, võ phu m���nh mẽ như Hứa Thái Bình là bảo hộ cho tu sĩ các ngươi sống sót."
Trâu trưởng lão trịnh trọng nhìn Mục Vân.
Mục Vân nghe vậy rất tán thành gật đầu.
Chợt, hắn quay đầu nhìn Mục Vũ Trần, trịnh trọng nói:
"Nghe thấy chưa?"
Mục Vũ Trần liên tục gật đầu, giơ tay lên bảo đảm:
"A huynh yên tâm, ta ngày mai sẽ mang một món lễ lớn, tự mình đến nhà xin lỗi!"
...
Chân Vũ Thiên, Thanh Huyền tông.
Trong rừng trúc U Huyền cư.
Triệu Linh Lung và những người khác cũng cảm thấy hoang mang không hiểu vì lời cảm tạ của Trương Mặc Yên. Đương nhiên, Hứa Thái Bình thắng, bọn họ vô cùng vui vẻ.
"Xem ra tiểu sư đệ của chúng ta, chẳng những tu vi kinh người, vận thế cũng tốt!"
"Vận thế đương nhiên cũng rất quan trọng!"
Trong lúc mọi người bàn bạc tiếp tục ăn mừng đêm nay, Độc Cô Thanh Tiêu bỗng nhiên nhận được tin Hoàng Tước đưa, lặng lẽ đặt một khối Nguyệt Ảnh Thạch lên linh kính.
H��nh ảnh Hứa Thái Bình vung quyền độc thủ Thiên Hải quan hiện ra trên linh kính.
Trong hình, Hứa Thái Bình song quyền máu thịt be bét, lưng bị ma vật xé rách tróc da thịt lộ Bạch Cốt, cùng tiếng gầm thét "Lại đến", khiến đám sư tỷ sư huynh thất phong giật mình.
Lâm Bất Ngữ lặng lẽ đứng cuối đám người, đưa tay sờ chiếc vòng ngọc, lẩm bẩm:
"Trước sát kiếp, một trăm năm khí vận của ta coi là gì."
Lần này, Lâm Bất Ngôn trong cơ thể hắn hiếm khi không phản bác.
Một lúc lâu sau, Độc Cô Thanh Tiêu đứng dậy, nhìn về phía Tê Nguyệt hiên:
"Đây hẳn là lý do Trương Mặc Yên nhận thua với Thái Bình. Tiểu sư đệ thắng, xưa nay không dựa vào vận thế, hoặc nói, vận thế của tiểu sư đệ là do từng quyền từng quyền mà có."
...
Tại U Vân thiên xa xôi.
Có người nói một câu giống hệt lời Độc Cô Thanh Tiêu.
"Hô..."
Nhị công chúa Sở Vũ Điệp ngồi trước bàn sách nhìn linh kính hồi lâu không nói, bỗng ngẩng đầu, thở dài rồi tựa lưng vào ghế lẩm bẩm:
"Hoàng lão đạo nói không sai, võ vận cần nhờ nắm đấm tranh đoạt."
Lúc này, một giọng khàn khàn hùng hậu truyền vào tai nàng qua truyền âm phù:
"Ngươi có biết, ngươi suýt nữa gây đại họa."
Sở Vũ Điệp cười khổ, truyền âm:
"Phụ hoàng, hài nhi nguyện lĩnh hết thảy trách phạt."
...
Hoàng thành.
Ly cung.
Chiêu vương vừa giáo huấn Nhị công chúa xong, sắc mặt vẫn còn khó coi.
"Chu lão yên tâm, quả nhân sẽ không thiên vị nó vì nó là con gái quả nhân, nên chịu trách phạt chắc chắn không thiếu."
Chiêu vương hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lão giả khôi ngô đang đứng quay lưng về phía mình, thành khẩn nói.
Lão giả không ai khác, chính là võ thần Chu Hoè.
"Ta tin bệ hạ nói được làm được."
Chu Hoè gật đầu, xoay người nhìn Chiêu vương.
"Chu lão, Vũ Điệp có sai, nhưng không đến mức Chu lão vội vàng đến cung một chuyến ch��?"
Chiêu vương khó hiểu nhìn Chu Hoè.
Ông cảm giác Chu Hoè còn có chuyện chưa nói với ông.
"Bệ hạ tự xem đi."
Chu Hoè nói, lấy ra một khối Nguyệt Ảnh Thạch, dùng lực nắm, cảnh mặt trời lặn trên biển hiện ra giữa hai người, cùng một giọng lười biếng vang lên:
"Chu lão, tiểu huynh đệ của ta nhờ ngươi trông nom mấy ngày, nếu hắn bị ức hiếp, ta làm đại ca cũng mất mặt."
Nói đến đây, cảnh tượng trên Nguyệt Ảnh Thạch rung lên, một gương mặt mệt mỏi, đầy râu xuất hiện trong hư ảnh.
Nhìn thấy gương mặt này, Chiêu vương biến sắc.
Không sai, người này là Trương Thiên Trạch.
"Chu lão, cho ngươi xem phong cảnh biển Tây Lưu."
Trương Thiên Trạch nhếch miệng cười.
Cảnh tượng trong hư ảnh lớn dần, thu hết bờ biển Trương Thiên Trạch đang ở vào trong hình.
Nhưng giờ phút này Chiêu vương không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh biển Tây Lưu, vẫn nhìn chằm chằm Trương Thiên Trạch.
��úng ra, là nhìn chằm chằm đầu lâu to lớn bị Trương Thiên Trạch ngồi dưới mông.
Nhìn thấy cái đầu kia, trong đầu Chiêu vương hiện ra một cái tên từng khiến cả U Vân thiên sống trong bóng tối – Giao Hoàng.
"Chu... Chu lão, Trương Thiên Trạch trảm Giao Hoàng?!"
Chiêu vương khó tin nhìn Chu Hoè.
Chu Hoè trầm ngâm rồi gật đầu:
"Vâng."
...
Đô thành Nam Sở.
Tiền viện Huyền Vân võ quán.
"Chuyện, không sai biệt lắm là như vậy."
Hứa Thái Bình kể lại vắn tắt kinh nghiệm ở Thiên Hải quan cho tiểu sư cô và mọi người.
Hắn không ngờ Trương Mặc Yên lại lấy việc nhận thua để báo ân tình ở Thiên Hải quan, càng không ngờ cảnh đại kiếp ở Thiên Hải quan đã lan truyền ra đô thành.
Nếu vậy, hắn không cần giấu diếm tiểu sư cô.
"Thực ra, ta chỉ giúp chút ít, Thiên Hải quan giữ vững được là nhờ Trấn Hải lâu đốt biển rộng lớn trận, cùng những tướng sĩ thủ thành bất chấp sinh tử."
Thấy mọi người kinh ngạc nhìn mình, Hứa Thái Bình vội giải thích.
"Sư huynh, huynh gọi đây là chuyện nhỏ?"
Sở Thiên Thành khó tin nhìn Hứa Thái Bình.
"Phanh, phanh, ầm!"
Lúc mọi người muốn hỏi thêm chi tiết về ngày hôm đó, cửa lớn Huyền Vân võ quán bị người dùng lực gõ vang.
"Người nào?"
Lục Như Sương cảnh giác đứng dậy.
"Tại hạ trưởng lão Thái Hạo tông, Hoàng Tông, hôm nay đặc biệt mang đệ tử Diệp Phi Ngư đến tạ tội vì chuyện hôm qua!"
Ngoài cửa vang lên giọng một lão giả.