Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1056: Lấy lòng (1)
những người khác thù đứng trước mặt để làm việc.
Nếu như sau khi người của Công ty Hoa Dương nhìn thấy nhất định sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi vì hai người đứng trước bàn làm việc, một người là tổng giám đốc của Công ty Hoa Dương, một người là phó tổng bộ phận công trình của Công ty Hoa Dương, có thể nói là hai nhân vật lớn thứ nhất thứ hai của Công ty Hoa Dương.
Mà người đàn ông ngồi phía sau bàn làm việc kia trên mặt lộ ra vẻ âm u, chăm chú nhìn vào Uông Thần Vũ và Trương Vĩ, sau một lúc mới cất tiếng chất vấn:
- Uông tổng, một tổng giám đốc của Công ty Hoa Dương như anh lá gan đúng là càng ngày càng lớn hơn rồi, việc cho nổ nhà lớn như vậy cũng không báo cáo với tôi. Công ty Hoa Dương của các anh có đặt hệ thống trung tâm chúng tôi ở trong mắt nữa hay không hả.
- Lưu tổng tài, chuyện này không liên quan gì đến Uông tổng cả, là tôi đề nghị cho nổ phá huỷ hai toà nhà đó để vãn hồi lại danh tiếng của Công ty
Hoa Dương.
Trương Vĩ nói.
- Hừ, anh đừng có ở đây mà đóng giả làm hảo hán với tôi, tôi vẫn còn chưa kịp răn dạy trách mắng cậu đâu.
Lưu Quảng Vĩ quay đầu lại trừng mắt lên nhìn Trương Vĩ, nói.
- Hai toà nhà lớn sắp hoàn thành rồi, cậu nói cho nổ huỷ đi là nổ, chơi vui không? Thoả mãn không? Có từng nghĩ sẽ báo cáo lên với cấp trên hay không?
- Lưu tổng tài, công ty kiểm tra ra nguyên vật liệu xây dựng kém chất lượng, lúc đó xã hội dự luận đảo điên, nếu như không kịp thời áp dụng biện pháp thì đối với Công ty Hoa Dương chúng ta sẽ là một đả kích quá lớn, cho nên tôi mới không suy
nghĩ kỹ càng mà cho phá huỷ hai toà nhà đó, không T kịp báo cáo lên với lãnh đạo.
Trương Vĩ giải thích.
-Hừ, nói như thế thì việc mà cậu làm ngược lại a lại là có lý sao.
Lưu Quảng Vĩ vỗ mặt bàn một cái, tức giận măng.
- Lưu tổng tài, tuy rằng Trương tổng không kịp thời báo cáo lên trên những cũng đã vì công ty mà suy nghĩ, mà hiện tại thì hiệu quả thu được cũng rất tốt, tôi thấy thì công tội ngang nhau rồi.
Uông Thần Vũ đề nghị.
- Cái gì mà công tội ngang nhau chứ, có công chính là có công, có tội thì chính là có tội, nếu như mọi công ty ở khu vực trung tâm đều tiền trảm hậu tấu như công ty các anh, vậy thì còn cần một tổng tài khu vực trung tâm như tôi đây làm cái gì hả. Các anh cứ dứt khoát đi báo cáo trực tiếp với Hội đồng quản trị của tập đoàn là được rồi.
Lưu Quảng Vĩ trách mắng.
Tuy rằng việc Trương Vĩ tổ chức cho nổ hai toà nhà giành được hảo cảm của mọi người và làm tăng cao được giá cổ phần của Công ty Hoa Dương, Công ty Hoa Dương bỏ đi hai toà nhà này cũng tính là cuộc mua bán lớn thế nhưng cái này không thể trở thành cái lý của việc Trương Vĩ cho nổ toà nhà được.
Khu vực trung tâm của tập đoàn Hồng Đỉnh bao trùm lên tất cả
các công ty ở trung tâm, công ty trung tâm có tất cả những
việc gì đều phải báo cáo lên cho Lưu Quảng Vĩ, mỗi người phụ
trách của từng công ty cũng phải chịu sự chỉ huy của Lưu
Quảng Vĩ.
Mà Công ty Hoa Dương lại là xí nghiệp dẫn đầu của khu vực trung tâm, ngoài ra còn có mười mấy công ty thuộc khu vực trung tâm nữa. Đại bộ phận đều sản xuất xây dựng xoay quanh Công ty Hoa Dương.
Nếu như Lưu Quảng Vĩ không có cách nào áp chế được Công ty Hoa Dương vậy thì các công ty khác cũng sẽ không nghe lời một tổng tài khu vực trung tâm như hắn nữa.
Đổi cách nói khác thì hành động của Trương Vĩ
. Nếu như tất cả đều tiền trảm hậu tấu giống như
Công ty Hoa Dương, vậy thì còn cần một tổng tài khu vực trung tâm như hắn làm gì cơ chứ.
- Hai người các anh ra ngoài đi, trong hai ngày hãy giao cho tôi một bản kiểm điểm, đến lúc đó sẽ thông báo phê bình trước toàn thể khu vực trung tâm.
Lưu Quảng Vĩ mắng một tiếng rồi xua xua tay nói.
Uông Thần Vũ và Trương Vĩ đưa mắt nhìn nhau, cũng không còn có hứng thú lưu lại nghe mắng nữa, quay người đi ra khỏi văn phòng tổng tài của khu vực trung tâm, trong lòng cũng đều bị kìm nén một bụng lửa.
- Mẹ nó, ông đây tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc và cổ đông của Công ty Hoa Dương, thế mà lại bị tên gia hoả nhà người mắng như mắng chó vậy.
Uông Thần Vũ mắng chửi một câu.
- Thôi bỏ đi Uông tổng, quan to một cấp đè chết người, ai bảo người ta làm lãnh đạo cơ chứ.
Trương Vĩ cười lạnh một tiếng nói.
- Hắn cũng chỉ có thể đắc ý hai ngày nữa thôi, đợi đến khi việc khôi phục Hội đồng quản trị được báo lên trên rồi, tôi xem hắn còn có thể làm mưa làm gió nữa hay không.
Uông Thần Vũ nghiêng đầu lại nhìn Trương Vĩ nói.
- Ha ha.
Trương Vĩ cười ha ha một tiếng, cũng không tiếp thêm lời nữa.
- Trương tổng, chuyện mà trước đây chúng ta nói, anh không quên mất rồi đó chứ. Đến lúc đó vẫn cần anh ở trước mặt Đổng sự trưởng nói tốt một hai câu. Chỉ cần có thể thành lập lại Hội đồng quản trị, có thể để tôi trở thành Đổng sự trưởng của
này của tôi sớm muộn gì cũng là của anh.
Uông Thần Vũ nói.
- Uông tổng yên tâm đi, tôi đã liên hệ với ông nội rồi. Ông tuy rằng không bảo đảm gì có điều cũng đáp ứng sẽ giúp sức một phần.
Trương Vĩ ba hoa khoác lác nói, kỳ thực hắn căn bản là chẳng liên hệ gì với Trương Khôn Trung cả.
- Trương tổng quả nhiên là người làn việc lớn, chỉ cần sau khi thành lập được hội đồng quản trị, tôi sẽ tiến cử cậu làm tổng giám đốc của công ty.
Để Trương Vĩ kiên định đứng về phía mình và ra sức giúp cho mình trong Hội đồng quản trị, Uông Thần Vũ lại lần nữa nhắc lại một lần lợi ích.
- Ngài yên tâm đi, tôi biết rồi.
Trương Vĩ gật đầu đáp một tiếng, trong lòng không cho là đúng nói:
- Nếu như thật sự đợi ông hai năm nữa mới đem chức vụ tổng giám đốc giao ra, đến lúc đó thì hoa cúc vàng cũng lạnh rồi. Tôi mới không có cái sự nhẫn nại ấy. A
Tám giờ sáng, trong siêu thị Gia Lạc Phúc gần biệt thị Lạc Thành có một người con gái đẹp tuyệt vời đi ra, toàn thân mặc một váy dài bó sát người
màu đen, đi trên một đôi giày cao gót màu đỏ, cơ thể nhanh nhẹn thướt tha vô cùng.
Người con gái đó không phải là ai khác mà chính là Trương Kỳ mới đi nghe ngóng tin tức từ trong cục công an ra, thuận tiện đi siêu thị mua đồ. Bởi vì vẫn chưa tìm thấy Lưu Quế Hoa cho nên thần sắc của Trương Kỳ có chút ảm đạm.
Trong tay Trương Kỳ xách một cái túi nhựa xuôi theo bên người, đi về hướng tiểu khu biệt thự Lạc Thành, bởi vì vẫn đang nghĩ đến việc của Lưu Quế Hoa nên có chút không tập trung.
- Xin chào Trường tiểu thư.
Đúng vào lúc này, cách Trương Kỳ không xa xuất hiện một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ.