Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1077: Gây chuyện (2)
– Vâng, anh nói rất đúng, tôi sẽ nhanh chóng nghiên cứu ra một phương án, tranh thủ lúc thế vận ô hội Olympic chưa diễn ra.
Trình Chí Viễn đứng thẳng người lên, nghiêm ễ mặt nói.
- Không phải nhanh chóng, là nhất định. Trương Vĩnhấn mạnh lần thứ hai.
- Ting, ting, ting. . .
Ngay lúc Trương Vĩ vừa dứt lời, điện thoại di động trên tay hắn đột nhiên vang lên, Trình Chí Viễn vội vàng mượn cơ hội này đứng dậy, nói rằng:
- Trương tổng, nếu ngài có điện thoại gọi đến vậy tôi không quấy rầy anh nữa.
- Ừ, anh đi đi.
Trương Vĩ nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, hiện trên màn hình chính là số điện thoại của Trương Kỳ.
- Được, vậy tôi cáo từ trước.
Trình Chí Viễn cúi đầu chào, sau đó sải bước đi ra khỏi phòng làm việc.
- A lô, Kỳ Kỳ, tìm anh có việc gì? Trương Vĩ nhấn nút trả lời, nói.
- Trương Vĩ, tìm được mẹ em rồi!
Trong giọng nói của Trương Kỳ mang theo về vui mừng, nói.
- A, vậy tốt rồi, thân thể có ảnh hưởng gì không?
Trương Vĩ hỏi.
- Không có việc gì, bá phụ và bá mẫu đã chạy tới, mẹ em ngoại trừ gầy đi một chút cũng không có chuyện gì khác.
Trương Kỳ nói.
- Ừ, vậy tốt rồi.
Trương Vĩ cười một tiếng, nói:
- Như vậy đi, lát nữa anh cùng em trở về một 8 chuyến, như vậy cũng có thể cho em càng thêm yên
tâm.
- Công việc của anh giờ bận rộn như vậy, – không cần cố ý xin nghỉ theo em về đâu. Bây giờ = em bắt taxi về là được rồi.
Trương Kỳ dịu dàng từ chối nói.
- Như vậy sao được chứ, một mình em trở lại, anh lo lắng.
Trương Vĩ nói.
- Không sao cả, không hàn huyện với anh nữa, bây giờ em phải sắp xếp một chút, lát nữa trực tiếp quay về Bảo Thành Thị.
Trương Kỳ nói một câu, sau đó liền cúp điện thoại di động.
- Cuối cùng cũng tìm được rồi, Kỳ Kỳ cũng có thể yên tâm.
Trương Vĩ thở dài một hơi, nói.
Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, chuyện Lưu Quế Hoa mất tích đã đánh vỡ tâm lý của Trương Kỳ, khiến cho nàng bức thiết tìm một chỗ để dựa vào, dưới sự xung động đã phát sinh quan hệ với Trương Vĩ, bằng không hai người rất khó có khả năng đi đến bước này.
Trong cửa hàng công ty Trung Vĩ ở đường Lệ Giang Triệu Khu, thành phố Bắc Kinh, phòng làm việc của tổng giám đốc khu vực Triều Khu chính đặt ở chỗ này, mà tổng giám đốc khu vực Triều Khu chính là Vương Kiến Phát.
Lúc này đã là gần mười giờ tối, Vương Kiến Phát vẫn ngồi trong phòng làm việc như trước, xem các tài liệu và tin tức từ các chi nhánh đưa đến. Y biết năng lực của mình không phải quá mạnh, có thể ngồi ở vị trí này cho đến bây giờ có một phần rất lớn là nhờ vào quan hệ với Trương Vĩ, vì thế y càng thêm nỗ lực hơn so với người thường.
Hiện tại Triều Khu tổng cộng chỉ có mười cửa
hàng, tổng giám đốc khu vực này có tiếng mà T không có miếng, thế nhưng trong lòng Vương Kiến Phát hết sức rõ ràng, theo sự phát triển nhanh chóng
của công ty Trung Vĩ, các cửa hàng ở Triều Khu a cũng sẽ không ngừng tăng nhanh.
Tổng giám đốc khu vực Triều Khu hắn sẽ không chỉ quản hạt các cửa hàng tương ứng, thậm chí theo lượng cửa hàng không ngừng tăng, hoàn toàn có thể tấn thăng làm quản lý đại khu, rảo bước tiến về hướng thượng tầng của công ty.
- Cốc cốc cốc. . .
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một trang tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Vương Kiến Phát chưa kịp phản ứng gì thì cửa phòng đã bị người mở ra.
- Tổng giám đốc Vương, một đám người vừa vào cửa hàng, có vẻ như là đến gây chuyện.
Một nhân viên nghiệp vụ xông vào nói.
-
Tôi biết rồi, bây giờ tôi liền đi ra xem một
chút.
Nghe nhân viên nghiệp vụ nói, Vương Kiến Phát không khỏi nhướn mày, theo đối phương đi ra khỏi phòng làm việc.
Đại bản doanh công ty Trung Vĩ ở Đông Khu thành phố Bắc Kinh, Trương Vĩ và lãnh đạo khu vực Đông Khu hết sức quen thuộc cho nên chưa từng có người nào đến Đông Khu gây sự. Thế nhưng không lâu sau khi công ty Trung Vĩ dời đến Triệu Khu, cũng không có người quen trong chính phủ và cục công an, không thiếu chuyện có vài người đến cửa gây sự.
Sau khi Vương Kiến Phát đi ra khỏi phòng làm việc, quả nhiên thấy trong cửa hàng có bảy tám người đàn ông đang đứng, dáng dấp gương mặt hung thần ác sát, túi mang bên người dường như còn cất dấu thứ gì đó, khiến nhân viên trong cửa hàng đều cảm thấy hết sức khẩn trương.
- Chào mấy anh bạn, tôi là tổng giám đốc khu vực công ty Trung Vĩ Vương Kiến Phát, các anh
đến công ty chúng tôi có chuyện gì không?
Vương Kiến Phát liếc mắt quan sát mấy người õ này, tuy rằng trong lòng không khỏi có chút sợ hãi nhưng vẫn kiên trì đi tới, hỏi.
- Tao là Long ca, hôm nay tao đến thu phí 2 đất, công ty bọn mày có mấy cửa hàng ở Triều
Khu, một cửa hàng một tháng một vạn đồng, nộp trước ba tháng đi.
Người đàn ông tự xưng là Long ca nói.
Người đàn ông này tầm hơn ba mươi tuổi, thân cao, thể béo, đầu lớn bóng lưỡng, thân dưới mặc một chiếc quần màu đen, thân trên mặc một chiếc áo kẻ đen, trên cổ đeo một cái dây chuyền vàng to như ngón út. Điều khiến cho người ta sợ hãi là trên
mặt y có một vết sẹo.
- Long ca, phí đất là có ý gì? Trước đây tôi chưa từng nghe qua.
Vương Kiến Phát nặn ra vẻ tươi cười, thận trọng nói.
-
Đệch, con mẹ mày dám đùa với bố à.
Nghe Vương Kiến Phát nói, mặt Long ca trở nên dữ tợn, nhấc chân phải của mình lên đá một cước lên người Vương Kiến Phát, trực tiếp làm cho Vương Kiến Phát ngã lăn xuống đất.
- A. . . đừng đánh tôi! Vương Kiến Phát co rúc ở trên mặt đất, khóc thét một tiếng, nói.
- Bây giờ mày biết làm gì chưa?
Long ca phun một bãi nước miếng, hung tợn chỉ vào Vương Kiến Phát, nói rằng:
- Hôm nay mày dám không nộp, bố không chỉ đánh mày, còn muốn đập cửa hàng của mày!
Chương 1078: Long ca (1) Ting ting ting. . .
Một chồi chuông điện thoại vang lên trong phòng ngủ của Trương Vĩ, Trương Vĩ chậm rãi mở hại mắt ra, từ đầu giường thò tay lấy điện thoại của
mình, nhấn nút trả lời, nói: – A lô, tôi là Trương Vĩ.
Chủ tịch Trường, tôi là Đặng Hữu Tài, gọi điện sớm như vậy không biết có quấy rầy anh nghĩ ngơi không?
Đặng Hữu Tài lên tiếng.
- Có chuyện gì anh cứ nói đi. Trương Vĩ trầm giọng phân phó.
- Trương tổng, Triều Khu lại có mấy cửa hàng bị đập phá, hơn nữa lần này còn đánh nhân viên trong cửa hàng.
Đặng Hữu Tài lên tiếng.
- Tình hình thương thế nhân viên trong công ty có nghiêm trọng không? Rốt cục là vì nguyên nhân gì?
Trương Vĩ hỏi.
- Thương thế thật ra không nghiêm trọng lắm, tổng giám đốc Vương Kiến Phát cũng bị đối phương đánh. Căn cứ vào miêu tả của tổng giám đốc Vương, đối phương tới công ty chúng ta thu phí đất, hơn nữa lúc đi còn uy hiếp, nếu trong vòng ba ngày không giao ra phí đất, tất cả các cửa hàng ở Triều Khu đều sẽ bị đập phá.
Đặng Hữu Tài lên tiếng.
- Cái gì? Vương Kiến Phát cũng bị người ta đánh, còn muốn lão tử phải giao phí đất gì đó, cảnh sát làm ăn cái gì thế không biết, thuế lão tử nộp đều cho chó ăn sao?
Trương Vĩ măng to.
- Trương tổng, vậy ngài xem nên làm gì bây giờ?
Đặng Hữu Tài hỏi.
- Như vậy đi, lát nữa tôi tự mình qua xem một chút, an ủi các nhân viên bị thương một chút.
Trương Vĩ thở dài một cái, nói.
- Được, lát nữa gặp.
Đặng Hữu Tài nói.
- Ừ.
Trương Vĩ Vĩ nhẹ giọng trả lời một câu, sau đó cúp điện thoại di động trong tay, thần sắc trên mặt càng thêm xấu xí.
Mấy cửa hàng mới mở liên tiếp gặp chuyện không may, Vương Kiến Phát cũng bị bọn du côn đánh. Nếu Trương Vĩ vẫn không ra mặt xử lý, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến sự yên ổn của công ty.
Cuộc điện thoại vừa gọi tới khiến Trương Vĩ không còn buồn ngủ nữa, rửa mặt một phen lại chào hỏi với trợ lý Điền Văn Văn một tiếng, sau đó trực tiếp chạy tới Triều Khu.
Trong cửa hàng công ty Trung Vĩ ở đường Lệ Giang Triều Khu thành phố Bắc Kinh, đây là cửa hàng vừa mới không lâu, trong cửa hàng đều là các thiết bị mới được lắp đặt, thế nhưng trải qua trận đập phá ngày hôm qua đã trở thành một đồng phế tích.
Một chiếc ô tô màu trắng đỗ trước cửa tiệm, Trương Vĩ đi ra từ trong ô tô, thấy cửa hàng bị đập phá bừa bộn, lửa giận trong lòng lần thứ hai dâng lên.
Sắc mặt Trương Vĩ âm trầm đi về phía cửa tiệm đầy mảnh vỡ thủy tinh, có rất nhiều người đi đường vây quanh xem ở một bên, mấy nhân viên nghiệp vụ đang bận rộn thu dọn ở trong cửa hàng.
Lúc Trương Vĩ đến cửa hàng, Đặng Hữu Tài và Vương Kiến Phát cũng tiến lên đón tiếp, trên mặt Vương Kiến Phát còn có hai dấu bàn tay rõ ràng, trên trán còn có một vệt máu đọng.
- Chủ tịch Trường, anh đến rồi.
Thấy Trương Vĩ đi vào, Đặng Hữu Tài và 2 Vương Kiến Phát liền chào hỏi.
- ừ. Trương Vĩ gật đầu lên tiếng, nhìn thương thế trên mặt Vương Kiến Phát một chút, hỏi:
- Kiến Phát, anh không sao chứ.
- Thương thế là chuyện nhỏ, nhưng rất oan uống.
Sắc mặt Vương Kiến Phát đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói.
Tối hôm qua, người đàn ông tên là Long ca kia muốn Vương Kiến Phát giao ra mười vạn nguyên tiền phí đất. Vương Kiến Phát đương nhiên không thể giao cho đối phương, lập tức Long ca kia để cho đàn em đập phá hết mọi thứ trong cửa hàng, sau đó còn cho người đánh Vương Kiến Phát.
Ngay trước mặt nhân viên của mình còn bị mấy tên côn đồ đánh trong cửa hàng, đương nhiên Vương Kiến Phát cảm thấy rất mất mặt, nhất là mấy dấu tay trên mặt khiến y khó có thể quên được.
- Anh yên tâm đi, anh vì công ty mà bị đánh, chuyện này tôi nhất định sẽ cấp cho anh một câu trả lời hợp lý.
Trương Vĩ vỗ vỗ vai Vương Kiến Phát an ủi.
- Vâng, tôi biết. Vương Kiến Phát gật đầu đáp.
- Vào xem một chút tình hình các nhân viên thế nào.
Trương Vĩ vừa nói, vừa đi vào trong cửa hàng.
- Cửa hàng bị đập phá, chắc là việc tiếp đón khách hàng cũng không thể tiến hành như bình thường, nhân viên cũng ít nhiều có chút lo lắng.
Vương Kiến Phát khẽ lắc đầu nói.
- Ừm, anh nhanh chóng tìm người tu sửa lại cửa hàng, đồng thời trấn an các nhân viên một chút.
Trương Vĩ phân phó.
- Tôi đã gọi thợ sửa chữa, phông chừng không bao lâu nữa là có thể đến rồi.
Vương Kiến Phát nói.
- Tốt.
Trương Vĩ lên tiếng, lập tức đi vào trong cửa hàng. Hắn là chủ tịch của công ty, nếu đã đi tới cửa hàng Trung Vĩ đương nhiên phải trấn an nhân viên
một chút
Trương Vĩ ở trong cửa hàng diễn giảng hai câu, nói cho mọi người biết là không cần có gánh nặng gì trong lòng, đồng thời hứa hẹn chuyện đập phá sẽ không còn phát sinh nữa khiến cho đông đảo nhân viên yên tâm công tác.
Trương Vĩ trấn an mọi người một phen, lại mang theo hai người vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Ngồi trên ghế salon phòng làm việc, chỉ vào Vương Kiến Phát một bên nói: –
- Kiến Phát, anh kể lại tình huống hôm nay một chút, kẻ đến cửa hàng gây chuyện tên là gì?
- Người kia tự xưng là Long ca, muốn các cửa hàng ở Triều Khu của chúng ta, mỗi tháng một cửa hàng phải giao ra một vạn nguyên phí đất. Tôi không đồng ý với yêu cầu của đối phương, y liền đập phá cửa hàng của chúng ta.
Vương Kiến Phát nói.
- Chuyện này anh đã báo cảnh sát chưa? Trương Vĩ hỏi.
- Báo cảnh sát cũng không có tác dụng. Cảnh sát dạo qua cửa hàng một vòng, vừa nghe đến tên Long ca kia liền cắm đầu đi thẳng.
Chương 1079: Long ca (2)
Vương Kiến Phát dùng quyền đánh lên bàn, áo não nói.
- Nói như vậy tên Long ca kia ở trong ngành công an cũng có chút bối cảnh.
Đặng Hữu Tài nhướn mày phân tích.
- Đầu năm nay người ra đường hôn kẻ nào lại – không có quan hệ với cảnh sát!
Trương Vĩ hừ lạnh một tiếng nói.
- Chủ tịch Trương, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Vương Kiến Phát hỏi.
- Tên Long ca kia có lưu lại phương thức liên lạc gì không? Có nói làm sao tìm được y không?
Trương Vĩ hỏi.
- Để lại số điện thoại, muốn sau khi tôi nghĩ rõ ràng, lúc nào quyết định giao tiền thì gọi cho y.
Vương Kiến Phát nói.
- Anh gọi điện cho y, nói cho y biết tôi quyết định đưa tiền cho y, để y tự mình đến lấy.
Trương Vĩ nói.
- Trương tổng, anh thực sự quyết định giao tiền cho y sao?
Đặng Hữu Tài kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, kẻ như thế được một tấc lại tiến một thước. Nếu hôm nay chúng ta giao cho y mười vạn nguyên, không chừng sau này y lại đòi chúng ta một trăm vạn, mười triệu.
Vương Kiến Phát nói.
- Trước tiên cứ đưa tiền cho y, chờ chuyện này ổn định lại, tôi đương nhiên sẽ tìm cơ hội thu thậpy.
Trương Vĩ cười lạnh một tiếng, nói.
Được, vậy bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho
- Vương Kiến Phát lên tiếng, lập tức đứng dậy khỏi ghế, đi về phía ngoài phòng làm việc.
- Đặng tổng, chuyện này anh cần nói chuyện với Chu đồng một chút, xem ông ấy có biện pháp gì hay không?
Trương Vĩ nói.
- Được, tôi đã biết.
Đặng Hữu Tài lên tiếng, cũng cầm điện thoại của mình đi ra ngoài.
Việc buôn bán chú trọng hòa khí sinh tài, Trương Vĩ cũng không hi vọng xung đột với xã hội đen, hơn nữa đối phương đã có can đảm đến cửa hàng mình đòi tiền, phía sau nhất định có chỗ ỷ lại.
Trương Vĩ quyết định trước tiên cứ đuổi đối phương đi, cũng muốn gặp đối phương một chút, sau đó sử dụng năng lực đọc suy nghĩ nhìn xem thế lực đằng sau đối phương rốt cục có mục đích gì, sau đó sẽ nghĩ xem làm thế nào để đối phó với đối phương.
Một giờ sau, cách cửa hàng công ty Trung Vĩ đường Lệ Giang Triều Khu không xa, một đám người vạm vỡ chừng mười một tên đi về phía cửa hàng mà người đàn ông cầm đầu chính là kẻ tối hôm qua đến phá cửa hàng, Long ca.
Long ca dẫn theo một đám người vạm vỡ, nghênh ngang đi vào cửa hàng, lập tức gây ra một trận khủng hoảng. Mấy nhân viên nghiệp vụ đều có chút sợ hãi, không tự chủ được lui về phía sau.
- Long ca, anh đã đến rồi.
Thấy đám người đi vào, trong lòng Vương Kiến Phát tuy rằng khó chịu nhưng vẫn nặn ra vẻ tươi cười, đi tới nghênh tiếp, nói.
- Không sai, lão tử đến rồi, hôm qua đánh mày một trận quả không uổng phí, nhanh như vậy đã chuẩn bị xong tiền cho lão tử rồi.
Long ca vừa cười vừa nói.
- Long ca, tiểu tử này bộ dáng sợ hãi rụt rè như vậy chỉ sợ sớm đã bị chúng ta dọa sợ vỡ mật rồi.
Một người đàn ông sau lưng Long ca nói.
- Ha ha ha, đúng, đúng.
Một đám đàn em sau lưng cũng cười vang hùa theo.
- Long ca, anh vào phòng làm việc đi, chủ tịch của chúng tôi muốn gặp anh một lần.
Vương Kiến Phát nghiến răng, nén lửa giận ở trong lòng nói.
- Được, lão tử liền đi xem chủ tịch bọn mày là người nào.
Long ca vỗ vỗ bộ ngực, tùy tiện nói: – Các anh em, theo lão tử.
- Long ca, diện tích phòng làm việc không lớn, quá nhiều người vào sợ rằng không tiện lắm.
Vương Kiến Phát cười khổ một tiếng nói.
- Mẹ nó, có gì mà không tiện, ai biết bọn mày có phải bày hồng môn yến không, chúng tao hôm nay nhất định phải vào.
Một đàn em sau lưng Long ca nói lớn.
- Đúng, vạn nhất bọn mày muốn hại lão đại của bọn tao thì sao.
Một tên đàn em khác cũng thể hiện lòng trung thành, nói.
- Kiến Phát, để tất cả bọn họ vào đi.
Nhưng vào lúc này, trong phòng làm việc truyền đến âm thanh của một người đàn ông, nói.
- Được, chủ tịch Trương.
Vương Kiến Phát lên tiếng, làm một dấu hiệu mời, nói:
- Long ca, mời ngài vào.
- Hừ, vậy là được rồi, mày cần thận đấy, còn muốn quản lão tử à?
Long ca đẩy Vương Kiến Phát ra, đi vào phòng làm việc.
Lúc Long ca mở cửa phòng làm việc ra, thấy bên trong có ba người đàn ông đang ngồi, đều mặc quần áo hoa lệ, sông an nhàn sung sướng không giống như kẻ làm việc chân tay, quơ quơ bàn tay lớn nói:
- Hai đứa mày theo tao, người còn lại ở bên ngoài chờ.
-
Vâng, lão đại.
- Lão đại, có chuyện gì thì anh kêu lên một tiếng, bọn em sẽ lập tức xông vào.
Mấy tên đàn em thể hiện lòng trung thành, nói.
- Đi đi đi, lão tử có gì phải sợ. Long ca khoát tay áo, vẻ mặt không sao cả nói.
Long ca quanh năm ở bên ngoài lăn lộn, thật đúng là không để ba người Trương Vĩ vào mắt, huống chi còn mang theo hai tên đàn em, tuyệt đối tự tin có khả năng đánh thắng được bốn người đối phương.
- Anh chắc là Long ca, mời ngồi.
Trên mặt Trương Vĩ lộ vẻ tươi cười, liếc mắt nhìn đối phương nói.
- Ôi, tiểu tử này vẫn cũng ngoan nhi, lão tử đến đòi tiền, mày vẫn có thể cười ra tiếng. Long ca ngồi phịch lên ghế salon, chỉ vào mặt Trương Vĩ nói:
- Mười vạn tám vạn tiền mặt, coi như là tiền sao?
Chu Bàn Tử một bên cười lạnh một tiếng, nói.
- Ôi! ! A, đúng là kẻ có tiền, mày vốn đã xuất thân giàu có, vậy cho lão tử mấy triệu đi.
Long ca trợn mắt, tay phải vỗ vào tay vịn số pha, nói to.
- Tôi cho anh một trăm triệu, anh dám lấy không? Nụ cười trên mặt Chu Bàn Tử thu lại, khí thế
mười phần nói.
Chương 1080: Nhập cổ (1) - Con mẹ nó, mày đừng có dọa bố, sau lưng bố cũng có người, đừng tưởng rằng bọn mày có tiền thì ngon. Chỉ cần bọn mày còn ở Triều Khu này thì – bố vẫn có biện pháp thu thập bọn mày, càng đừng 2 hòng được an an ổn ổn mở công ty kiếm tiền.
Long ca đứng dậy khỏi ghế salon, chỉ vào hai người Chu Bàn Tử và Trương Vĩ la mắng.
- Long ca, anh đừng nóng! Chúng tôi chỉ nói đùa với anh mà thôi, nếu anh muốn một ức thật chúng tôi cũng không có nhiều tiền như vậy cho anh!
Trương Vĩ cười nói.
- Coi như tiểu tử ngươi biết nói tiếng người, chỉ cần bọn mày ngoan ngoãn giao tiền ra cho tao, chuyện này coi như không có gì.
Long ca nói.
- Long ca, anh nói sau lưng anh có người, có thể giới thiệu cho chúng tôi được không. Mọi người liền có thể kết giao bằng hữu.
Trong mắt Trương Vĩ lóe lên một đạo kim quang, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, nói.
- Thôi đi, muốn tạo giới thiệu nào có dễ dàng như vậy, mày chỉ cần biết người sau lưng tao là người này không thể chọc nổi là được rồi.
Vẻ mặt Long ca khinh thường nói.
Ngay lúc Long ca nói chuyện, Trương Vĩ đã sử dụng thuật đọc suy nghĩ, phát hiện chỗ dựa vững chắc mà Long ca này nói đến chính là phó cục trưởng cục công an Triều Khu. Bất quá điều khiến Trương Vĩ có chút ngoài ý muốn là sở dĩ Long ca đến quấy rối công ty Trung Vĩ cũng là do phó cục trưởng này chỉ thị.
Phó cục trưởng này tên là Phí Đại Bảo, Trương Vĩ thật sự không nhớ rõ mình có quen biết đối phương không, cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà đối phương lại cố ý để Long ca này đến vơ vét tài sản của mình.
Bất quá có một điều Trương Vĩ có thể xác định là Long ca này nhờ có Phí Đại Bảo làm chỗ dựa cho nên mới dám không chút kiêng kỵ gì đến vơ vét tài sản của mình, điều này cũng bởi vì y không sợ cục công an chế tài.
- Kiến Phát, lấy mười vạn đồng đến đây, giao cho Long ca.
Trương Vĩ phân phó.
- Vâng.
Vương Kiến Phát lên tiếng, sau đó liền mang theo một cái túi đặt trước mặt Long ca.
- Hừ, coi như tiểu tử ngươi thức thời, sau này nhớ kỹ tháng nào cũng phải đưa, bằng không cửa hàng này của mày đừng nghĩ đến chuyện tiếp tục kinh doanh.
Long ca lấy túi tiền ném sang một bên cho đàn em, sau đó mang theo hai tên đàn em ra ngoài.
- Huynh đệ, anh nghĩ thế nào?
Thấy Long ca đã đi ra ngoài, Chu Bàn Tử ở một bên hỏi.
Trước tiên ổn định đối phương sau đó tìm người điều tra y, tiếp đó nghĩ biện pháp thu thập đối phương.
Trương Vĩ nói.
- Ừ, cũng được, xem dáng vẻ tên kia không có gì sợ hãi, chắc là có chút địa vị.
Chu Bàn Tử khẽ gật đầu nói.
- Bàn ca, cũng lâu rồi chúng ta không gặp nhau, trưa nay chúng ta cùng ăn cơm nhé.
Trương Vĩ đề nghị.
- Được, hạng mục của công ty Bách ức đã làm xong một tòa nhà, anh còn đang định nói với chú chuyện mặt đầu mua bán đây.
Chu Bàn Tử cười nói.
- Đi, chúng ta đặt phòng nào đó vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Trương Vĩ vừa cười vừa nói.
-
Ting ting ting. . .
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một hồi chuông điện thoại vang lên, Đặng Hữu Tài vội lấy điện thoại di động của mình ra, có chút ngượng ngùng
nói:
- Chủ tịch Trương, chủ tịch đổng, thật xin lỗi tôi đi nghe điện thoại một chút.
- Không sao, đi thôi. Trương Vĩ khoát tay áo, lơ đễnh nói.
- Vâng.
Đặng Hữu Tài gật đầu trả lời một câu, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc tổng giám đốc, nhấn nút trả lời nói:
- A lô. Tôi là Đặng Hữu Tài.
- Đặng tổng vẫn khỏe chứ, tôi là Quan Tử Long, không biết anh còn nhớ không?
Một người đàn ông nói trong điện thoại.
- A, hóa ra là Quan công tử, anh tìm tôi có chuyện gì không?
Đặng Hữu Tài nghi ngờ nói.
- Tôi muốn gặp chủ tịch của các anh một chút để nói chuyện thu mua công ty Trung Vĩ, thế nhưng lại không biết cách nào liên lạc với đối phương cho nên hi vọng anh có thể dẫn tiến một chút.
Quan Tử Long nói.
- Quan công tử, sợ rằng chuyện này không tốt lắm. Chủ tịch chúng tôi từ trước đến nay chưa hề đề cập đến chuyện muốn bán công ty.
Đặng Hữu Tài có chút khó khăn nói.
- Hắn chưa từng nói không có nghĩa là hắn không muốn bán ra. Tôi chỉ muốn anh chuyển lời một chút mà thôi, cũng không phải bảo anh quyết định thay hắn.
Quan Tử Long có chút không vui nói.
- Được rồi, để tôi nói một câu với chủ tịch, thế nhưng đối phương có muốn gặp anh hay không thì tôi cũng không dám đảm bảo.
Sau khi trầm mặc một lát, Đặng Hữu Tài miễn cường đáp ứng.
- Vậy là được rồi. Anh chỉ cần đến hỏi là được, hắn có đồng ý hay không thì lại là chuyện khác.
Quan Tử Long cười nói.
- Được, anh chờ một chút. Đặng Hữu Tài trả lời một câu, lập tức cúp điện thoại di động.
Tiệc rượu lần trước, Đặng Hữu Tài cố ý hỏi thăm một chút về thân phận của Quan công tử này, đối phương lại là con trai của phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố Bắc Kinh. Khi biết tin tức này, Đặng Hữu Tài không khỏi kêu lên một tiếng sợ hãi.
Cho nên đối với thỉnh cầu của vị Quan công tử này, Đặng Hữu Tài không dám cự tuyệt, rất sợ không may đắc tội đối phương, đến lúc đó ông ta có hối hận cũng không kịp nữa.
Đặng Hữu Tài sửa sang lại suy nghĩ của mình một chút, sau đó quay lại phòng làm việc của tổng giám đốc, cười trừ với Trương Vĩ và Chu Bàn Tử. Bất quá nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.
- Chủ tịch Trương, chủ tịch Chu, có chút chuyện muốn nói với hai vị, nhưng lại sợ mạo phạm đến hai vị.
Đặng Hữu Tài có chút khó khăn nói.
- Đặng tổng, anh có chuyện gì cứ nói đi,
không sao.
Về mặt Trương Vĩ hòa khí nói.
- Được, chủ tịch Trương, chuyện là mấy ngày a trước, tôi có tham gia tiệc rượu của một người bạn. – Trong tiệc rượu gặp phải một người gọi là Quan = Tử Long, y cư nhiên đưa ra yêu cầu muốn thu mua
lại công ty Trung Vĩ chúng ta.
Chương 1081: Nhập cổ (2)
Lúc đó tôi cũng không quá để ý, thế nhưng sau khi hỏi thăm thân phận của y mới phát hiện phụ thân của y là phó cục trưởng cục công an thành phố Bắc Kinh, hơn nữa vừa rồi chính là y gọi điện cho tôi, nhắc đến chuyện thu mua công ty Trung vĩ lần thứ hai, đồng thời hi vọng tôi có thể thay y dẫn tiến đến gặp hai vị một chút.
Đặng Hữu Tài có gì nói nấy.
- Con trai phó cục trưởng cục công an thành phố Bắc Kinh! Quan Tử Long!
Nghe Đặng Hữu Tài nói xong, Trương Vĩ không khỏi trầm ngâm một phen, nói:
- Bàn ca, anh biết không?
- Phó cục trưởng cục công an thành phố Bắc Kinh có người họ Quan sao, trước tới nay tôi chưa từng nghe nói qua. Chu Bàn Tử nhướng mày, trầm tư chỉ chốc lát nói rằng:
- Nhưng mà mặc dù chúng ta không muốn bán công ty Trung Vĩ, chỉ bằng thân phận con trai phó cục trưởng cục công an của đối phương thì chúng ta vẫn phải gặp mặt.
- Ừm, anh nói rất đúng, vậy trước tiên gặp mặt một chút, xem đối phương rốt cục có ý gì.
Trương Vĩ gật đầu lên tiếng, quay sang phân phó với Đặng Hữu Tài bên cạnh:
- Đặng tổng, anh nói cho Quan công tử một tiếng, trưa hôm nay tôi mời anh ta ăn cơm tại Hải Tiên Các ở Triều Khu,
- Được, tôi đi ngay.
Đặng Hữu Tài lên tiếng, sau đó cầm điện thoại di động ra ngoài, nói.
- Bàn ca, công ty Trung Vĩ chúng ta vừa gặp chuyện không may, tên Quan công tử này liền gọi điện đến, anh nói có phải là quá trùng hợp hay không?
Trên mặt Trương Vĩ lộ vẻ hồ nghi, nói.
- Trên thương trường hư hư thật thật, ai có thể nói rõ ràng được? Đến lúc đó chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biển đi.
Chu Bàn Tử thở dài một cái, nói.
Hải Tiên Các ở Triều Khu là khách sạn lớn nổi tiếng, tới gần trưa, ba người Trương Vĩ, Chu Bàn Tử, Đặng Hữu Tài đúng hẹn tới Hải Tiên Các, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đi tới phòng đã đặt trước.
Lúc mở cửa phòng, trong phòng bao đã có một nam một nữ ngồi đó, chính là người Đặng Hữu Tài gặp trong tiệc rượu, hai người Quan Tử Long và Lưu Tô Tô. Dưới sự giới thiệu của Đặng Hữu Tài, hai bên đơn giản giới thiệu với nhau một phen.
- Chủ tịch Trương, thật không ngờ anh đã là chủ tịch của công ty Trung Vị này, lại còn trẻ như vậy.
Quan Tử Long liếc mắt quan sát Trương Vĩ, nói.
- Quan công tử cũng không lớn tuổi, đó chẳng phải là tuổi trẻ tài cao sao?
Trương Vĩ nói.
- Chào chủ tịch Trường, tôi là Lưu Tô Tô, trước đây đã từng hợp tác với công ty Trung Vĩ. Lưu Tô Tô đưa bàn tay nhỏ bé trắng noãn ra, vừa cười vừa nói.
- Vâng, chào Lưu tiểu thư. Trương Vĩ bắt tay đối phương, nói.
- Nếu đã biết nhau, vậy tất cả mọi người đều
Trương Vĩ là bạn bè, đừng đứng nữa, ngồi đi.
Hai tay Quan Tử Long ép xuống trong không trung, nói ra như chủ trì.
- Quan công tử, tôi nghe Đặng tổng nói anh – muốn thu mua công ty chúng tôi, không biết sao anh lại có ý nghĩ này?
Trương Vĩ cười hỏi.
- Tôi cũng là một lần vô tình chú ý đến công ty Trung Vĩ, hơn nữa tôi cảm thấy rất có hứng thú với ngành môi giới cho nên liền muốn thu mua công ty Trung Vĩ. Không biết chủ tịch Trường có chịu bỏ thứ yêu thích hay không.
Hai mắt Quan Tử Long híp lại, đánh giá Trương Vĩ nói.
- Thực không dám dấu Quan công tử, công ty Trung Vĩ là do một tay tôi thành lập, có thể nói là một phen tâm huyết của tôi, tôi chưa từng có dự định bán ra.
Trương Vĩ nói như đinh đóng cột.
- Ai. . . thực sự là đáng tiếc, tôi quả thật rất muôn thu mua công ty Trung Vĩ.
Quan Tử Long không kìm được tiếc nuối nói.
Quan công tử, nếu như anh quả thật có hứng thú với ngành môi giới kỳ thực cũng có thể tự
mình xây dựng, như vậy mới có cảm giác thành tựu gây dựng được sự nghiệp. Chu Bàn Tử đề nghị.
- Thật sự tôi rất muốn nhưng tôi không hiểu cách kinh doanh ngành môi giới, nếu có một công ty đã đi vào hoạt động, chỉ cần một CEO hợp cách là được, thế nhưng nếu tự mình tôi đi mở công ty thì rất khó khăn.
Quan Tử Long lắc đầu nói.
- Quan công tử, chủ tịch Trương, chủ tịch Chu, kỳ thực tiểu nữ tử có một đề nghị, không biết có nên nói hay không?
Lưu Tô Tô chớp chớp đôi mắt đẹp, nói.
- Lưu tiểu thư có ý kiến gì, cứ nói đừng ngại.
Trương Vĩ nhìn thoáng qua Lưu Tô Tô. Nữ nhân này là cùng một phe với Quan Tử Long, nếu nói tìm được cách khác chắc là đã thương lượng xong với Quan Tử Long, có lẽ Quan Tử Long muốn
mượn miệng nàng để nói ra.
- Vậy được, tiểu nữ tử múa rìu qua mắt thợ rồi.
Lưu Tô Tô cười khẽ một tiếng, sau đó vẻ mặt thành thật nói rằng:
- Quan công tử muốn làm ngành môi giới nhưng không có kinh nghiệm quản lý kinh doanh, theo tôi thấy còn không bằng nhập cổ vào công ty Trung Vĩ. Như vậy chủ tịch Trường cũng không cần bán công ty đi, mọi người sau đó cũng có thể hợp tác mà.
- Ôi chao, vẫn là Lưu tiểu thư thông minh. Tôi nghĩ đây cũng là một ý kiến hay, không biết Trương tổng cảm thấy thế nào?
Trên mặt Quan Tử Long lộ ra một nụ cười, nhìn chằm chằm Trương Vĩ hỏi.
Thấy hai người này một người xướng, một người họa, trên mặt Trương Vĩ lộ vẻ ngưng trọng. Hắn hiện tại mơ hồ có một loại cảm giác, ý định của tên Quan Tử Long này không phải là thu mua công ty Trung Vĩ.
Bởi vì đối phương biết mình căn bản sẽ không bán ra, sở dĩ ngụy trang thành thu mua, kỳ thực mục đích chân thật là muốn nhập cổ vào công ty Trung Vĩ, chỉ là có thể chi ra bao nhiêu tiền để mua cổ phần công ty cũng khó nói, ngược lại càng giống như là tay không bắt sói!
Chương 1082: Ra về không vui (1) -Quan tiên sinh, công ty Trung Vĩ chúng tôi tạm thời không
muốn bán ra cổ phần công ty. Trương Vĩ khẽ lắc đầu, nhẹ
nhàng từ chối.
- Trương tiên sinh, công ty là chết, người là sống, mọi người vẫn có thể thương lượng mà.
Quan Tử Long khoát tay áo nói.
- Đúng vậy, nếu không ngại chủ tịch Trương có thể suy nghĩ một chút, phụ thân Quan công tử chúng tôi là phó cục trưởng cục công an thành phố Bắc Kinh, nếu Quan công tử có thể nhập cổ vào công ty Trung Vĩ, đối với công ty Trung Vĩ có thể nói là có lợi mà vô hại.
Lưu Tô Tô nói.
- A, phụ thân của Quan công tử là phó cục trưởng cục công an thành phố Bắc Kinh? Tôi đây thật đúng là không biết.
Trương Vĩ nói.
- Không sai, chỉ cần tôi nhập cổ vào công ty Trung Vĩ, phương diện kinh doanh có thể là không giúp được gì, nhưng tôi đảm bảo các cửa hàng của công ty Trung Vĩ mở ra trong thành phố Bắc Kinh này không ai dám đến quấy rồi.
Quan Tử Long vô ngực nói.
Lúc nghe Quan Tử Long nói, Trương Vĩ và Chu Bàn Tử liếc mắt
nhìn nhau. Đề nghị này của Quan Tử Long đúng là không tệ
lắm, quả thật có thể giúp đỡ một phần nhất định cho công ty
Trung Vĩ.
Mặc dù Trương Vĩ có chỗ dựa vững chắc là tập đoàn Hồng Đỉnh, thế nhưng công ty Trung Vĩ cũng không phải là sản nghiệp của tập đoàn Hồng Đỉnh, Trương Vĩ cũng không thể lợi dụng thể lực của tập đoàn Hồng Đỉnh để đối phó với những kẻ đến gây phiền toái.
Tựa như tên Long ca đến vơ vét tài sản công ty Trung Vĩ ngày hôm nay, Trương Vĩ không có biện
pháp trực tiếp ngăn chặn đối phương, thế nhưng – nếu có Quan Tử Long nhập cổ, loại chuyện này ẽ đương nhiên sẽ không xảy ra, cũng không có người nào không có mặt dám vơ vét tài sản của sản ô nghiệp con trai phó cục trưởng cục công an.
- Mạo muội hỏi Quan công từ một câu, anh muốn dùng bao nhiêu tiền mua cổ phần của công ty Trung vĩ?
Chu Bàn Tủ thử dò xét nói.
- Tôi muốn dùng ba trăm vạn nguyên mua ba mươi phần trăm cổ phần của công ty Trung Vĩ.
Quan Tử Long vừa cười vừa nói.
- Quan công tử, anh biết lợi nhuận một tháng của công ty Trung Vĩ hiện nay là bao nhiêu không?
Trương Vĩ cười lạnh một tiếng, nói.
- Số liệu cụ thể đúng thật là tôi không biết, xin lắng tai nghe?
Quan Tử Long nói.
- Lợi nhuận mỗi tháng của công ty Trung Vĩ cũng đã vượt qua ba trăm vạn nguyên. Bây giờ anh lại muốn dùng ba trăm vạn nguyên để mua ba mươi phần trăm cổ phần công ty Trung Vĩ, ba tháng là có thể kiếm lại vốn đầu tư ban đầu. Trên thế giới này nào có loại chuyện tốt như vậy.
Trương Vĩ trách cứ.
- Vậy Trương tiên sinh muốn bao nhiêu tiền?
Quan Tử Long hỏi.
- Tôi nghĩ không cần thiết phải bàn tiếp nữa. Vẫn là câu nói lúc trước của tôi, chúng tôi không định bán ra cổ phần của công ty Trung Vĩ.
Trương Vĩ lạnh lùng nói.
Nghe được Quan Tử Long không hề có thành ý, Trương Vĩ sao còn có thể không nhìn ra đôi phương đang lợi dụng thân phận của cha mình muốn tay không bắt sói thu hoạch cổ phần của công ty Trung Vĩ.
- Trương tổng, anh vẫn nên suy nghĩ một chút 3 đi. Nếu như
Quan công tử nhập cổ vào công ty Trung Vĩ, như vậy bằng
vào thân phận của phụ a thân Quan công tử, công ty Trung Vĩ
nhất định sẽ – có thể thu được sự phát triển rất lớn, thậm
chí có thể đuổi kịp và vượt qua công ty Trung Thông và
phần lớn các công ty môi giới khác. Chuyện này đối với anh cũng là một cơ hội.
- Ý tốt của Quan công tử tôi nhận, nhưng công ty Trung Vĩ chúng tôi cũng có quan hệ của mình. Mặc dù phát triển đi lên có thể sẽ chậm hơn một chút, thế nhưng tôi tin tưởng công ty sẽ càng làm càng tốt.
Trương Vĩ lạnh giọng nói.
- Ha ha, nếu anh đã có quan hệ, chắc là Vệ khu trưởng của Đông Khu phải không. Ở Đông Khu quả thật Vệ khu trưởng có thể bảo vệ được công ty Trung Vĩ, thế nhưng thành phố Bắc Kinh không chỉ có mỗi Đông Khu Công ty Trung Vĩ muốn tiếp tục mở rộng, nhất định phải tìm được chỗ dựa vững chắc hơn.
Quan Tử Long nói.
- Trương tổng, tôi nghĩ Quan công tử nói rất có lý. Anh không thể chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt mà phải suy nghĩ đến sự phát triển sau này của công ty. Nếu công ty Trung Vĩ không có chỗ dựa đủ vững chắc, không chỉ không tiến nhanh hơn, phát triển vững hơn mà thậm chí còn có thể bị các công ty môi giới lớn khác liên thủ chống lại.
Lưu Tô Tô nói.
.
- Ha ha, đồ ăn đã lên rồi, chúng ta trước hết không nói chuyện công việc nữa, chuyện thu mua cổ phần quá mức đột nhiên, hi vọng Quan công tử cho chúng tôi một ít thời gian để suy nghĩ.
Chu Bàn Tử xoay bàn tròn một cái, nói.
- Được rồi, hai vị cứ về suy nghĩ kĩ một chút.
Quan công tử khẽ gật đầu nói.
bửa cơm này hai bên ăn cũng không phải rất vui vẻ.
Trương Vĩ luôn cảm thấy chuyện này có điểm kỳ quặc. Cửa
hàng công ty Trung Vĩ vừa bị người đập phá, tên Quan
công tử này liền đưa ra chuyện
thu mua cổ phần công ty, tất cả khiến cho hắn nghĩ – giữa hai chuyện này phải có mối quan hệ nào đó.
Lúc bữa tiệc gần kết thúc, Trương Vĩ không nhịn được hỏi dò một câu:
- Quan công tử, anh có biết một người tên là Phí Đại Bảo không?
-ừm.
Lúc Trương Vĩ nói, Quan Tử Long không khỏi sửng sốt một chút, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nói:
- A, không có ấn tượng gì, sao vậy?
Ngay lúc Quan Tử Long nói chuyện, Trương Vĩ nhìn chằm chằm vào mắt y, phát hiện trong mắt đối phương lóe lên một đạo kim quang. Trương Vĩ biết chắc Quan Tử Long đang nói dối, lập tức sử dụng thuật đọc suy nghĩ.
Sau khi Trương Vĩ nhìn trộm nội tâm của đối phương, phát hiện đối phương không chỉ quen biết Phí Đại Bảo, thậm chí hai ngày trước còn liên lạc với Phí Đại Bảo, thậm chí cố ý chỉ thị Phú Đại Bảo đến gây phiền toái cho công ty Trung Vĩ.
Lúc xem đến chỗ này, trong lòng Trương Vĩ triệt để hiểu rõ được, tên Quan Tử Long này chắc là muốn tay không bắt sói, lợi dụng bối cảnh phụ thân y đạt được cổ phần của công ty Trung Vĩ.
Cho nên cố ý chỉ thị cho Phí Đại Bảo đến gây sự với công ty Trung Vĩ, mà Phí Đại Bảo lại sai khiến Long ca. Như vậy một ngày công ty Trung Vĩ bị vơ vét tài sản, Trương Vĩ có thể sẽ tìm Quan Tử Long hỗ trợ, do đó phải đồng ý điều kiện của Quan Tử Long để y nhập cổ phần vào công ty Trung Vĩ.
Chương 1083: Ra về không vui (2) Lúc thấy được ý nghĩ của đối phương, Trương Vì hận không thể tát y một cái. Tên Quan công tử này hoàn toàn là đang tính toán công ty Trung Vĩ, lợi dụng quyền thế của phụ thân y đến tư lợi.
- Không có chuyện gì, chẳng qua là thuận miệng hỏi một chút mà thôi.
Trương Vĩ đè nén xuống lửa giận trong lòng, nói.
Nếu đã tìm được căn nguyên của chuyện này, ngực trái của Trương Vĩ lại nhẹ nhàng nới lỏng. Địch nhân ở ngoài sáng luôn luôn dễ đối phó hơn địch nhân núp trong bóng tối.
Mọi người rảnh rỗi hàn huyên một chút, đoàn người của Trương Vĩ lập tức cáo từ rời đi. Đặng Hữu Tài trực tiếp về công ty Trung Vĩ mà Chu Bàn Tử và Trương Vĩ lại ngồi trên một chiếc xe đi.
- Bàn ca, chuyện này anh thấy thế nào? Trương Vĩ hỏi.
- Huynh đệ, nếu là người bình thường thì không nói, nhưng phụ thân của đối phương lại là phó cục trưởng cục công an thành phố Bắc Kinh, chúng ta không thể quá cứng rắn với đối phương, bằng không công ty môi giới thật sự không mở nổi
chỗ này.
Chu Bàn Tử thở dài một cái, nói.
- Bàn ca, anh nói sao tên Long ca kia lại không chút sợ hãi, dám công khai vơ vét tài sản của chúng ta, có phải là có quan hệ với tên Quan công tử này không?
Trương Vĩ hỏi.
- Có quan hệ hay không không trọng yếu, quan trọng là … Chuyện này, Quan công tử có thể dễ dàng giải quyết. Nếu như đổi thành chúng ta sợ rằng không dễ dàng như vậy.
Chu Bàn Tử nói
- Bàn ca, vậy anh nghĩ thế nào? Chẳng lẽ 6 chúng ta phải đồng ý cho đối phương nhập cổ. Đây 2 chẳng phải là quá tiện nghi cho đối phương sao?
Trương Vĩ nói.
– Lão đệ, kỳ thực Lưu tiểu thư nói không sai, công ty Trung Vĩ vẫn phải tiếp tục phát triển, thế tất cần có một chỗ dựa vững chắc. Mà Quan công tử này cũng là một lựa chọn tốt.
Chu Bàn Tử phân tích
- Bàn ca, điều anh nói tôi cũng hiểu, nhưng đối phương rõ ràng là muốn tay không bắt sói, trong lòng tôi không nuốt trôi được ngụm khẩu khí này.
Trương Vĩ nói.
- Vậy cũng đúng, y ra giá đúng là quá thấp. Chu Bàn Tử gật đầu nói.
– Phải, nếu thực sự không được thì đưa hai mươi phần trăm cổ phần công ty của tôi cho y.
Chu Bàn Tử thở dài một cái, nói.
- Bàn ca, như vậy sao được chứ? Công ty Trung Vĩ vừa đi lên quỹ đạo, chính là lúc kiếm tiên, làm sao có thể đưa cổ phần của anh cho y được.
Trương Vĩ cự tuyệt.
- Huynh đệ, tuy rằng cách làm của tên Quan công tử kia là sai, thế nhưng có một việc y nói không sai, Công ty Trung Vĩ muốn phát triển lớn mạnh, nhất định phải tìm được một chỗ dựa mới vững chắc, bằng không muốn mở rộng phạm vi của hàng cũng không thực hiện được.
Chu Bàn Tử trầm mặc chốc lát, phân tích:
- Nếu như chúng ta luyến tiếc không cấp cổ phần cho đối phương, liền không chiếm được thế lực duy trì, không chiếm được thế lực lớn hơn ủng hộ, công ty Trung Vĩ không thể tiếp tục lớn mạnh, chỉ có thể co đầu rụt cổ phát triển ở Đông Khu.
Như vậy ngược lại bất lợi cho công ty phát triển lâu
dài.
- Thế nhưng vậy cũng không thể đưa cổ phần công ty của anh. Trương Vĩ nói.
- Cổ phần của tôi chỉ có hai mươi phần trăm, nếu như muốn thêm vào thế lực mới, cổ phần công ty khẳng định sẽ còn pha loãng hơn nữa, không bằng nhường lại cổ phần công ty, như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của huynh đệ ngươi ở công ty.
Lúc làm ra quyết định này, Chu Bàn Tử cũng đã suy tính thật lâu. Nếu như công ty Trung Vĩ không thể tiếp tục phát triển, y có hai mươi phần trăm cổ phần công ty cũng không có quá nhiều tiền lời. Nếu công ty muốn tiếp tục phát triển, cổ phần của y nhất định sẽ bị pha loãng, còn chưa hẳn sẽ có quá nhiều tiền lời, còn không bằng sớm nhường cổ phần công ty ra, như vậy cũng có thể giúp Trương Vĩ có thêm nhiều lựa chọn.
Sở dĩ Chu Bàn Tử nhập cổ vào công ty Trung Vĩ cũng không phải ham muốn tiền lời của công ty Trung Vĩ mà là giữ gìn quan hệ với Trương Vĩ. Hiện công ty gặp phải tình huống khó khăn, y chủ động nhường ra cổ phần công ty của mình, quan hệ của y và Trương Vĩ không chỉ sẽ không bất hòa mà ngược lại sẽ càng thêm thân mật.
- Huynh đệ, quyết định như vậy đi, hai ngày nữa tôi sẽ chuyển cổ phần công ty cho anh.
Chu Bàn Tử vỗ vỗ vai Trương Vĩ nói.
- Bàn ca, cảm ơn.
Vẻ mặt Trương Vĩ cảm kích nói.
Trương Vĩ biết Chu Bàn Tử không thiếu tiền, hơn nữa cũng kinh doanh rất nhiều hạng mục, đối với ngành môi giới này cũng không quá để ý, cho nên cũng liên tiếp nhận ý tốt của đối phương.
Hơn nữa, hiện tại trong lòng Trương Vĩ hết sức – rõ ràng.
Quan Tử Long có một việc nói không sai, ở đó chính là công
ty Trung Vĩ muốn phát triển lớn mạnh nhất định phải tìm
được chỗ dựa mới vững ẽ chắc, cũng tất yếu phải nhường ra cổ
phần của công ty.
Chỉ bất quá nhường ra một phần cổ phần công ty chưa chắc đã cấp cho Quan Tử Long. Nếu Trương Vĩ tìm được người thích hợp hơn, có thể ngăn chặn người của Quan Tử Long, Trương Vĩ nhất định sẽ chọn đối phương mà không phải quan Tử Long tay không bắt cướp.
Trương Vĩ không khỏi tính toán trong đầu, trong số những người mình quen biết, bất luận là phụ thân Lý Quang Diệu của Lý Mông Dao hay là phụ thân phó thị trưởng của Miêu Lộ đều có chức vụ cao hơn phụ thân của Quan Tử Long.
Thế nhưng Trương Vĩ không thể nhờ Lý Quang Diệu hỗ trợ, không phải vì sợ mất thể diện mà là bởi vì Lý Quang Diệu ngồi ở vị trí này, có một số thời khắc phải tránh đi tị hiềm.
Trương Vĩ có thể mượn thế của Lý Quang Diệu, thế nhưng phải là không nhận thức được, ngầm hiểu lẫn nhau, cũng chính là người tốt, ta tốt, mọi người đều tốt trong quan trường, khiến cho đối phương chủ động cho người sắp làm con rể hắn thể diện.
Nhưng mà nếu có người không có mắt gây chuyện với Trương Vĩ, Trương Vĩ không thể nhờ Lý Quang Diệu hỗ trợ, bằng không Lý Quang Diệu và công ty Trung Vĩ có liên hệ, một ngày Trương Vĩ và Lý Mông Dao kết hôn, cũng là thời khắc Trương Vĩ phải bán đi công ty Trung Vĩ.
Chương 1084: Điều kiện (1) Trương Vĩ cho lúc trước Miêu Lộ chỗ tốt nhất định, chính là hy vọng thành lập quan hệ với đối phương , một ngày kia lợi dụng đối phương làm – chuyện gì đó , mà bây giờ chính là thời điểm lợi a dụng tầng quan hệ nay.
Sau khi Trương Vĩ suy nghĩ rõ ràng, liền lấy ra điện thoại di động của mình, gọi điện thoại cho Miêu Lộ , sau khi điện thoại tiếp thông, Trương Vĩ nói:
- A lô, đây là Miêu tiểu thư sao?
- Tôi là Miêu Lộ, Trương tổng gọi điện thoại cho tôi, có phân phó gì sao?
Miêu Lộ cười hỏi.
- Phân phó thì không dám , chỉ là muốn mời Miêu tiểu thư ăn cơm tối, không biết Miều tiểu thư có thời gian hay không?
Trương Vĩ hỏi.
- Chậc chậc, tôi bình thường là không cùng đàn ông xa lạ ăn cơm tối, Trương tổng muốn hẹn tôi ăn cơm, dù sao cũng phải có lý do hợp lý chứ?”
Miêu Lộ cười duyên nói.
- Miêu tiểu thư cứ yên tâm, tôi là có chút chuyện công việc , muốn đàm phán với cô.
Trương Vĩ nói.
- Đàn ông muốn hẹn phụ nữ ra ngoài, luôn luôn biết rõ cách lấy cớ, hì hì.
Miêu Lộ cười khẽ một tiếng, nói.
- Vậy không biết Miêu tiểu thư có đồng ý nể mặt tôi hay không đây?
Trương Vĩ nói.
- Được rồi, ai bảo Trương tổng anh mặt mũi lớn, là thần tài của tôi.
Miêu Lộ dí dỏm nói.
- Vậy thì tốt, tám giờ đêm nay tôi ở thiên cư thực phủ phòng số 3 xin đợi đại giá của cô.
Trương Vĩ nói ra .
- Được, buổi tối gặp..
Miêu Lộ cười lên tiếng, lập tức cúp máy điện
thoại, ngón tay phải khẽ vuốt ve gò má, nhẹ giọng 1 nói:
- Tên Trương tổng này hẹn mình ra ngoài, là a muốn của mình à? Hay là muốn cầu cạnh mình? – Bất kể là nguyên nhân vì sao lại hẹn mình nếu
không nỗ lực một chút thì đừng hòng mơ tưởng.
Một chiếc xe ô tô Porsche màu đỏ, trong buồng lái có một nam một nữ đang ngồi. Người nam kia chính là Quan công tử đã cùng Trương Vĩ ăn cơm,
mà người nữ kia chính là Lưu Tô Tô.
- Quan công tử, Trương tổng kia tựa hồ cũng không muốn bán ra cổ phần công ty, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Lưu Tô Tô có chút lo lắng nói ra.
- Tiểu tử kia đúng là không thức thời . Cho là có một phó khu trưởng làm chỗ dựa là có thể thuận buồm xui gió ở thành phố Bắc Kinh, thực là một con ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹp. Nếu tôi muốn cố ngáng chân hắn thì không đến ba tháng thời gian là công ty Trung Vĩ phải đóng cửa .
Quan Tử Long nói to.
- Đúng đấy, Quan công tử muốn nhập cổ phần vào công ty Trung Vĩ, đó là phúc khí của tiểu tử Trương Vĩ kia. Chỉ cần có bối cảnh cùng nhân mạch của Quan công tử. Công ty Trung Vĩ khẳng định có thể phát triển rất nhanh, hết lần này tới lần khác tên tiểu tử Trương Vĩ này ánh mắt thiển cận, lại có thể cự tuyệt ý tốt của Quan công tử.
Lưu Tô Tô phụ họa nói.
- Tiểu tử này nếu không biết tốt xấu , tôi liền cho hắn thêm một ít giáo huấn xem sao.
Quan Tử Long hừ lạnh một tiếng, nói ra.
Quan Tử Long vừa nói , vừa lấy ra điện thoại di động của mình, sau khi bấm một dãy số, nói ra:
- A lô, tôi là Quan Tử Long.
- Chào Quan công tử được, anh có dặn dò gì không?
. Trong điện thoại truyền đến một thanh âm thô lỗ, noi.
- Anh mang theo huynh đệ của anh, giúp tôi làm một việc …
Tám giờ đêm, Trương Vĩ đúng hẹn chạy tới nhà hàng Thiên Cư Thực Phủ, hơn nữa còn sớm gọi lên
một bàn thức ăn phong phú. Nhưng mà đợi gần mười lăm phút, Miêu Lộ mới chạy tới phòng ăn nhà hàng này.
- Trương tổng, thật sự là thật xin lỗi, trên đường kẹt xe.
Miêu Lộ đi vào trong bao phòng, trên gương mặt xinh đẹp cố ra vẻ tươi cười, nói.
- Giao thông thành phố Bắc Kinh chính là như vậy, có thể hiểu được.
Trương Vĩ vừa cười vừa nó thì có chút không cho là đúng .
Theo Trương Vĩ , giao thông thành phố Bắc Kinh nhiều năm đều là như thế, loại chuyện kẹt xe này căn bản không thể tạo thành cái cớ. Nói trắng ra là đối phương không có coi trọng mình, nếu không đã biết rõ lúc này là thời điểm kẹt xe, nên xuất phát trước vài chục phút chứ.
- Miêu tiểu thư, mời ngồi.
Trương Vĩ đứng lên, mười phần thân sĩ giúp đối phương kéo ghế ra, nói.
- Cảm ơn.
Miêu Lộ khẽ khom người, ngồi xuống bên cạnh Trương Vĩ, noi.
Miêu Lộ ăn mặc một thân váy ngắn màu đỏ bó sát người, một mái tóc đen nhánh phủ xuống trên vai, phủ lên bầu ngực căng tròn , ngạo nghễ ưỡn lên, bó chặt eo thon, bờ mông căng cứng, bên dưới mặc một đôi tất chân màu da, khiến một đôi cặp đùi đẹp săn chắc càng thêm mê người .
– Miêu tiểu thư, tôi chọn vài món ăn đặc sản nhà hàng, không biết liệu có hợp khẩu vị của cô hay không, nếu như cô không thích những thức ăn này, có thể gọi thêm mấy món khác nữa.
Trương Vĩ nói.
- Không cần , con người của tôi không kén
ăn, buổi tối ăn thanh đạm một chút cũng được. – Miêu Lộ gật đầu nói.
- Vậy là tốt rồi.
Trương Vĩ cười trả lời một câu, lập tức chuyển – giọng nói:
- Tôi hôm nay mời cô tới, chủ yếu là muốn xin cô giúp một chuyện.
- Trương tổng có chuyện gì cứ nói đi , nếu như tôi có thể giúp được, nhất định sẽ làm hết sức.
Miêu Lộ mấp máy cặp môi đỏ mọng, đánh giá Trương Vĩ, nói.
- Vậy tôi đây cám ơn cô trước.
Trương Vĩ nói.
- Không cần khách khí, anh nói đi.
Miêu Lộ cười một cái nói.
- Tôi ở kinh thành mở một công ty môi giới nhà đất tên gọi là nhà đấy Trung Vĩ, quy mô có gần trăm cửa hàng. Đoạn thời gian này thường xuyên có người đến gây chuyện, thậm chí ngày hôm nay còn có người công nhiên vơ vét tài sản, lệnh tôn là phó thị trưởng thường vụ thành phố Bắc Kinh, không biết có thể hay không giúp tôi nói đôi lời để cho những người kia không đến công ty chúng tôi gây phiền toái nữa.
Trương Vĩ nói.
- Lại có thể có người dám đến cửa vơ vét tài sản, anh biết đối phương có bối cảnh gì không?
Lông mày Miêu Lộ cau lại, hỏi.
- Ngay ngày tôi bị tống tiền, con trai phó cục trưởng cục công an thành phố Bắc Kinh Quan Tử Long muốn dùng giá thấp thu mua cổ phần của công ty Trung Vĩ, hơn nữa còn ý bảo sẽ xử lý việc này. Căn cứ kết quả điều tra cuối cùng của tôi thì tên Quan Tử Long này chính là chủ sử ở sau màn.
Trương Vĩ nói.
- Quan Tử Long?
Sau khi nghe tên Quan Tử Long, Miêu Lộ giật mình, hỏi:
- Anh trước đây quen biết y sao?
Chương 1085: Điều kiện (2) - Không biết. Trương Vĩ lắc đầu nói.
- Anh xác định , chuyện này là do Quan Tử 2 Long chủ sử sau màn?
Vẻ mặt Miêu Lộ trình trọng hỏi.
- Đúng vậy, điểm này tôi đã đã điều tra xong, Quan Tử Long vì muốn để cho tôi bán ra cổ phần công ty với giá thấp, cố ý tìm một ít du côn, lưu
manh vơ vét tài sản của tôi , tạo áp lực để tôi đáp ứng yêu cầu của y.
Trương Vĩ giải thích.
- Nếu như Quan Tử Long trong miệng anh và người tôi biết là cùng một người mà nói…, như vậy phụ thân của y xác thực là phó cục trưởng cục công an.
Miêu Lộ nói.
- Miêu tiểu thư, không biết cô có thể giúp tôi xử lý chuyện này hay không?
Trương Vĩ hỏi.
- Ai ôi!!! Uy, Trương tổng, tôi là một cô gái yếu ớt , nào có loại bản lĩnh này, anh cũng quá coi trọng tối rồi.
Miêu Lộ bụm lấy cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt kinh ngạc nói .
- Ha ha, cô nói như vậy có vẻ như có chút hương vị qua sông đoạn cầu.
Trương Vĩ sầm mặt lại nói.
- Thật sao? Tôi không rõ ý của anh. Miêu Lộ khẽ lắc đầu nói.
- Nếu như cô chỉ là một cô gái yếu ớt , không có bản lĩnh lớn như vậy mà nói…, tôi đây vì sao phải cho cô hạng mục của công ty Hoa Dương?
Trương Vĩ sầm mặt lại, chất vấn.
- Khục… Người ta bất quá là chỉ đùa một chút thôi, Trương tổng sao lại cho là thật vậy? Thật sự là không biết nói đùa.
Miêu Lộ trắng mắt liếc nhìn Trương Vĩ, nói:
- Trương tổng , nếu như anh muốn xử lý õ chuyện này, lại để cho Quan công tử kia không Z nhìn chằm chằm sản nghiệp của anh nữa, khẳng 8 định phải để gia phụ ra mặt hoà giải, vậy coi như – không chỉ là đồng ý đơn giản như trước kia nữa.
- Được rồi, vậy cô hãy nói ra điều kiện đi.
Trương Vĩ đề nghị .
- Ai ôi!!! , tất cả mọi người đều là bằng hữu mà? Làm gì phải tính toán lợi ích như vậy?” Miêu Lộ đưa tay phải ra, điểm nhẹ xuống Trương Vĩ một cái, hờn dỗi lên tiếng.
Ngoài miệng Miêu Lộ giả vờ diễn một câu, trong lòng lại đang cấp tốc tự hỏi một lát sau nói ra:
- Trương tổng , anh thấy như thế này có được không? Chỉ cần anh đáp ứng đem tất cả các hạng mục của Công ty Hoa Dương ở thành phố Bắc Kinh ngoại trừ hạng mục địa sản đều nhận thầu cho tôi…tôi sẽ giúp anh xử lý chuyện này.
- Miêu tiểu thư , cô không cảm thấy mình yêu cầu hơi cao sao?
Trương Vĩ hừ lạnh một tiếng, nói.
- Trương tổng, một cái là sản nghiệp cá nhân của anh, một cái là hạng mục của công ty Hoa Dương. Sao anh phải tích cực như vậy chứ?
Miêu Lộ cười khẽ một tiếng, noi.
- Miêu tiểu thư , Công ty Hoa Dương không phải một mình tôi nói là được. Điều kiện vừa rồi cô nói đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của tôi. Hay là cô đổi một điều kiện khác đi.
Trương Vĩ khẽ lắc đầu nói.
- Trương tổng, điều kiện anh nói vừa rồi cũng vượt ra khỏi phạm vi năng lực của tôi, không phải tôi cũng phải xin cha mình sao? Phụ thân anh không phải đang làm việc trong tập đoàn Hồng Đỉnh sao? Sao anh không tìm ông ấy giúp đỡ, thúc đẩy chuyện của công ty Hoa Dương? Miêu Lộ mở trừng hai mắt nói.
-
Miêu tiểu thư, điều kiện cô đưa ra có chút
làm khó tôi. Hay là cô đổi một điều kiện khác đi.
Trương Vĩ khéo lời từ chối.
- Trương tổng, trong thời gian ngắn như vậy, 8 tôi cũng không nghĩ ra điều kiện nào khác.” – Miêu Lộ mở to một đôi mắt đẹp, lộ ra một bộ I dáng vô tội.
- Miêu tiểu thư , lấy năng lực công ty xây dựng các cô, căn bản là ăn không nổi tất cả các công trình của công ty Hoa Dương, cô cần gì phải dùng công phu sư tử ngoạm.
Trương Vĩ nói.
- Công ty mình làm không hết, có thể chuyển nhượng cho những công ty khác mà, sẽ không làm trễ nải kỳ hạn công trình của công ty các anh đâu. Nghe được trong lời nói của Trương Vĩ có chút buông lỏng, Miêu Lộ giải thích.
- Hừ, nói trắng ra là , cô chính là muốn biến thành một công ty bao da, làm người trung gian để nhận tiền hoa hồng. Như vậy không chỉ có thể sẽ ảnh hưởng đến danh dự của công ty chúng tôi, cũng không có cách nào cam đoan chất lượng công trình. Tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng loại hành vi này đâu.
Trương Vĩ nghiêm nghị cự tuyệt.
- Vậy được rồi, anh đã nói như vậy, tôi cũng không có cách nào.
Miêu Lộ lắc đầu nói.
Sau khi Trương Vĩ nghiêm nghị cự tuyệt hào khí trong phòng hơi có vẻ xấu hổ. Trầm mặc một hồi , Trương Vĩ lần nữa thử dò xét nói:
- Miêu tiểu thư, cô có muốn là muốn nhập cổ phần vào công ty Trung Vĩ không? Trước mắt công ty Trung Vĩ phát triển rất không tồi.
- Tôi muốn cũng vô dụng, mục tiêu của công ty môi giới quá lớn, quần thể khách hàng rất rộng, cha tôi sẽ không đồng ý.
Miêu Lộ mười phần dứt khoát nói ra .
- Phụ thân của Quan Tử Long không sợ chịu ảnh hưởng sao?
Trương Vĩ thâm ý hỏi.
- Tuổi tác của phụ thân Quan Tử Long đã không còn khả năng
lên chức nữa, cho nên y cũng à không cần phải cố kỵ quá
nhiều, có thể giúp con 4 trai vơ vét một trận, đối phương
đương nhiên là vui 8 vẻ đồng ý.
Miêu Lộ phân tích.
- A , nói như vậy, tôi xác thực không có điều kiện gì có thể đả động Miêu tiểu thư được rồi.
Trương Vĩ lắc đầu thở dài một cái, noi.
- Trương tổng, điều kiện tôi vừa nói, anh có thể suy nghĩ một chút. Công ty Hoa Dương kiếm được tiền nhiều hơn nữa , đó cũng không phải là tiền trong túi mình. Công ty của mình mới là quan trọng nhất, anh nói đúng không?”
Miêu Lộ khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, giường cái cắm tuyết trắng lên, mang theo một giọng điệu hấp dẫn, nói ra.
Cuối cùng Trương Vĩ vẫn không đáp ứng Miêu Lộ, bởi vì đối phương thật sự quá mức tham lam, khiến cho Trương Vĩ không có cách nào thỏa mãn yêu cầu của nàng. Điều này cũng làm cho Trương Vĩ hiểu được một đạo lý đó chính là muốn rèn được sắt thì bản thân phải cứng rắn đã.
Trương Vĩ nhìn như có không ít quan hệ , nhưng là những quan hệ này đều rất giòn yếu, một khi gặp phải phó cục trưởng cục công an tay cẩm thực quyền, những quan hệ không bền chắc kia sẽ không còn tác dụng , đây cũng là bi ai của thương nhân Trung Quốc, rất ít cơ thể độc lập bên ngoài hệ thống chính trị.
-
Ting ting ting…
Ngay lúc Trương Vĩ chuẩn bị lên ô tô rời đi, điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên, Trương Vĩ lấy điện thoại di động của mình ra nhìn, trên màn hình hiện lên chính là số điện thoại di động của Phùng Tam.
- A lô, tam ca. Trương Vĩ nhấn nút trả lời, lộ vẻ vui mừng nói.
Chương 1086: Gia nhập tập đoàn Hồng Đỉnh
Nếu Trương Vĩ không thể chống lại chính diện đối phương trên phương diện chính phủ, như vậy – Phùng Tam chính là một lựa chọn của hắn. Phùng 2 Tam nắm giữ một thế lực xã hội đen khổng lồ, nếu
như có đối phương âm thầm nâng đỡ thì công ty Trung Vĩ vẫn còn có khả năng vượt qua cửa ải khó khăn này.
- Trương huynh đệ, chúc mừng chú trở thành tổng giám đốc công ty Hoa Dương, cú điện thoại này của anh không tính là muộn chứ?
Phùng Tam vừa cười vừa nói.
- Ha ha, tam ca khách khí rồi, quan hệ giữa chúng ta không cần nhắc đến những tục lễ này.
Trương Vĩ lơ đễnh nói.
- Vậy cũng tốt, anh thích nghe những lời này. Phùng Tam hào sảng cười một tiếng, nói.
- Tam ca, em muốn xin anh giúp một chuyện, không biết có được không?
Trương Vĩ hỏi.
- Trương lão đệ cứ nói đi đừng ngại. Nếu là chuyện anh có thể giúp được anh nhất định sẽ làm hết sức.
Phùng Tam đảm bảo nói.
- Đa tạ tam ca.
Trương Vĩ đầu tiên là cười lên một tiếng, sau đó nghiêm trang nói:
- Thực không dám dấu tam ca, em có mở một công ty môi giới, gần đây thường gặp phải chút phiền toái, cho nên muốn nhờ anh che chở một hai…
- Trương lão đệ, chuyện này anh cũng đã nghe nói, bằng không cũng sẽ không điện thoại cho chú. Chỉ là tình huống cụ thể còn chưa rõ ràng lắm, chú có thể nói rõ cho anh thêm một chút không?
Phùng Tam nói.
- Tam ca, rất cảm ơn anh, anh thật có lòng. Trương Vĩ lộ vẻ cảm kích nói.
- Trưởng lão để không cần khách khí. Phùng Tam nói.
Tam ca, chuyện là như vậy. Mấy ngày trước
cửa hàng công ty Trung Vĩ bị đập phá, lại có kẻ ngang
nhiên tới tống tiền. Giữa lúc em đang chuẩn bị điều tra
chuyện này thì con trai của phó cục trưởng cục công an
thành phố Bắc Kinh Quan Tử 3 Long tìm đến em muốn thu mua
cổ phần của công
ty Trung Vĩ khiến trong lòng em liền sinh ra hoài 2 nghi. Sau khi tỉ mỉ điều tra một phen thì phát hiện
tất cả đều là do Quan Tử Long đứng sau chủ mưu, chính vì có thể thu mua cổ phần công ty Trung Vĩ với giá thấp.
Trương Vĩ nói.
- Trương lão đệ, chuyện này chú đã xác định chưa?
Phùng Tam trầm giọng nói.
- Anh yên tâm, em tuyệt đối có thể xác định. Trương Vĩ nói như chém định chặt sắt.
- Con trai phó cục trưởng cục công an thành phố Bắc Kinh.
Sau khi nghe Trương Vĩ nói, Phùng Tam không khỏi sửng sốt một chút.
Nếu Phùng Tam đã lăn lộn trong giới xã hội đen thành phố Bắc Kinh đương nhiên là quen thuộc chuyện của cục công an thành phố Bắc Kinh. Tên phó cục trưởng cục công an này tuy rằng Phùng Tam chưa từng gặp thế nhưng cũng đã nghe đến tên của đối phương.
- Tam ca, anh xem có thể giúp em xử lý một chút không?
Trương Vĩ hỏi.
Trương lão đệ, mặc dù anh có thể buông xuống thể diện giúp chú đến hòa giải một chút nhưng người ta là con trai cục trưởng cục cảnh sát, cũng chưa chắc sẽ cho anh thể diện.
Phùng Tam lắc đầu cười khổ nói.
Phùng Tam làm đầu lĩnh thể lực xã hội đen, tuy rằng y hoàn toàn không sợ trưởng cục cảnh sát, thế nhưng điều đó không có nghĩa là y dám chính diện đối kháng với hệ thống cảnh sát, lại càng không dám hạ thủ với con trai phó cục trưởng cục cảnh
sát.
- Tam ca, nói vậy là anh không có biện pháp nào khác?
Trương Vĩ hỏi.
- Biện pháp đương nhiên là có, thế lực tập
đoàn Hồng Đỉnh khổng lồ, ở khắp các nơi, nghe nói
mấy đại gia tộc trong trước đều có quan hệ lợi ích với nó. Nếu chú có thể khiến cho tập đoàn Hồng Đỉnh áp chế về phương diện chính phủ, mà anh lại
phối hợp đả kích đối phương như vậy mới có thể từ – trong công phá ra ngoài.
Phùng Tam nói.
- Tam ca, công ty Trung Vĩ là sản nghiệp của mình em, không có bất cứ quan hệ gì với tập đoàn Hồng Đỉnh. Cho dù em cầu cứu tổ phụ, đối phương cũng chưa chắc xuất đầu ra mặt thay công ty Trung vĩ
.
Trương Vĩ thở dài một cái, nói.
Kỳ thực, xin giúp đỡ của tập đoàn Hồng Đỉnh và Trương gia, Trương Vĩ đã sớm nghĩ đến biện pháp này. Thế nhưng công ty Trung Vĩ cũng không phải là sản nghiệp của tập đoàn Hồng Đỉnh, mà là sản nghiệp đứng tên Trương Vĩ. Tập đoàn Hồng Đỉnh căn bản không có lý do gì để xuất đầu giúp Trương
Vĩ.
- Đã như vậy thì chủ thẳng thắn để công ty Trung Vĩ gia nhập vào tập đoàn Hồng Đỉnh không được sao?
Phùng Tam đề nghị.
- Để công ty Trung Vĩ gia nhập vào tập đoàn Hồng Đỉnh!
Lúc nghe Phùng Tam nói, Trương Vĩ có chút kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, chỉ cần công ty Trung Vĩ gia nhập vào tập đoàn Hồng Đỉnh, không chỉ không ai dám gây sự với công ty Trung Vĩ, thậm chí dưới sự che chở của tập đoàn Hồng Đỉnh, công ty Trung Vĩ vẫn có thể phát triển nhanh chóng, lại có thể trở thành công ty con của tập đoàn hàng đầu toàn quốc, sao chú lại không làm?
Phùng Tam chất vấn.
- Tam ca, nếu như công ty Trung Vĩ gia nhập vào tập đoàn Hồng Đỉnh, như vậy Quan Tử Long đến quấy rầy công ty Trung Vĩ, tập đoàn Hồng
Đỉnh sẽ đối phó với y thế nào đây?
Trương Vĩ hỏi.
Đối với chuyện có thể phá hỏng và gây tổn hại đến tập đoàn, dựa theo mức độ nghiêm trọng và mức độ tổn thất, có thể chia làm cấp nhẹ, cấp trung bình, cấp nặng. Cấp nhẹ thì chỉ cảnh cáo bằng lời, cấp trung bình thì bồi thường phí tổn thất, cấp nặng
thì không chết cũng phải lột da,
- Phùng Tam giới thiệu.
- Tam ca, chuyện anh nói quá đột nhiên, trong 3 lúc nhất thời em vẫn chưa quyết định được. – Trương Vĩ chần chừ chốc lát, nói.
- Ừ, lo lắng của lão để anh có thể hiểu được, bất quá gia nhập vào tập đoàn Hồng Đỉnh đối với chú mà nói cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, bởi vì Trương gia các chú vốn đã là đại cổ đông của tập đoàn Hồng Đỉnh, quyền khống chế tập đoàn Hồng Đỉnh vẫn là nằm trong tay Trương gia các
chú.
Phùng Tam trầm ngâm chốc lát, nói.
- Hơn nữa, một ngày công ty Trung Vĩ gia nhập vào tập đoàn Hồng Đỉnh, chú có thể quang minh chính đại vận dụng tài nguyên của tập đoàn Hồng Đỉnh đến mở rộng quy mô và cửa hàng công ty Trung Vĩ. Lấy quan hệ của Trương gia và tập đoàn Hồng Đỉnh cũng không phải là một chuyện khó khăn.
- Tam ca, nếu như công ty Trung Vĩ gia nhập vào tập đoàn Hồng Đỉnh, thì phải nhượng lại bao nhiêu cổ phần công ty?
Trương Vĩ hỏi.
- Cái này chú phải nói chuyện với người phụ trách khu vực trung bộ của tập đoàn Hồng Đỉnh. Tình hình cụ thể thế nào anh cũng không rõ lắm.
Phùng Tam khẽ lắc đầu nói.
- Được, em sẽ liên lạc với Lưu tổng tài một chút, xem đối phương nói như thế nào.
Trương Vĩ nói.
- Tốt, chỉ cần công ty Trung Vĩ gia nhập vào tập đoàn Hồng Đỉnh, sau đó tài nguyên trong tay tam ca chủ có thể tùy tiện điều động, cũng không ai
dám dèm phe cái gì.
Phùng Tam nói.
- Được, tam ca, em biết rồi. Trương Vĩ cười lên tiếng, nói.
- Được, vậy anh cúp máy trước. Phùng Tam nói.
Chương 1087: Giai nhân ước hẹn (1)
Lúc cúp điện thoại, Trương Vĩ không khỏi trầm Z tư. Căn cứ vào lời nói của Phùng Tam ngày hôm
nay, Trương Vĩ có thể phân tích ra được, Phùng – Tam và tập đoàn Hồng Đỉnh phải có quan hệ nhất = định, có thể nói thế lực của Phùng Tam cũng đang
hiệu lực cho các sản nghiệp của Hồng Môn.
Trương Vĩ trăn trở một lúc, thấy đề nghị của Phùng Tam cũng không tệ. Công ty Trung Vĩ gia nhập vào tập đoàn Hồng Đỉnh, mình có thể vận dụng tài nguyên của Hồng Môn giúp đỡ công ty mở rộng, cũng không có ai nói mình dùng của công làm việc tự.
Hơn nữa, chỉ cần địa vị của Trương Vĩ ở tập đoàn Hồng Đỉnh ngày càng cao, chỗ tốt công ty Trung Vĩ nhận được càng nhiều.
Đồng thời, trong lòng Trương Vĩ cũng muốn xem một chút, tập đoàn Hồng Đỉnh rốt cục có bao nhiều năng lượng, lực ảnh hưởng chính trị phía sau lớn bao nhiêu, đối mặt với sự làm hại của phó cục trưởng cục công an sẽ lấy tư thái như thế nào chống lại.
.
- Ting ting ting…
Lưu Nghiễm Vĩ đang ngồi trong phòng làm việc đột nhiên một hồi chuông điện thoại vang lên. Lưu Nghiễm Vĩ nhìn màn hình một chút, trên đó là số điện thoại của Trương Vĩ.
Thấy là số của Trương Vĩ, Lưu Nghiễm Vĩ vội vàng nghe điện thoại, mang theo một tia nhẹ nhàng nói:
Trương tổng, anh tìm tôi có việc gì không?
- Lưu tổng tài, tôi có mở một công ty môi giới, muốn gia nhập vào khu vực trung bộ tập đoàn Hồng Đỉnh, không biết trình tự thế nào?
Trương Vĩ hỏi.
- A, Trương tổng muốn gia nhập sản nghiệp cá nhân vào tập đoàn Hồng Đỉnh? Không biết quy mô công ty Trương tổng thế nào, tên công ty là gì? Lưu Nghiêm Vì hỏi.
- Công ty môi giới của tôi gọi là Nhà đất Trung Vĩ, có gần trăm chi nhánh ở thành phố Bắc Kinh.
Trương Vĩ nói.
- A, công ty Trung Vĩ? Chính là công ty thời gian gần đây cự tuyệt giao tiền hoa hồng cho đại biểu nhân dân toàn quốc, lên tòa án với đối 3 phương?
Lưu Nghiễm Vĩ hỏi.
- Không sai, chính là công ty Trung Vĩ đó, anh cũng từng nghe nói qua?
Trương Vĩ hỏi.
- Ừ, công ty Trung Vĩ danh tiếng không tồi, cũng phù hợp với tiêu chuẩn thu mua của tập đoàn Hồng Đỉnh. Chỉ là giá cả thu mua và phân phối cổ phần công ty còn cần ban giám đốc phái người đến bàn bạc, ý kiến của khu vực trung bộ chúng ta chỉ có thể dùng để tham khảo.
Lưu Nghiễm Vĩ nói.
Không sao, mọi việc cứ giải quyết theo quy định chung.
Trương Vĩ vừa cười vừa nói.
- Được, vậy tôi sẽ sắp xếp nhân viên qua công ty Trung Vĩ tìm hiểu tình hình cụ thể cùng với tình hình kinh doanh nghiệp vụ trong nội bộ công ty một chút. Lưu Nghiễm Vĩ nói.
- Lưu tổng, nếu như công ty Trung Vĩ muốn gia nhập vào tập đoàn Hồng Đỉnh thì phải trở thành công ty con của tập đoàn Hồng Đỉnh, không biết tôi phải nhượng lại bao nhiêu phần trăm cổ phần công ty?
Trương Vĩ hỏi.
- Bình thường thì là ba mươi phần trăm cổ phần công ty, đồng thời còn phải ký một bản hợp đồng. Một khi có bản hợp đồng này, cho dù cổ phần công ty trong tay anh nhiều nhưng quyền khống chế cổ phần và quyền quyết định cũng phải chuyển giao cho tập đoàn Hồng Đỉnh.
Lưu Nghiễm Vĩ nói.
- Lưu tổng tài, có thể cho tôi xem trước bản hợp đồng kia không? Trương Vĩ hỏi.
- Nói thật, chỉ có thể xem trong khi ký kết, bất quá Trương tổng vốn chính là người của tập đoàn Hồng Đỉnh, đương nhiên là không có hạn chế này. Lát nữa tôi sẽ để trợ lý fax sang cho anh một bản
Lưu Nghiễm Vĩ nói.
. Vậy làm phiền anh rồi. Trương Vĩ nói.
- Trương tổng không cần khách khí. Nếu như – không có chuyện gì khác, tôi liền cúp máy trước.
Lưu Nghiệm Vì nói.
Sau khi nghe Lưu Nghiễm Vĩ giải thích, Trương Vĩ lần thứ hai trầm mặc một hồi. Một ngày công ty Trung Vĩ trở thành công ty con của tập đoàn Hồng Đỉnh, có thể sẽ phải kí kết bản hiệp nghị nào đó khiến Trương Vĩ mất quyền khống chế cuối cùng đối với công ty Trung Vĩ. Điều này khiến trong lòng Trương Vĩ ít nhiều có chút không muốn.
Thế nhưng, Trương Vĩ gia nhập tập đoàn tập đoàn Hồng Đỉnh chính là để thu được cổ phần gia tộc trong công ty. Đến lúc đó Trương Vĩ vẫn có tư cách trở thành chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hồng Đỉnh. Lúc đó toàn bộ công ty con của hoa đều trong tầm khống chế của hắn, dĩ nhiên công ty Trung Vĩ cũng là như thế.
Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Trương Vĩ liền hạ quyết tâm!
Rạng sáng ngày thứ hai, Trương Vĩ liền đi tới phòng làm việc ở công ty Hoa Dương, vừa thẩm duyệt hết đống văn kiện của công ty, trợ lý Điền Văn Văn đã đi đến, trong tay còn cầm một phần văn kiện.
- Trương tổng, đây 1fa văn kiện từ văn phòng làm việc của tổng tài khu vực trung bộ chuyển đến, Lưu tổng tài bảo tôi tự mình mang đến giao cho anh.
Điền Văn Văn chuyển phần văn kiện sang, nói.
- Tốt, giao cho tôi đi.
Trương Vĩ cười trả lời một câu, lập tức nhận lấy phần văn kiện trong tay Điền Văn Văn.
- Trương tổng, anh còn có dặn dò gì không?
Điền Văn Văn hỏi.
- Không có, cô ra ngoài trước đi.
Trương Vĩ thuận miệng phân phó một câu, sau đó bắt đầu mở văn kiện ra xem.
Những văn kiện này chừng hơn mười trang, trên mặt viết
chằng chịt chữ khiến cho Trương Vĩ vừa nhìn đã đầu óc
quay cuồng, nhiều câu hết sức khó đọc, hàm nghĩa cũng
không rõ ràng lắm, rất nhiều điều ghi chú ở cuối giải
thích về quyền hạn sở hữu của tập đoàn Hồng Đỉnh.
Nội dung và điều khoản trên bản hiệp nghị này ít nhiều có chút bá đạo khiến trong lòng Trương Vĩ có chút bất an, chuẩn bị tìm một luật sư chuyên nghiệp tìm ra hàm nghĩa ẩn tàng trong đó.
- Ting ting ting…
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một hồi chuông điện thoại vang lên, Trương Vĩ lấy điện thoại di động của mình ra nhìn, trên màn hình hiển thị chính là số điện thoại của Lý Mông Dao.
- Ừm, sao cô ấy lại gọi cho mình?
Thấy số điện thoại di động của Lý Mông Dao, Trương Vĩ không khỏi lộ vẻ nghi hoặc, sau đó nhấn nút trả lời hỏi:
-
Dao Dao, tìm anh có việc gì?
- Trưa nay anh có rảnh không? Chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa đi.
Lý Mông Dao đề nghị.
- Ha hả, sao hôm nay lại hẹn anh đi ăn cơm, không biết là có chuyện gì nữa đây?
Trương Vĩ hiếu kỳ nói.
- Anh này thật là, không có chuyện gì thì em không thể mời anh ăn cơm sao?
Lý Mông Dao hừ duyên một tiếng, nói.
- Được rồi, trưa nay chúng ta gặp nhau ở Thiên Cư Thực Phủ nhé, em muốn ăn gì để anh đặt trước?
Trương Vĩ nói.
- Không cần, em đã đặt hàng xong rồi, lát nữa sẽ gửi tin nhắn cho anh, trưa nay anh trực tiếp đến là được rồi.
Lý Mông Dao nói.
Chương 1088: Giai nhân ước hẹn (2) - Bảo bối, hôm nay sao lại ân cần như thế? Không phải là muốn anh chứ?
Trương Vĩ cười hỏi.
- Tự tác động tình.
Lý Mông Dao nhỏ giọng thầm thì một câu, sau đó đổi giọng nói:
Em cúp máy trước, trưa gặp lại.
- Được.
Trương Vĩ cười lên tiếng, lập tức cúp điện thoại di động, thầm nghĩ trong lòng:
- Cô nàng này chủ động hẹn mình đi ăn không biết là có chuyện gì đây?
Buổi trưa, Trương Vĩ dựa theo địa chỉ trong tin nhắn đi tới nhà hàng hẹn hò với Lý Mông Dao. Nhà hàng này tên là Duyệt Lai Cư, phòng ăn được trang trí hết sức tráng lệ, ngoài cửa chính có hai tiểu thư đứng tiếp khách.
- Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi tiên sinh đi mấy người? Có đặt chỗ trước hay không ạ?
Tiểu thư tiếp khách mười phần khách khí hỏi.
- Tôi là bạn của tiểu thư Lý Mông Dao đã đặt bàn số 7. A
Trương Vĩ nói.
- Ngài là Trương Vĩ tiên sinh?
Tiểu thư tiếp khách nhìn bảng danh sách một chút, cười hỏi.
- Không sai, tôi là Trương Vĩ. Trương Vĩ nói.
- Trương tiên sinh, mời ngài theo tôi. Mộng Dao tiểu thư đã đến, đang ngồi chờ ngài ở bàn số 7.
Tiểu thư tiếp khách làm một dấu tay mời, nói.
- Được.
Trương Vĩ gật đầu xác nhận, sau đó đi theo tiểu thư tiếp khách vào.
Lúc đi vào sảnh lớn nhà hàng, quả nhiên ở bên góc cửa sổ nhà hàng đã thấy thân ảnh một tuyệt sắc giai nhân, chính là bạn gái của Trương Vĩ, Lý Mông Dao.
- Dao Dao, em tới lâu chưa? Trương Vĩ đi tới cạnh bàn ăn số 7, ngồi xuống
đối diện Lý Mông Dao nói.
- Em vừa tới không bao lâu. Lý Mông Dao chớp đôi mắt đẹp, liếc mắt quan a sát Trương Vĩ, nói.
a. – Không gian nhà hàng này không tồi, sao đột
nhiên lại mời anh tới đây ăn cơm?
Trương Vĩ hỏi.
- Kỳ thực nhà hàng này là do chị họ em đặt, cô ấy có chuyện muốn nhờ anh giúp một tay.
Trên khuôn mặt tinh mỹ vô song của Lý Mông Dao hiện ra nụ cười, lộ một tia giảo hoạt, nói.
- Tìm anh hỗ trợ? Chuyện gì? Trên mặt Trương Vĩ lộ một tia nghi hoặc, nói.
Nhà chị họ em ngoại trừ có một công ty kinh doanh vật liệu xây dựng đồng thời còn kinh doanh một công ty xây dựng. Chuyện công ty vật liệu xây dựng ở thành phố Bắc Kinh nàng biết đã không có hi vọng, cũng không hi vọng xa vời anh có thể mở một mặt lưới, nhưng chuyện công ty xây dựng kia thì lại muốn xin một vài hàng mục kiến trúc của công ty Hoa Dương, hi vọng em giúp nàng nhờ anh giúp đỡ.
Lý Mông Dao nói.
- Trách không được em lại chủ động hẹn anh đi ăn, hóa ra là do người khác bày mưu đặt kế.
Trương Vĩ vừa cười vừa nói.
- Huyên Huyện đều đã cầu đến em, hơn nữa cũng đã đặt nhà hàng rồi, em không thể không nể
mặt nàng được.
Lý Mông Dao chu chu cái miệng nhỏ nhắn, nói.
- Vậy cũng đúng, hơn nữa chị họ em mời chúng ta ăn, đó chẳng phải là sáng tạo cơ hội cho chúng ta sao?
Trương Vĩ trêu ghẹo.
- Hừ, vậy anh rốt cục là đáp ứng hay không đáp ứng. Chị họ em vẫn đang chờ câu trả lời của em đấy.
Lý Mông Dao hỏi.
- Ăn cơm trước đi, một lát nữa là nguội hết đáy.
Trương Vĩ chỉ chi thức ăn trên bàn, nói.
- Vậy anh rốt cục là đáp ứng hay là không
đáp ứng?
Lý Mông Dao gắt giọng.
- Sau khi ăn xong bữa cơm này, xem tâm tình anh đã. Nếu em hi vọng anh đáp ứng, lúc ăn cơm 3 phải biểu hiện khá một chút. Chỉ cần có thể hầu hạ
anh vui vẻ, anh liền đáp ứng em.
Trương Vĩ vừa cười vừa nói.
- Thôi đi, em không thèm hầu hạ anh.
Lý Mông Dao đảo đôi mắt đẹp một cái, trắng mắt nhìn Trương Vĩ nói.
-
Không sao, vậy đến lượt anh hầu hạ em, thế
nào?
Trương Vĩ vừa nói vừa gắp một đũa rau xanh bày ra tư thế đút cho Lý Mông Dao ăn cơm.
- Anh đáng ghét chết đi được, người ta đang nhìn chúng ta đấy. Trên mặt Lý Mông Dao lộ ra một vệt ửng hồng, có chút nhăn nhó quan sát bốn phía.
Ngay lúc Lý Mông Dao đang nói chuyện với Trương Vĩ, có một nam một nữ bước vào nhà hàng, hai người này nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, chính là Quan Tử Long và Lưu Tô Tô đã gặp Trương Vĩ cách đó không lâu.
- Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi các ngươi có hẹn trước không?
Tiểu thư đứng một bên tiếp khách hỏi.
- Bàn số 2, Quan Tử Long.
Quan Tử Long nói một câu, khí thế mười phần.
- Hóa ra là Quan công tử, hoan nghênh hai vị đại giá quang lâm, mời đi theo tôi.
Sau khi nghe tên Quan Tử Long, tiểu thư tiếp khách càng thêm cung kính, làm một dấu tay mời, nói.
- ừ.
Quan Tử Long lên tiếng, lập tức đi theo sau tiểu thư tiếp khách hướng về sảnh ăn. Ở trên đường y nói với Lưu Tô Tô bên cạnh:
- Lưu tiểu thư, chuyện tôi để cô đi làm thế nào rồi? Đã tìm hiểu rõ tình hình công ty Thiên Ngu chưa?
Quan Tử Long hỏi.
-
Đã đã điều tra xong, công ty Thiên Ngu kia
tổng cộng có ba cổ đông, tôi đã từng tiếp xúc với T hai trong ba cổ động đó.
Lưu Tô Tô nói.
– Ừ, lát nữa ăn cơm giới thiệu cho một một chút tình hình cụ thể. . Quan Tử Long nói.
- Vâng, anh yên tâm đi.
Lưu Tô Tô cười trả lời một câu, sau đó trong lúc lơ đảng quét mắt nhìn xung quanh nhà hàng, phát hiện một thân ảnh quen thuộc, vội vàng gọi Quan Tử Long bên cạnh lại, nói:
- Quan công tử, anh xem, đó không phải là chủ tịch công ty Trung Vĩ, Trương Vĩ sao?
- Ừ, thật đúng là tên tiểu tử kia, cư nhiên cũng chạy đến nơi đây ăn cơm.
Quan Tử Long lộ vẻ kinh ngạc, nói.
- Quan công tử, có muốn thử thăm dò hắn một chút không, xem hắn hiện tại có ý đồ bán cổ phần công ty ra hay không?
Lưu Tô Tô hỏi.
-
Cũng được, chúng ta qua xem một chút.
Quan Tử Long thuận miệng trả lời một câu, sau đó đi về phía Trương Vĩ. Đợi đến gần chỗ Trương Vĩ, lúc phát hiện Lý Mông Dao bên cạnh, đầu tiên là lộ ra biểu tình kinh diễm, sau đó lại hiện ra về nghi hoặc thầm nghĩ:
– Cô gái này lớn lên thật là đẹp, hình như mình đã gặp ở chỗ nào đó?
- Trương tiên sinh, thật là trùng hợp, không nghĩ ở chỗ này cũng có thể gặp anh.
Nhóm ba người đi tới gần, trên mặt Lưu Tô Tô lộ ra vẻ tươi cười, nói.
- Quan tiên sinh, Lưu tiểu thư.
Lúc thấy hai người, Trương Vĩ lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nhàn nhạt đáp lại một câu, nói.
- Trương tiên sinh, vị tiểu thư xinh đẹp này là bạn của anh à? Sao không giới thiệu cho chúng tôi biết một chút?
Quan Tử Long nghiêng đầu sang chỗ khác, đánh giá gương mặt xinh đẹp của Lý Mông Dao, nói.
Chương 1089: Tâm sự (1)
Trương Vĩ quay đầu liếc mắt nhìn đối phương, cũng không
làm theo ý của đối phương. Thấy Trương Vĩ không có ý
định giới thiệu, Lý Mộng – Dao cũng không để ý đến hai
người đối phương, nhai kỹ nuốt chậm ăn mấy thứ linh tinh.
Lúc thấy thái độ của hai người, Quan Tử Long đầu tiên lộ ra một tia giận dữ, sau đó liền quan sát Lý Mông Dao một phen. Y luôn có cảm giác đã gặp giai nhân tuyệt sắc này ở chỗ nào đó.
- Trương tiên sinh và vị tiểu thư này, các ngươi không nghe được Quan công tử hỏi sao? Cũng quá kiêu căng đấy.
Lưu Tô Tô một bên hừ lạnh, nói.
- Lưu tiểu thư, không được vô lễ! Quan Tử Long trách cứ một câu, sau đó chăm chú nhìn chằm chằm Lý Mông Dao. Y rốt cục nhở đã gặp giai nhân tuyệt sắc này ở chỗ nào, nhẹ giọng hỏi:
-
Xin hỏi, cô là tiểu thư Lý Mông Dao sao?
- Xin chào, anh đã từng gặp tôi sao?
Nghe đối phương gọi tên mình, Lý Mông Dao hơi hơi ngẩng đầu lên, trên mặt tươi cười lộ vẻ nghi hoặc.
- Cô thật là con gái của Lý thư ký, Mộng Dao tiểu thư?
Quan Tử Long nuốt nước miếng một cái, lần thứ hai xác nhận nói.
- Không sai, tôi là Lý Mông Dao. Lý Mông Dao nói.
- Mộng Dao tiểu thư, thật vui được gặp cô. Tôi là con trai của cục phó cục công an Quan Vân Thành, Quan Tử Long. Lần trước ở buổi tiệc Lý thị đã từng gặp cô.
Quan Tử Long lộ ra chút thần thái cung kính, nói.
- Chào anh. Lý Mông Dao thản nhiên nói, tựa hồ đối với cái tên Quan Tử Long này không có ấn tượng gì.
- Lý tiểu thư, vị Trương tiên sinh này là bạn của cô sao?
Quan Tử Long liếc mắt quan sát hai người một chút, trong mắt lóe lên một tia dị dạng, hỏi.
- Đúng vậy, làm sao? Lý Mông Dao nghi ngờ nói.
- A, tôi và Trương tiên sinh cũng biết nhau. – Nếu như cô không ngại, tôi muốn mời hai vị cùng – ăn bữa cơm.
Thấy Trương Vĩ đi cùng Lý Mông Dao, Quan Tử Long có cảm giác nguy cơ, cho rằng Trương Vĩ đặt quan hệ với Lý Mông Dao, muốn để Lý Mông Dao đến đối phó mình. Quan Tử Long đương nhiên không thể để cho Trương Vĩ được như ý.
- Quan tiên sinh, tôi ăn cơm với bạn trai của tôi, anh ở chỗ này sợ rằng không thích hợp.
Đối với tên Quan Tử Long tự nhiên tới làm quen này, Lý Mông Dao có chút không nhịn được, thản nhiên nói.
- Bạn trai! Cô nói Trương tiên sinh là bạn trai của cô sao? Điều này sao có thể?
Quan Tử Long há to miệng, lộ ra dáng dấp không thể tin được, nói.
- Thế nào? Có vấn đề gì sao?
Thấy Quan Tử Long hô to gọi nhỏ như gặp chuyện gì không thể tin được khiến Lý Mông Dao cười lạnh, có chút không vui nói.
- Không có gì, chẳng qua là có chút ngoài ý muốn mà thôi.
Quan Tử Long kinh ngạc nói.
- Quan tiên sinh, anh còn chuyện gì khác không?
Trương Vĩ nghiêng đầu lại, quét mắt nhìn Quan Tử Long và Lưu Tô Tô nói.
- A,..không, không có, tôi cáo từ trước.
Quan hệ yêu đương của Trương Vĩ và Lý Mông Dao giống như là cái búa tạ từ trên trời giáng xuống, thoáng cái nện cho Quan Tử Long hôn mê.
Quan Tử Long cười trừ một tiếng, quay lại khẽ gật đầu với hai người, sau đó xoay người lại, cũng không đoái hoài tới việc đi ăn cơm nữa, trực tiếp bước về phía cửa ra.
- Quan công tử, Quan công tử…
Thấy Quan Tử Long không nói gì, bước thẳng ra ngoài, Lưu Tô Tô bên cạnh vội vàng đuổi theo hỏi:
- Quan công tử, hôm nay chúng ta không dùng cơm nữa sao?
- Cô tự mình ăn đi, tôi còn có việc, đi trước.
Sắc mặt Quan Tử Long tái xanh, nói đại một câu, trực tiếp bước ra ngoài cửa.
- Hừ, tự làm mất mặt.
Thấy Quan Tử Long rời đi, Trương Vĩ không a khỏi hừ lạnh một tiếng nói.
- Trương tổng, xem ra anh cùng tên Quan Tử Long này dường như có mâu thuẫn nha.
Lý Mông Dao chớp chớp đôi mắt quyến rũ, trong mắt lộ một tia giảo hoạt, nói.
- Coi như không tồi. Trương Vĩ vừa cười vừa nói.
- Phải không? Nếu như quan hệ của các anh thật sự tốt, lấy lòng dạ và tâm cơ của Trương tổng anh cũng sẽ không lãnh đạm với đối phương như vậy chứ?
Lý Mông Dao hừ một tiến
nói.
- Không sai, anh và tên Quan Tử Long này quả thật có chút va chạm trên phương diện làm ăn.
Trương Vĩ cũng không có ý giấu giếm nữa, nói ra sự thật.
- Vậy hiện tại y biết thân phận của em, nói không chừng sẽ không dám đối phó với anh nữa, thậm chí còn có thể cố ý nịnh bợ anh, anh có cảm thấy nên cảm ơn em một chút không?
Lý Mông Dao mấp máy đôi môi đỏ mọng, nói.
- Được rồi, tối nay anh sẽ đặt một phòng ở khách sạn sau đó mời em bữa tối với ánh nến lãng mạn.
Trương Vĩ đề nghị.
- Hừ, chưa nghe nói qua mời người ta đi ăn cơm còn phải thuê phòng, em thấy anh không có ý tốt gì.
Lý Mông Dao chu chu cái miệng nhỏ nhắn, thì thầm nói.
- Anh là bạn trai của em, có thể có ý xấu gì với em chứ, cũng chỉ là muốn có không gian riêng, cùng em tăng thêm cảm tình, càng thêm thân mật
một chút thôi mà.
Trương Vĩ vừa cười vừa nói.
- Hừ, đây là lý luận gì, qua khách sạn có thể tăng thêm tình cảm thân mật hai bên sao?
Lý Mông Dao hừ một tiếng, nói.
- Dĩ nhiên, nam nữ xảy ra quan hệ, cảm tình 8 cũng sẽ nhanh chóng tăng lên. Nếu em không tin,
hai chúng ta có thể thử một lần. Trương Vĩ đưa tay phải ra, nắm lấy bàn tay nhỏ ô bé của Lý Mông Dao, nói.
- Còn lâu em mới nghe anh.
Lúc nghe Trương Vĩ nói, Lý Mông Dao không khỏi đỏ mặt, rút bàn tay nhỏ bé của mình ra, chất vân:
- Lẽ nào anh kết giao với em, chính là muốn làm chuyện đó với em?
- Đây không phải là em nói lời vô ích sao? Nếu anh không muốn lên giường với em, sao phải kết giao với em, sao có thể sống cùng em cả đời?
Trương Vĩ đàng hoàng nói.
- Hứ… con người này thật là đáng ghét. Có phải trước đây anh kết giao với người phụ nữ khác cũng là bộ dạng này phải không?
Lý Mông Dao hỏi ngược lại.
- Đúng vậy, với tình hình xã hội hiện nay, nam nữ hẹn hò một tháng, trên cơ bản sẽ phát sinh quan hệ. Hai người chúng ta hẹn hò đã lâu như vậy vẫn là tương kính như tân, đã được cho là rất truyền
thống.
Trương Vĩ nghiêm trang nói.
- Anh nói đều là ngụy biện. Lẽ nào nam nữ kết giao, nhất định phải phát sinh quan hệ sao? Anh chưa từng nghe nói qua triết lý tình yêu của Plato sao?
Lý Mông Dao có chút không phục nói.
- Xin lỗi, anh chính là một tục nhân, không có chủ nghĩa lý tưởng như vậy. Anh muốn lên giường với em, đó là bởi vì anh thích em. Em hắn nên cảm thấy vui vẻ mới đúng.
Trương Vĩ cười nói.
- Đồ lưu manh, thật là vô si, chính anh ăn cơm đi.
Mặt Lý Mông Dao đỏ bừng, đứng lên khỏi chỗ ngồi, hờn dỗi nói một tiếng.
- Anh đưa em về. Trương Vĩ vừa cười vừa nói.
Chương 1090: Tâm sự (2) - Không cần, đỡ phải nghe những yêu cầu vô lý của anh.
Lý Mông Dao không chút lưu tình nói.
- Cái gì gọi là yêu cầu vô lý. Anh bây giờ là bạn trai của em, sau này sẽ là chồng em. Anh nếu không muốn lên giường với em đó mới chính là không chịu trách nhiệm với em, đó mới là có ý đồ khác với em. Em cảm thấy thế nào?
Trương Vĩ cười nói.
- Ngụy biện!
Lý Mông Dao ngoảnh mặt sang một bên, cố ý không nhìn vào Trương Vĩ, nói.
- Nếu như anh cho em lựa chọn, em hi vọng là anh thích con người em, hay là hi vọng anh thích gia thế của em? – Trương Vĩ vừa nói, vừa đem Lý Mông Dao quay về chỗ ngồi, nói.
- Em đương nhiên hi vọng anh thích con người em. Lý Mông Dao trầm tư chốc lát, nói.
- Vậy không phải đúng rồi sao? Anh muốn lên giường với em, chính là muốn hoàn toàn có được em, không phải là biểu hiện thích con người em sao? Trương Vĩ cười nói.
- Nói bậy, anh nói căn bản không phải là tình yếu mà là thỏa mãn tự dục của bản thân.
Lý Mông Dao trừng đôi mắt dễ thương liếc nhìn Trương Vĩ nói.
- A, vậy em nói cái gì là tình yêu?
Trương Vĩ hỏi ngược lại.
- Tình yêu chân chính, đều không phải là ham muốn sắc đẹp của nữ nhân mà là thích nội tâm của nữ nhân đó. Người yêu nhau chỉ có tâm linh chạm vào nhau mới có thể sinh ra tình yêu chân chính. Lý Mông Dao nở nụ cười, lộ vẻ mơ ước, nói.
- Bảo bối, anh thấy em quá ngốc rồi. Cái gì là vẻ đẹp nội tâm, cái gì là chạm vào tâm linh, em có thể thấy được, sờ được sao?
Trương Vĩ Trên mặt Trương Vĩ lộ ra một tia châm chọc, Ở nói.
– Phụ nữ thông minh đều giỏi về lợi dụng ưu
thế của mình, tỷ như, phụ nữ có tiền liền ăn mặc 4 lộng lẫy một chút, phụ nữ xinh đẹp ăn mặc mĩ lệ = một chút, như vậy mới có thể hấp dẫn được đàn
ông. Mà phụ nữ không có tiền, lại không xinh đẹp, để lộ ra ưu thế của mình mới nói đến vẻ đẹp nội tâm không nhìn thấy được, không sờ được. Đạo lý đơn giản như vậy em còn chưa rõ sao?
-
Vậy, anh nghĩ tâm hồn của em không đẹp
sao?
Đôi mắt đẹp của Lý Mông Dao chăm chú nhìn vào Trương Vĩ nói.
- Tính tình em cao ngạo như vậy, lại thích đùa giỡn tính tình tiểu thư, thật sự không biết tâm hồn em đẹp ở chỗ nào?
Trương Vĩ cười nhạo nói.
- Anh còn dám cười. Nếu anh thấy tôi không tốt, sao còn muốn đến với tôi.
Lý Mông Dao chất vấn.
- Không phải là em đang nói nhảm sao? Em rất xinh đẹp, lại hay tự ái, phụ nữ như thế mới hợp làm vợ, anh đốt đèn lồng còn tìm không được ấy chứ.
Trương Vĩ nói.
- Vậy sao anh yêu em? Lý Mông Dao thử dò xét nói.
- Chưa nói tới yêu, con người anh cũng không quá tin vào tình yêu. Anh đối với em càng nhiều hơn chính là muốn chiếm làm của riêng
Trương Vĩ suy tư chốc lát, nói thật.
- Muốn chiếm làm của riêng! Lời này mà anh cũng nói được. Tôi không phải là đồ vật, anh không cảm thấy như vậy là vũ nhục tối sao?
Lý Mông Dao nghiệm mặt, có chút bất mãn nói.
- Dao Dao, em không hiểu. Đàn ông có nguyện ý sống cả đời với phụ nữ hay không, phần lớn không phải dựa vào tình yêu mà chính là vì lòng tham muốn giữ lấy này.
Trương Vĩ nói.
- Nói bậy, anh căn bản là ngụy biện. Lý Mông Dao trách cứ.
Điều anh nói không phải là ngụy biện, là chân lý.
Trương Vĩ cười lạnh một tiếng, nói:
- Thứ gọi là tình yêu này, đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Những kẻ luôn mồm nói là kết hôn vì tình yêu rất nhiều người không lâu sau liền ly hôn. Bởi vì thứ gọi là tình yêu này không đáng tin, cũng không ai có thể nói rõ nó là cái gì, làm sao có thể giữ gìn được lâu dài.
- Anh nói những điều này không sợ tôi sẽ chia tay anh sao? Lý Mông Dao thở phì phò nói.
- Người theo đuổi em nhiều như vậy, hơn nữa phần lớn đều rất ưu tú. Nếu em thật sự tin tưởng tình yêu cũng sẽ không đợi đến lúc anh xuất hiện.
Trương Vĩ nói.
ở trong xã hội cởi mở này, phần lớn những người phụ nữ có chút tư sắc, trước hai mươi tuổi đều đã từng có kinh nghiệm yêu đương. Loại giai nhân tuyệt sắc như Lý Mông Dao càng là có nhiều người theo đuổi, xếp hàng nối dài không hết.
Nhưng Lý Mông Dao lại chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, hoặc là trong lòng nàng có bệnh, hoặc là căn bản không tin tưởng tình yêu. Hơn nữa quan hệ của hai người vẫn không có tiến triển, Trương Vĩ cũng muốn thử kích thích đối phương một chút, nói không chừng có thể đánh vỡ cục diện bế tắc này.
- Anh căn bản là đang nói bữa. Em tin tưởng tình yêu. Lý Mông Dao nhỏ giọng thầm thì một câu nói là đang phản bác Trương Vĩ, không bằng nói là đang tự nói với mình.
- Dao Dao, đây là lần đầu tiên anh nói ra chuyện muốn quan hệ với em, phòng chừng trong lòng em cũng không có chuẩn bị, cho nên anh cũng không miễn cưỡng em. Nhưng mà lần sau em phải chuẩn bị sẵn sàng thật tốt.
Trương Vĩ cười nói.
- Có đồng ý quan hệ với anh hay không là tự 3 do của tôi, mặc dù anh là bạn trai của tôi cũng Z không có tư cách miễn cưỡng tôi. a Mặt Lý Mông Dao lạnh bằng, hung hăng trợn – mắt nhìn Trương Vĩ nói.
- Đừng nói lời như vậy với anh, chỉ cần em là bạn gái anh thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý, hiểu chưa?
Trương Vĩ bá đạo nói.
- Thật là một tên lưu manh, tôi phải về nhà. Lý Mông Dao nói.
- Anh đưa em về. Trương Vĩ ân cần nói.
- Không cần, tôi lái xe tới, không phiền đến anh.
Lý Mông Dao từ chối.
- Anh tiễn em đến bãi đỗ xe. Trương Vĩ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vỗ vỗ vai Lý Mông Dao nói.
-Ừm.
Lý Mông Dao nhẹ giọng trả lời một câu, sau đó, đứng dậy đi ra ngoài. Trương Vĩ đi theo bên cạnh Lý Mông Dao, đứng nhìn nàng ngồi lên xe rời đi.
-
Ai…
Thấy Lý Mông Dao ngồi xe rời khỏi, Trương Vĩ phát ra một tiếng cảm thán. Cô gái Lý Mông Dao này quá mẫn cảm, hơn nữa quan hệ yêu đương của hai người cũng không bền chắc cho nên Trương Vĩ cũng không định vận dụng quan hệ của đối phương.
Nếu như sau khi Quan Tử Long đưa ra yêu cầu thu mua cổ phiếu công ty, Trương Vĩ hẹn Lý Mông Dao và Quan Tử Long đi ăn một bữa cơm. Lúc biết được bối cảnh của Lý Mông Dao, Quan Tử Long này khẳng định không dám bức bách Trương Vĩ
Chương 1091: Quan Vân Thành (1)
Thế nhưng như vậy khó tránh khỏi làm nội tâm Lý Mông Dao
có chút khúc mắc, nghĩ rằng Trương Vĩ không có bản lĩnh,
trái lại dùng thân phận của – bạn gái để chối khéo, thậm
chí khiến quan hệ của a hai người xuất hiện vết rách.
Bất quá lần này Lý Mông Dao chủ động hẹn hò, ngẫu nhiên gặp hai người Quan Tử Long, dĩ nhiên sẽ bỏ đi khả năng cho là bị lợi dụng, Lý Mông Dao cũng không vì vậy mà hoài nghi.
Nhưng thật ra phản ứng kế tiếp của Quan Tử Long lại khiến Trương Vĩ có chút ngạc nhiên. Nếu đối phương vẫn khăng khăng một mực, Trương Vĩ không ngại dùng thế lực của tập đoàn Hồng Đỉnh cho đối phương một lần đả kích nặng nề.
Lúc Quan Tử Long rời khỏi nhà hàng, trong lòng vẫn thấp thỏm bất an. Vô luận thế nào Quan Tử Long cũng không nghĩ tới Trương Vĩ và Lý Mông Dao lại là bạn trai bạn gái, chuyện này trực tiếp khiến y bị loạn bố trí.
Dựa theo phương pháp trước đó của Quan Tử Long, một bên phải người đến đập phá công ty Trung Vĩ, tạo áp lực cho Trương Vĩ và Chu Bàn Tử, một bên lại lợi dụng quan hệ của cha mình để thu mua cổ phần của công ty Trung vĩ.
Nhưng mà Lý Mông Dao xuất hiện với bối cảnh và thân phận đó trực tiếp khiến cho phương pháp y định làm lúc trước bị rối loạn. Phó thư ký thị ủy thành phố Bắc Kinh là quan lớn cấp phó của tỉnh, tuyệt đối không phải một phó cục trưởng cục công an có thể sánh bằng.
Nếu Trương Vĩ là bạn trai của Lý Mông Dao, theo cách nghĩ của Quan Tử Long, Lý Mông Dao nhất định sẽ giúp đỡ Trương Vĩ, mà phụ thân của Lý Mông Dao cũng có thể sẽ can thiệp vào chuyện này. Nghĩ đến đây, Quan Tử Long bỗng cảm thấy cả người rét run.
Quan Tử Long suy nghĩ một lúc lâu, trực tiếp về đến nhà mình, chuẩn bị nói chuyện này cho phụ thân để tránh việc bị phụ thân của Lý Mông Dao
đột nhiên làm khó dễ tạo thành ảnh hưởng đối với – con đường làm quan của Quan Vân Thành,
Quan Tử Long đã chuyển ra ở riêng, trong nhà a họ Quan bình thường chỉ có hai người bảo mẫu, – thấy Quan Tử Long đã về liền hết sức ân cần mở cửa tiếp đón.
Quan Tử Long cũng không có hứng thú để ý đến bảo mẫu, chỉ phân phó hai người không nên quấy rầy, sau đó liền đi lên thư phòng ở tầng hai, bấm số điện thoại gọi cho phụ thân của y.
- Phụ thân, con là Tử Long.
Vừa có người bắt máy, Quan Tử Long liền nói.
sao?
- Tử Long, gọi cha gấp như vậy có chuyện gì
Trong điện thoại truyền đến thanh âm của một người đàn ông.
- Cha, hôm nay lúc nào cha trở về, con có chuyện quan trọng muốn thương lượng với cha một chút.
Quan Tử Long có chút vội vàng nói.
- Chuyện gì? Con cứ nói đi.
Quan Vân Thành nói.
- Cha, nói qua điện thoại không tiện, hay là đợi cha về rồi nói sau.
Quan Tử Long nói.
- Ừ, cho biết rồi, sẽ nhanh chóng trở về.
Quan Vân Thành khẽ ừ một tiếng, nói.
- Được, con ở thư phòng tầng hai chờ cha.
Quan Tử Long nói một câu, lập tức cúp điện thoại di động.
- Thằng nhóc này, vội vã gọi điện thoại cho mình như vậy chắc không có chuyện gì tốt!
Sau khi cúp điện thoại di động, Quan Vân Thành lẩm bẩm một câu.
Quan Vân Thành chỉ trầm tư chốc lát, càng nghĩ càng thấy có chuyện gì đó không đúng. Quan Tử Long rất ít khi gọi điện cho ông ta, càng rất ít chờ
ông ta ở nhà. Mà Quan Tử Long làm vậy nhất định – là đã gây ra họa.
- Đã lớn như vậy rồi còn không để ai sống yên ổn. – Quan Vân Thành thở dài một cái, lập tức đi ra a khỏi phòng làm việc, quay sang nói với thư ký bên
ngoài:
- Tiểu Ngô, gọi lão Lưu chờ tôi ở lầu dưới, tôi phải về nhà một chuyến.
- Vâng, cục trưởng, tôi sẽ báo cho tài xế Lưu. Anh chàng được gọi là Tiểu Ngô vội vàng nói.
- ừ. Quan Vân Thành lên tiếng, lập tức đi ra bên
ngoài.
- Quan cục trưởng, có cần tôi đi cùng ngài không?
Thư ký Tiểu Ngô hỏi.
- Không cần, cậu ở lại phòng làm việc đi, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.
Quan Vân Thành nói lại một câu sau đó vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng làm việc.
- Được, tôi nhớ rồi. Thư ký Tiểu Ngô lên tiếng, khom người nói.
Trong thư phòng nhà phó cục trưởng cục công an thành phố Bắc Kinh, Quan Tử Long đang ngồi trên chiếc salon cạnh góc tưởng, càng nghĩ càng thấy sốt ruột, dùng sức vỗ lên chân một cái, nói:
- Tiểu thư Mộng Dao lớn lên xinh đẹp như thế sao lại coi trọng tên tiểu tử Trương Vĩ kia được.
Trương Vĩ có tư cách gì làm bạn trai của nàng.
Quan Tử Long đã gặp Lý Mông Dao trong một buổi tiệc, từ sau khi gặp được Lý Mông Dao liền có một loại cảm giác như gặp được người trời, chỉ bất quá thân phận hai người quá mức chênh lệch, cảm thấy mình không xứng với Lý Mông Dao cho nên
mới không theo đuổi đối phương.
Bây giờ thấy một người đàn ông không bằng mình cư nhiên lại có được tình yêu của nữ thần
trong lòng, lòng đố kỵ của Quan Tử Long lại sinh – ra, thậm chí mơ hồ áp chế sợ hãi trong lòng.
- Kẽo kẹt… . Nhưng vào lúc này, cửa thư phòng đột nhiên mở – ra, Quan Tử Long quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một 2 người đàn ông trung niên đi đến, chính là phụ thân
Quan Vân Thành của Quan Tử Long.
Quan Vân Thành ăn mặc một thân đồng phục cảnh sát, thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính, khí thế mười phần, hai tròng mắt trừng lên khiến cho người ta có một cảm giác như kim cương nộ mục.
- Cha, ngài đã trở về. Lúc thấy phụ thân, Quan Tử Long vội vàng chạy đến nghênh đón, nói.
- Nói đi, tiểu thư người tìm cha gấp như vậy có phải là lại gặp phải chuyện gì hay không?
Quan Vân Thành trừng mắt chất vấn.
- Cha, đúng là gặp một chút phiền toái. Trên phương diện làm ăn gặp một đối thủ cạnh tranh. Ngay từ đầu con tưởng là đối phương không có bối cảnh gì, sau mới biết bạn gái đối phương là con gái phó thư ký thị ủy thành phố Bắc Kinh Lý Quang Diệu.
Quan Tử Long thở dài một cái, nói.
- Rốt cục là có chuyện gì xảy ra, con nói rõ ràng cho cha, có phải là con sử dụng thủ đoạn phi pháp không?
Sau khi nghe con trai nói, Quan Vân Thành không nhịn được nhướng mày, nói.
Nếu như chỉ là đối thủ cạnh tranh, cho dù bối cảnh của đối phương thâm hậu cũng không cần phải lo lắng như vậy. Hơn nữa căn cứ vào lý giải của Quan Vân Thành, tay chân của con trai mình nhất định không sạch sẽ, chưa nói tới chuyện tranh đấu giữa thương nhân với nhau.
Chương 1092: Quan Vân Thành (2) - Một đoạn thời gian trước con có coi trọng 2 một công ty môi giới, công ty môi giới kia phát 6 triển không tồi. Con để người bên cạnh điều tra một – chút, chuẩn bị mua một ít cổ phần của công ty kia. = Không nghĩ tới lúc đàm phán với chủ tịch của công
tư kia, đối phương lại không có ý đồ bán ra, sau đó con liền tìm vài người bạn đến cửa hàng của họ kiếm chuyện để thúc đẩy việc đối phương nhượng lại cổ phần công ty cho con.
Thấy phụ thân có chút tức giận, Quan Tử Long biết tính nghiêm trọng của chuyện này, không dám giấu diếm bất cứ chuyện gì.
- Tiểu tử ngươi chỉ biết gây sự, không biết cái gì gọi là sơn, nhân ngoại hữu nhân sao? Con nghĩ cha con có thể lấy thúng úp voi à?
Quan Vân Thành mắng to một tiếng, nói.
- Cha, con biết sai rồi, con cũng không sợ bị ngài đánh chửi, chỉ sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của cha.
Quan Tử Long tỏ vẻ hối lỗi, nói.
- Con biết sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của cha, sau này làm chuyện gì cũng phải khiêm tốn một chút.
Quan Vân Thành hừ lạnh một tiếng, nói.
- Cha, con biết rồi, sau này con nhất định sẽ sửa.
Quan Tử Long hứa hẹn.
- Chủ tịch kia tên là gì, con xác định con gái của Lý thư ký đang yêu đương với hắn sao?
Quan Vân Thành hỏi.
- Tên của người đó gọi là Trương Vĩ, chính mồm con gái Lý thư ký nói cho con biết, con nghĩ chắc là thật.
Quan Tử Long nói.
- Nếu con gái Lý thư ký đã chính miệng thừa
nhận, vậy hắn là không có vấn đề gì. Quan Vân Thành lẩm bẩm một cầu, liền đổi a giọng nói: – Công ty kia gọi là gì, sao con lại đắc tội với người tên Trương Vĩ kia? Có phát sinh xung đột – chính diện gì không?
- Công ty kia gọi là công ty Trung Vĩ, con chỉ mới phái người đến đập phá cửa hàng công ty, hơn nữa là âm thầm phái người làm. Con đoán rằng hắn cũng không biết chuyện này, hơn nữa còn và hắn cũng chưa từng có xung đột chính diện.
Quan Tử Long nói.
- Hừ, đừng nghĩ ai cũng là kẻ ngu. Con cho là người ta không biết thì người ta thật sự không biết sao? Nếu như Lý thư ký muốn tra ra chuyện này không phải chỉ cần một câu nói thôi sao?
Trên mặt Quan Vân Thành lộ vẻ châm chọc, dạy do.
- Cha, ngài đừng giáo huấn con nữa, chuyện này có ảnh hưởng gì với ngài hay không? Lý thư ký thế nhưng là lãnh đạo chủ chốt, nếu ông ta cho ngài một cước thì có ảnh hưởng gì đến địa vị của ngài ở cục công an không?
Quan Tử Long hỏi.
- Haiz…
Nghe được lời của con trai, Quan Vân Thành thở dài một tiếng, hơi nhắm mắt trầm tư, qua một lúc lâu mới chậm rãi nói:
- Nếu như chuyện đúng như con nói, chỉ cần con không gây phiền phức với Trương Vĩ nữa, chỉ cần cha chủ động nhận sai với Lý thư ký, Lý thư ký cũng sẽ không làm khó cha. Lý thư ký là người có khí phách lớn, là người có chí hướng, sẽ không vì chuyện này mà trở mặt. Huống chi đối phương sắp là con rể của Lý thư ký, Lý thư ký cũng không