Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1001: Cục Bảo vệ môi trường(2)

Châu Cuồng Sinh cũng được xem như là người hiểu nhiều biết rộng, sau khi nhìn thấy bộ dạng của mấy nhân viên cục bảo vệ môi trường này, cũng biết được có khả năng là bọn họ tới đây để kiếm chuyện gây khó dễ. Bằng không thì việc kiểm tra doanh nghiệp là việc của cục công thương, có liên quan cái rắm gì đến cục bảo vệ môi trường bọn họ cơ chứ.

- Anh là ai? Không nhìn thấy chúng tôi đang nói chuyện với Tổng giám của các anh hay sao?

Một tên tiểu gia hoả của cục bảo vệ môi trường nói.

- Quên mất không giới thiệu với mấy vị, đây là tổng giám đốc của công ty Bách Ức chúng tôi, tiên sinh Châu Cuồng Sinh. Mấy vị nếu như có việc gì cũng có thế trực tiếp nói chuyện với ngài ấy.

Sở Chấn Đông nói.

- Tổng giám đốc, cũng chính là nói những việc ở đây là do anh làm chủ?

Mục Hoa Dương hỏi. – Không sai. Châu Cuồng Sinh cười nhẹ gật đầu, nói:

- Mục chủ nhiệm, tôi biết ở gần đây có một quán trà không tồi, bằng không thì chúng ta đi qua bên đó nói chuyện đi.

- Ai da, ngài đừng nói những lời này, chúng tôi là đến để chấp pháp hành luật, chứ không có cái giao tình đó với ngài được.

Mục Hoa Dương xua xua tay nói, không còn nghi ngờ gì nữa nói.

- Được Châu Cuồng Sinh cẩn thận nói: – Vậy thì tôi cùng với ngài đi xung quanh đây

- Mộ chủ nhiệm, ban nãy ngài vừa mới nói có người báo lên công ty của chúng tôi có tiếng ồn. không biết tình hình cụ thế là như thế nào?

Châu Cuồng Sinh hỏi.

Sau khi nghe thấy Châu Cuồng Sinh hỏi, Mục Hoa Dương trầm mặt lại, nói:

- Cái này còn phải nói hay sao? Anh xem đi, công trình của các anh gây ra tiếng ồn quá lớn, nếu như thi công vào buổi tối thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của những người dân ở tiểu khi xung quanh biết bao nhiêu.

- Chậu chủ nhiệm ngài yên tâm đi, buổi tối chúng tôi kết thúc công việc từ rất sớm, sẽ không ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của những người dân ở tiểu khi xung quanh đâu.

Sau khi nghe Châu Cuồng Sinh nói xong, Mục Hoa Dương nhẹ đáp một tiếng, nói:

- Như vậy cũng không được, tiếng ồn ban ngày cũng không hề nhỏ chút nào, xung quanh đây đều là những toà nhà văn phòng, có thế không ảnh hưởng đến công việc của người ta hay sao?

- A…

Nghe Mục Hoa Dương nói xong, Sở Chẩn Đông đứng một bên có chút bất mãn nói:

- Buổi tối không cho thi công thì cũng tôi đi, đây đến cả ban ngày cũng không thế thi công bình thường hay sao?

khi nào thì nói là ban ngày không thế thi công bình thường chứ?

Nghe Sở Chấn Đông nói xong, Mục Hoa Dương nâng cao giọng nói:

- Mà là thi công bây giờ của các anh không bình thường, âm thanh thi công của các anh quá lớn rồi, đã ảnh hưởng đến công việc của các toà văn phòng

đó.

- Mộ chủ nhiệm, trong chuyện này khả năng là đã có hiểu nhầm gì rồi, chúng tôi đây tất cả đều vẫn ô đang thi công bình thường, sẽ không tạo ra âm anh – to ảnh hưởng gì cả.

Châu Cuồng Sinh giải thích.

- Đừng nói những lời vô dụng đó, bây giờ lập tức dừng thi công lại.

Mục Hoa Dương nghiêm sắc mặt, không còn nghi ngờ gì nữa nói.

Kẽo kẹt một tiếng, Mộ Dung Quần đẩy cửa phòng biệt thự ra, kéo lê thân thế mệt mỏi vào phòng khách, bộ quần áo mặc trên người nồng nặc mùi rượu, bước qua phía số pha trong phòng khách.

- Cha, cha về rồi.

Mộ Dung Huyên vừa đúng lúc đi ra từ phía phòng ngủ, sau khi nhìn thấy Mộ Dung Quần quay về, vội vã cười đón lấy.

- Ông xã, việc làm thế nào rồi, người làm dượng như anh cũng còn rất dễ sai bảo a. Hướng Tú Mai cười cười bắt chuyện

- Dễ sai bảo cái rắm, đừng có nhắc ba chữ này với anh nữa.

Mộ Dung Quần trừng đôi mắt già nua lên, lạnh giọng nói

- Ông xã, anh đây là làm sao vậy? Tối qua sau khi gặp Trương Vĩ, còn vui mừng nói với em là Trương Vĩ đã đồng ý cho vay, giúp đỡ cho hoạt động của công ty chúng ta, còn luôn miệng gọi anh là dượng, anh không phải là rất thoải mái hay sao?

Hướng Tú Mai nghi hoặc hỏi. – Tôi thoải mái cái rắm, người ta đó là đang miễn cưỡng, đang trêu đùa tôi.

Mộ Dung Quần mông vừa chạm xuống ghế số pha, quát mắng một câu.

- A, lẽ nào không có cách nào để giải quyết?

Hướng Tú Mai hỏi.

- Hôm qua Trương Vĩ nói thì hay lắm, thậm chí còn nói sẽ giúp tôi đi dặn dò, nhưng sau khi tôi đi tìm người phụ trách cụ thế, người ta căn bản không thèm để tôi vào trong mắt.

Mộ Dung Quần đập mạnh tay xuống tay vịn số pha, thẹn quá hoá giận nói.

- Ai, vậy có phải là Trương Vĩ đã đi dặn dò rồi những người phụ trách kia không nghe hay không. Rốt cuộc thì thời gian Trương Vĩ tới công ty quá ngắn, nói không chừng còn chưa có cách nào hoàn toàn kiểm soát được bộ phận công trình.

Hướng Tú Mai nói.

- Hừ, Trương Vĩ đã cho Vệ Khang từ chức rồi, bộ phận công trình còn có ai dám không nghe dặn dò chứ, tôi cảm thấy nhất định là nó đang cố ý.

Sau khi nghe vợ nói xong, Mộ Dung Quần nghiến răng ken két nói.

- Ân, em với Huyền Huyền cũng nghĩ giống như thế, có lẽ là người ta không muốn cho chúng ta thế diện, nếu không lần trước Dao Dao đi nói hộ, đối phương cũng không thế nào mà ơ hờ làm thinh được.

Hướng Tú Mai than thở một câu. – Lẽ ra thì không nên như thế, Trương Vĩ và Dao Dao đang quan hệ đi lại, tục ngữ nói vuốt mặt phải nể mũi, không cần thiết phải cố ý nhắm vào nhà chúng ta, nhà cũng ta với nó vốn lại chẳng có thù hận gì.

Hướng Tú Mai nhíu mày, có chút không hiểu nói.

- Cha mẹ, hay là con đi gặp Trương Vĩ nhé, con có cách khiến cho hắn phải thay đổi chủ ý.

Mộ Dung Huyên khẽ cắn cắn môi, trong mắt ẩn giấu tia oán hận, chậm chạp nói.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free