Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1080: Nhập cổ (1)
- Con mẹ nó, mày đừng có dọa bố, sau lưng bố cũng có người, đừng tưởng rằng bọn mày có tiền thì ngon. Chỉ cần bọn mày còn ở Triều Khu này thì – bố vẫn có biện pháp thu thập bọn mày, càng đừng 2 hòng được an an ổn ổn mở công ty kiếm tiền.
Long ca đứng dậy khỏi ghế salon, chỉ vào hai người Chu Bàn Tử và Trương Vĩ la mắng.
- Long ca, anh đừng nóng! Chúng tôi chỉ nói đùa với anh mà thôi, nếu anh muốn một ức thật chúng tôi cũng không có nhiều tiền như vậy cho anh!
Trương Vĩ cười nói.
- Coi như tiểu tử ngươi biết nói tiếng người, chỉ cần bọn mày ngoan ngoãn giao tiền ra cho tao, chuyện này coi như không có gì.
Long ca nói.
- Long ca, anh nói sau lưng anh có người, có thể giới thiệu cho chúng tôi được không. Mọi người liền có thể kết giao bằng hữu.
Trong mắt Trương Vĩ lóe lên một đạo kim quang, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, nói.
- Thôi đi, muốn tạo giới thiệu nào có dễ dàng như vậy, mày chỉ cần biết người sau lưng tao là người này không thể chọc nổi là được rồi.
Vẻ mặt Long ca khinh thường nói.
Ngay lúc Long ca nói chuyện, Trương Vĩ đã sử dụng thuật đọc suy nghĩ, phát hiện chỗ dựa vững chắc mà Long ca này nói đến chính là phó cục trưởng cục công an Triều Khu. Bất quá điều khiến Trương Vĩ có chút ngoài ý muốn là sở dĩ Long ca đến quấy rối công ty Trung Vĩ cũng là do phó cục trưởng này chỉ thị.
Phó cục trưởng này tên là Phí Đại Bảo, Trương Vĩ thật sự không nhớ rõ mình có quen biết đối phương không, cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà đối phương lại cố ý để Long ca này đến vơ vét tài sản của mình.
Bất quá có một điều Trương Vĩ có thể xác định là Long ca này nhờ có Phí Đại Bảo làm chỗ dựa cho nên mới dám không chút kiêng kỵ gì đến vơ vét tài sản của mình, điều này cũng bởi vì y không sợ cục công an chế tài.
- Kiến Phát, lấy mười vạn đồng đến đây, giao cho Long ca.
Trương Vĩ phân phó.
- Vâng.
Vương Kiến Phát lên tiếng, sau đó liền mang theo một cái túi đặt trước mặt Long ca.
- Hừ, coi như tiểu tử ngươi thức thời, sau này nhớ kỹ tháng nào cũng phải đưa, bằng không cửa hàng này của mày đừng nghĩ đến chuyện tiếp tục kinh doanh.
Long ca lấy túi tiền ném sang một bên cho đàn em, sau đó mang theo hai tên đàn em ra ngoài.
- Huynh đệ, anh nghĩ thế nào?
Thấy Long ca đã đi ra ngoài, Chu Bàn Tử ở một bên hỏi.
Trước tiên ổn định đối phương sau đó tìm người điều tra y, tiếp đó nghĩ biện pháp thu thập đối phương.
Trương Vĩ nói.
- Ừ, cũng được, xem dáng vẻ tên kia không có gì sợ hãi, chắc là có chút địa vị.
Chu Bàn Tử khẽ gật đầu nói.
- Bàn ca, cũng lâu rồi chúng ta không gặp nhau, trưa nay chúng ta cùng ăn cơm nhé.
Trương Vĩ đề nghị.
- Được, hạng mục của công ty Bách ức đã làm xong một tòa nhà, anh còn đang định nói với chú chuyện mặt đầu mua bán đây.
Chu Bàn Tử cười nói.
- Đi, chúng ta đặt phòng nào đó vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Trương Vĩ vừa cười vừa nói.
-
Ting ting ting. . .
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một hồi chuông điện thoại vang lên, Đặng Hữu Tài vội lấy điện thoại di động của mình ra, có chút ngượng ngùng
nói:
- Chủ tịch Trương, chủ tịch đổng, thật xin lỗi tôi đi nghe điện thoại một chút.
- Không sao, đi thôi. Trương Vĩ khoát tay áo, lơ đễnh nói.
Đặng Hữu Tài gật đầu trả lời một câu, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc tổng giám đốc, nhấn nút trả lời nói:
- A lô. Tôi là Đặng Hữu Tài.
- Đặng tổng vẫn khỏe chứ, tôi là Quan Tử Long, không biết anh còn nhớ không?
Một người đàn ông nói trong điện thoại.
- A, hóa ra là Quan công tử, anh tìm tôi có chuyện gì không?
Đặng Hữu Tài nghi ngờ nói.
- Tôi muốn gặp chủ tịch của các anh một chút để nói chuyện thu mua công ty Trung Vĩ, thế nhưng lại không biết cách nào liên lạc với đối phương cho nên hi vọng anh có thể dẫn tiến một chút.
Quan Tử Long nói.
- Quan công tử, sợ rằng chuyện này không tốt lắm. Chủ tịch chúng tôi từ trước đến nay chưa hề đề cập đến chuyện muốn bán công ty.
Đặng Hữu Tài có chút khó khăn nói.
- Hắn chưa từng nói không có nghĩa là hắn không muốn bán ra. Tôi chỉ muốn anh chuyển lời một chút mà thôi, cũng không phải bảo anh quyết định thay hắn.
Quan Tử Long có chút không vui nói.
- Được rồi, để tôi nói một câu với chủ tịch, thế nhưng đối phương có muốn gặp anh hay không thì tôi cũng không dám đảm bảo.
Sau khi trầm mặc một lát, Đặng Hữu Tài miễn cường đáp ứng.
- Vậy là được rồi. Anh chỉ cần đến hỏi là được, hắn có đồng ý hay không thì lại là chuyện khác.
Quan Tử Long cười nói.
- Được, anh chờ một chút. Đặng Hữu Tài trả lời một câu, lập tức cúp điện thoại di động.
Tiệc rượu lần trước, Đặng Hữu Tài cố ý hỏi thăm một chút về thân phận của Quan công tử này, đối phương lại là con trai của phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố Bắc Kinh. Khi biết tin tức này, Đặng Hữu Tài không khỏi kêu lên một tiếng sợ hãi.
Cho nên đối với thỉnh cầu của vị Quan công tử này, Đặng Hữu Tài không dám cự tuyệt, rất sợ không may đắc tội đối phương, đến lúc đó ông ta có hối hận cũng không kịp nữa.
Đặng Hữu Tài sửa sang lại suy nghĩ của mình một chút, sau đó quay lại phòng làm việc của tổng giám đốc, cười trừ với Trương Vĩ và Chu Bàn Tử. Bất quá nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.
- Chủ tịch Trương, chủ tịch Chu, có chút chuyện muốn nói với hai vị, nhưng lại sợ mạo phạm đến hai vị.
- Đặng tổng, anh có chuyện gì cứ nói đi,
không sao.
Về mặt Trương Vĩ hòa khí nói.
- Được, chủ tịch Trương, chuyện là mấy ngày a trước, tôi có tham gia tiệc rượu của một người bạn. – Trong tiệc rượu gặp phải một người gọi là Quan = Tử Long, y cư nhiên đưa ra yêu cầu muốn thu mua
lại công ty Trung Vĩ chúng ta.