Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1059: Sự việc phát sinh (2)
Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Quảng Vĩ thần thanh khí sáng đến
công ty, trong miệng còn ngâm nga bài hát “đại nữ nhân” ,
nhìn thấy ai cũng mỉm ở cười gật đầu, biểu thị cho việc tối
qua hắn vô cùng
thoải mái.
Lưu Quảng Vĩ một đường đi thẳng tới phòng làm việc của mình,
thu dọn đồ đạc trên mặt bàn một chút, xem qua tài liệu báo
cáo lên của các công ty, trong lòng cũng đang ngẫm nghĩ xem
có nghiệp vụ nào thích hợp hay không để truyền qua tay cho
công ty của Hoàng Diễm Lệ.
- Reng reng reng. . .
Đúng vào lúc này tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là từ điện thoại công việc của Lưu Quảng Vĩ, Lưu Quảng Vĩ cầm điện thoại lên xem, là điện thoại của tổng tài Tô Hưởng Lộc của bộ phận trong nước.
Sau khi nhìn thấy số điện thoại này, Lưu Quảng Vĩ không dám có chút chậm trễ nào vội vàng ấn nút nghe điện thoại, nói:
- Đại ca, anh tìm em có việc gì sao?
- Thời gian làm việc đừng gọi tôi là đại ca, cứ xưng hô theo đúng chức vụ ở công ty đi.
Trong điện thoại truyền đến tiếng nói uy nghiêm của một người đàn ông.
- Được ạ, Tô tổng, ngài có gì phân phó sao? Lưu Quảng Vĩ cẩn thận nghiêm túc nói.
Cái người gọi là “đại ca” , “Tô tổng” trong miệng Lưu Quảng Vĩ này không chỉ là tổng tài của bộ phận trong nước của tập đoàn Hồng Đỉnh mà còn là anh trai ruột của bà xã Lưu Quảng Vĩ, Lưu Quảng Vĩ
- Có chuyện gì cần phân phó, cậu còn hỏi tôi hay sao? Chuyện của Công ty Hoa Dương là như thế nào đây?
Tô Hưởng Lộc lạnh giọng chất vấn.
- Chuyện của Công ty Hoa Dương? Ngài là đang nói đến chuyện cho nổ toà nhà sao?
Lưu Quảng Vĩ nghi hoặc.
- Nổ nhà cái dăm ấy! Anh còn dám nhắc đến chuyện này à. Nếu không phải vì chuyện này, cổ động của Công ty Hoa Dương có thể liên danh đòi thành lập lại Hội đồng quản trị hay sao!
Tô Hưởng Lộc quát lên.
- A, ngài nói cái gì cơ? Cổ đông của Công ty Hoa Dương lại dám liên danh đòi thành lập lại Hội đồng quản trị. Tại sao tôi không có chút tin tức gì thé?
Sau khi nghe Tô Hưởng Lộc nói xong, Lưu Quảng Vĩ lập tức chảy mồ hôi lạnh đầy người.
- Cậu còn không biết ngại mà nói à, cậu đang làm ăn kiểu gì thế hả? Nếu như để Công ty Hoa Dương thành lập lại được Hội đồng quản trị rồi thì một phó tổng tài khu vực trung tâm như cậu còn ai thèm để vào trong mắt nữa hả!
Tô Hưởng Lộc giáo huấn.
- Tô tổng, chuyện này ngài chắc chắc chứ?
Lưu Quảng Vĩ vẫn không dám tin như cũ, hỏi.
Tập đoàn Hồng Đỉnh là trung tâm phát triển bất động sản, các tài sản khác đều là phục vụ xoay
S quanh trung tâm, mà Công ty Hoa Dương chính là ( trung tâm của khu vực trung tâm, một khi Công ty 8 Hoa Dương thành lập được Hội đồng quản trị rồi Z vậy thì càng có được nhiều chủ quyền hơn, cũng ỗ thoát khỏi sự khống chế của khu vực trung tâm, có – thể trực tiếp làm việc với tập đoàn, chuyện này đối 2 với uy nghiêm của khu vực trung tâm tuyệt đối là
một đả kích vô cùng to lớn.
Về sau các công ty khác của khu vực trung tâm vì đạt được hạng mục của địa sản Hoa Dương, đến lúc đó sẽ đi nịnh nọt Hội đồng quản trị của Công ty Hoa Dương, ai còn nghe sự sai khiến của khu vực trung tâm nữa chứ.
- Phí lời, chuyện này đã báo lên Hội đồng quản trị của tập đoàn rồi, nếu như không chính xác thì tôi gọi điện thoại cho anh làm cái gì.
Tô Hưởng Lộc hỏi ngược lại.
- Tô tổng, vậy ngào cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?
Lưu Quảng Vĩ sắp xếp suy nghĩ, cẩn thận nghiêm túc hỏi.
- Hừ, tuy rằng Hội đồng quản trị của tập đoàn cũng không hy vọng tạo ra sự đặc biệt cho Công ty Hoa Dương, như thế không thuận tiện quản lý cả tập đoàn. Thế nhưng chuyện phá huỷ nhà đã làm tổn hại đến lợi ích của cổ đông của Công ty Hoa Dương, chuyện này chủ yếu là vẫn phải xem có người giật dây phía sau lưng hay không. Căn nguyên quan trọng nhất vẫn là ở Công ty Hoa Dương, anh thăm dò kỹ lưỡng ở Công ty Hoa Dương một chút, như thế tôi mới có thể giúp anh ở phía tập đoàn.
Tô Hưởng Lộc nói
- Được a, ngài yên tâm đi, tôi sẽ đi tìm hiểu tình hình xem, nhấy định sẽ báo ngay cho ngài.
Lưu Quảng Vĩ nói.
- Ân, trước mắt cứ vậy đi, tôi vẫn còn có chuyện ẽ khác cần xử lý, cúp đây.
Tô Hưởng Lộc sau khi nói xong lập tức ngắt điện thoại di động.
- Mắng cái gì mà mắng chứ không phải chỉ có một ông bố tốt thôi sao? Lão tử đầu nếu không phải là xuất thân bình thường còn cần phải chịu sự ức hiếp của an hem các người hay sao!
Sau khi ngắt điện thoại, Lưu Quảng Vĩ chửi một tiếng, trong lòng cũng bừng bừng lửa giận, lại nghĩ đến việc của Công ty Hoa Dương, lần nữa chửi ra
miệng.
- Cái tên đần độn thối nát Uông Thần Vũ nhà ngươi, trách nào lại dám phản kháng lại lão tử đây, hoá ra là đã có ý làm phán từ trong đầu óc, muốn để Công ty Hoa Dương thoát khỏi sự khống chế của khu vực trung tâm, anh nghĩ là đơn giản như vậy hay sao?
Lưu Quảng Vĩ bây giờ mới hiểu rõ, việc Công ty Hoa Dương huỷ phá nhà Uông Thần Vũ tại sao lại không muốn báo cáo lên cho mình, hoá ra là tự biên tự diễn một màn khổ nhục kế để mượn cơ hội để nghị thành lập lại Hội đồng quản trị.
Sau khi nghĩ đến điều này, Lưu Quảng Vĩ không nhịn được mà cau mày, mặt lộ ra vẻ lo lắng, than thở:
- Cái tên chủ trì vụ nổ nhà Trương Vĩ kia cùng với Trương gia chống lưng phía sau Trương Vĩ còn có vai trò gì trong chuyện này không nữa?