Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1014: Xúi bậy sau lưng (1)

- Anh có biết anh đây là đang vi phạm pháp luật hay không, anh có tin chúng tôi đi đến cục cảnh sát tố cáo anh hay không!

Lưu Khoa Trường uy hiếp

- Tôi thấy các anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ rồi.

Nhìn thấy hai người vẫn cứng miệng như thế, Trương Vĩ cười lạnh một tiếng, nói với Lưu Thành và Tam Bào bên cạnh:

- Vả vào miệng cho tôi, và tới khi nào bọn họ chịu nói thì thôi.

- Vâng, anh Vì.. – Nhìn cho rõ nhé, anh Vì.

Lưu Thành và Tam Bào đáp một tiếng, sau đó ra hiệu cho hai thanh niên lực lưỡng phía sau ra tay.

- Các người muốn làm gì hả? Lá gan của các người cũng không nhỏ đầu, còn dám động tay với chúng tôi.

Nhìn thấy bốn người lực lường đi qua, Hàn Trung Minh có chút sợ hãi nói.

- Mẹ nói, ông đây đánh mày đấy, để hắn xuống.

Sau khi nghe thấy lời Trương Vĩ, Tam Bào trừng mắt lên, để cho người đàn ông cao to mặc đồ đen đè Hàn Trung Minh xuống, qua đó bạt tai liên tục.

- Bốp bốp bốp….

Hàn Trung Minh và Lưu Khoa Trường bị hai người đàn ông lực lưỡng mặc áo đen đè xuống, Tam Bào và Lưu Thành mỗi người bạt tại một người, âm thanh bạt tai vang vọng trong phòng làm việc.

- Haiz, không biết tốt xấu gì cả.

Nhìn thấy hai người đó bị đánh, Trương Vĩ cười lạnh nói.

Tục ngữ nói “Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó

tìm đến cửa kiếm chuyện, chính là muốn làm chậm 6 trễ tiến độ công trình của công ty Bách Ức, ngày 2 hôm qua Trương Vĩ cũng đã nói chuyện tử tế nhưng đối phương vẫn cứ tiếp tục tìm phiền phức.

Tình cảnh ngày hôm nay của Trương Vĩ tự nhiên là không sợ mấy người này, nhưng mà muốn khuất phục được những người này cũng không dễ dàng gì, cứ dứt khoát cho bọn họ chút cứng rắn, đợi đến lúc đánh cho bọn họ chịu phục thì thôi, sự việc cũng tự nhiên mà được giải quyết.

Thực ra, nếu như Trương Vĩ sử dụng thuật đọc tâm, cũng có thế bí mật dò xét được cách nghĩ của hai người này, từ đó tìm ra bàn tay phía sau hậu trường cản trở công trình , có điều mấy nhân viên công vụ này thân phận quá thấp, còn chưa có đủ tự cách để Trương Vĩ phải dử dụng thuật đọc tâm.

Có những lúc muốn giải quyết vấn đề, thủ đoạn bạo lực vẫn là cách trực tiếp nhất, ma Trương Vĩ bây giờ cũng có năng lực đó và cũng có bối cảnh để sử dụng thủ đoạn bạo lực đó

Tiếng tát tại vang lên không ngớt, cùng với tiếng kêu thảm của Hàn Trung Minh và Lưu Khoa Trường, không chỉ vang vọng khắp bên trong phòng làm việc mà phòng phía bên ngoài cũng nghe thấy vô cùng rõ ràng khiến cho mấy nhân viên công vụ bên ngoài đó cảm thấy vô cùng bất an.

- Ở đây là thủ đô, bây giờ là xã hội pháp chế, sao lại vẫn có người dám sử dụng từ hình chứ.

- Đúng thế, chúng ta là nhân viên công vụ của quốc gia , cậu của tôi là phó đội trưởng của cục công an, các người không sợ chúng tôi đem chuyện này báo lên trên hay sao?

- Các anh mau thả chúng tôi ra khỏi đây đi, bằng không sau này sẽ tuyệt đối làm cho công ty của các anh phải đóng cửa.

- Mắng cái bà mẹ mày ấy, ông đây đánh mày thì đã sao nào, mày tưởng là chỉ mình nhà mày có người ở cục công an hay sao!

Nghe thấy mấy tên nhãi ranh cán bộ công chức kêu gào, Hoàng Mao Sinh liền nhảy ra ngoài, tay cầm ống thép hung hăng đập vào cái người vừa nói.

- Bịch….A..

Đầu tiên là tiếng ống thép đập vào người, sau đó là tiếng kêu thảm thiết thế lương, phòng làm việc phía ngoài trong chốc lát lập tức yên tĩnh, không còn an dám nói năng linh tinh nữa. Trừ mấy nhân viên công vụ đang sợ hãi kia ra, Điền Văn Văn cũng lo lắng không yên, tuy rằng không biết mục đích Trương Vĩ dẫn theo cô tới đây nhưng trong lòng cô cũng có loại dự cảm không hề tốt đẹp gì.

Mà Trương Vĩ luôn luôn biểu hiện là một người có văn hoá, từ trước đến nay luôn mặt mày tươi tắn tiếp đãi người khác, Điền Văn Văn dù cho có thế nào cũng không nghĩ đến Trương Vĩ còn có mặt bạo lực như thế này.

Đây là Điền Văn Văn mới nghĩ đến thân phận của Trương Vĩ, Trương Vĩ còn trẻ tuổi như thế đã làm phó tổng của công ty Hoa Dương, quản lý hạng mục công trình của công ty Bách Ức nếu như nói không có bối cảnh thì đến quỷ cũng không tin được, tự nhiên sẽ không sợ mấy nhân viên công vụ nhỏ nhoi kia.

- Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Chúng tôi nói là được chứ gì.

Vào lúc Điền Văn Văn đang trầm mặc suy nghĩ, bên trong phòng truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, có khả năng là do bị đánh sưng mặt lên rồi, tiếng nói chuyện có chút ngọng nghịu, có điều loáng thoáng vẫn có thế nghe ra là tiếng của Hàn

- Nói đi! Là ai bảo các anh đến đây kiếm chuyện?

Trương Vĩ đi đến trước bàn làm việc, nhìn về phía hai người đang quỳ trên mặt đất nói.

- Là Chung Kiến Hoa của tập đoàn Thái Cương! Là ông ta bảo tôi đến công trình này kiếm chuyện.

Hàn Trung Minh mơ hồ không rõ nói. – Chung Kiến Hoa? Sau khi nghe đối phương nói xong, Trương Vĩ không nhịn được mà âm u nét mặt, nghiêng đầu nhìn Lưu Khoa Trường ở bên cạnh, hỏi:

- Lưu Khoa Trường, anh cũng là do Chung Kiến Hoa phải đến sao? – Hừ, anh đừng cho rằng việc ngày hôm nay như thế mà đã xong, tôi cũng không phải là người dễ bắt nạt đầu.

Lưu Khoa Trường không trả lời câu hỏi, ngược lại còn nghiêng đầu trừng Trương Vĩ, uy hiếp.

- Tôi ghét nhất là người khác uy hiếp mình.

Trương Vĩ mặt lộ ra vẻ cười lạnh, cầm lấy cái gạt tàn ở trên bàn đập và đầu Lưu Khoa Trường.

- Bốp… – A….

Đúng lúc đó, cái gạt tàn đập lên đầu Lưu Khoa Trường, tiếng kêu thảm thiết vang lên, đầu của Lưu Khoa Trường cũng đập vỡ, máu phun ra.

- Máu Chảy máu rồi, sao anh có lại dám làm như thế với tôi, mau đưa tôi đến bệnh viện ngay!

Lưu Khoa Trường sờ vào chỗ chảy máu trên đầu, cảm thấy bị kích động, nét mặt kinh hoàng quát lên

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free