Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1093: Âm thầm điều tra (1)
Từ lúc Trương Kỳ về tới Bảo Thành Thị, một mực thuyết phục
Lưu Quế Hoa đến thành phố Bắc Kinh chữa bệnh, chỉ là Lưu
Quế Hoa người này trời – sinh tính tình cố chấp, bởi vì sợ
tốn tiền, sống chết không chịu trở lại thành phố Bắc Kinh.
Trương Kỳ cũng không tiện nói ra quan hệ của mình và Trương Vĩ cho nên vẫn phải ở lại Bảo Thành Thị, tận tình khuyên nhủ Lưu Quế Hoa, dĩ nhiên là không thể bận tâm đến chuyện của công ty Bách Ức và công ty Trung Vĩ.
Cho nên lúc không có Trương Kỳ phụ tá, Trương Vĩ chỉ có thể tự thân trở lại cao ốc Lục Châu, hỏi xem tình hình hoạt động của công ty Trung Vĩ và công ty Bách Ức, ngồi trong phòng làm việc nghe Chu Cuồng Sinh báo cáo.
- Chu tổng, gần đây công ty Bách Ức phát triển thế nào? Bên công trường có khả năng hoàn công đúng hạn không?
Trương Vĩ ngồi trên ghế ông chủ, nhìn Chu Cuồng Sinh ngồi đối diện, hỏi.
- Xin Trương tổng yên tâm, tình hình hoạt động của công ty tất cả đều bình thường, công trình cũng có thể bàn giao đúng hạn.
Chu Cuồng Sinh nói.
Vậy là tốt rồi, còn chuyện gì muốn báo với tôi không?
Trương Vĩ hỏi.
- Quả thực có một việc muốn thương lượng với anh. Bởi vì có một tòa nhà sắp được hoàn công cho nên muốn đăng thông báo tiêu thụ lên báo, không biết chủ tịch Trường định bán hay là cho thuê, muốn thương lượng với một đại lý môi giới chuyên nghiệp hay là tự mình thành lập một đội tiêu thụ?
Chu Cuồng Sinh hỏi.
- Ừ.
Trương Vĩ nhẹ giọng trả lời một câu, khẽ gật đầu nói rằng:
õ – Trương tổng, cả hai phương án này đều có ưu khuyết. Nếu như ngài hỏi ý kiến của tôi thì tôi a cảm thấy tự thành lập một đội tiêu thụ sẽ thích hợp – hơn, cũng có thể khiến cho công ty chúng ta tăng thêm chút lợi nhuận.
- Ừ, Chu tổng đề nghị rất đúng trọng tâm. Trương Vĩ thuận miệng trả lời một câu, sau đó trầm tư chốc lát nói:
- Như vậy đi, anh thông báo tuyển dụng một tổng giám đốc tiêu thụ, yêu cầu có kinh nghiệm tiêu thụ bán hoặc cho thuê phòng ốc. Bếu như nhân viên tiêu thụ không đủ có thể tạm điều từ bên công ty Trung Vĩ một ít.
- Được, Trương tổng, lát nữa tôi sẽ sắp xếp xong.
Chu Cuồng Sinh khẽ gật đầu xác nhận, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nói:
- Chủ tịch Trương, nếu không có chuyện gì khác thì tôi không quấy rầy ngài làm việc nữa.
- Được, anh ra ngoài trước đi.
Trương Vĩ thuận miệng lên tiếng, sau đó nhìn theo Chu Cuồng Sinh rời khỏi phòng làm việc.
- Cốc cốc cốc… Ngay sau khi Chu Cuồng Sinh mới đi ra không lâu, ngoài phòng làm việc của Trương Vĩ lại vang lên tiếng gõ cửa, Trương Vĩ ngẩng đầu lên nói:
- Mời vào.
- Kẽo Kẹt…
Cửa phòng bị người đẩy ra, một thiếu phụ xinh đẹp tầm hơn hai mươi tuổi tiến vào, thân thể đẫy đà
- Quản lý Vương, hôm nay tìm tôi có việc gì?
Thấy Vương Mẫn đi đến, trên mặt Trương Vĩ lộ ra nụ cười sau đó từ ghế ông chủ đứng lên, ngồi sang ghế salon bên cạnh.
- Trương tổng, tôi có chút công việc muốn báo cáo với anh. Vương Mẫn vuốt ve mái tóc một chút, dịu dàng nói.
- Đừng đứng đó nữa, lại ngồi ghế sô pha đi. Trương Vĩ vừa cười vừa nói.
- Được.
Vương Mẫn gật đầu lên tiếng, sau đó đi đến ghế sô pha. Đang chuẩn bị ngồi bên cạnh Trương Vĩ thì Trương Vĩ lại đưa tay phải ra, nắm lấy bàn tay mềm mại thon thả sau đó trực tiếp kéo vào lồng ngực của mình, mà bờ mông cao, đấy đà của Vương Mẫn lại ngồi xuống đùi của Trương Vĩ.
- Trương tổng, nơi này là phòng làm việc công ty, anh không thể làm thế được, bị người khác thấy sẽ không tốt.
Vương Mẫn bị Trương Vĩ ôm trong lòng, gương mặt tươi cười hiện lên một đám mây hồng, nhẹ nhàng giãy dụa thân thể mềm mại chuẩn bị thoát khỏi ma trảo của Trương Vĩ.
- Không sao, nếu có người muốn vào tự nhiên sẽ gõ cửa trước.
Trương Vĩ cười khẽ một tiếng, sau đó hai tay bắt đầu giở trò, lục lọi mấy bộ vị nhạy cảm của Vương Mẫn.
- Trương tổng, bây giờ là thời gian làm việc, em đến để báo cáo công việc cho anh.
Vương Mẫn hờn dỗi nói một câu.
- Lúc tan làm, anh có thể làm vậy đúng không.
Trương Vĩ vừa nói, vừa sờ soạng thân thể mềm
mại của Vương Mẫn.
- Như vậy đi, người ta vừa học xong hai món ăn, đang muốn tìm người đánh giá một phen. Nếu
Trương tổng có thời gian thì tối nay em làm cho – anh ăn.
Vương Mẫn cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì nói.
- Được, một lời đã định.
Nghe Vương Mẫn nói, trên mặt Trương Vĩ lộ ra nụ cười, sau đó vỗ vỗ ngực Vương Mẫn một cái, lúc này mới buông thân hình thon thả của Vương
Mân ra.
- Trương tổng, anh thật đáng ghét, vạn nhất có người tiến đến, vậy anh muốn em phải sống thế nào? Vương Mẫn thoát khỏi ma trảo của Trương Vĩ, cố ý ngồi trên một chiếc ghế salon khác, vỗ vỗ bộ ngực đầy đà, nũng nịu nói.
- Nếu thật có người không có mắt như vậy, anh đã sớm sa thải đối phương rồi. Trương Vĩ cười trả lời một câu, đổi giọng hỏi:
- Được rồi, hôm nay em tới tìm anh có chuyện gì không?
- Trương tổng, nghe nói anh muốn bán cổ phần công ty Trung Vĩ, là thật sao?
Vương Mẫn chớp chớp đôi mắt to quyến rũ, vẻ mặt ân cần hỏi han.
- Đúng, Đặng tổng nói cho em biết à? Trương Vĩ nhướng mày nói.
- Ù Vương Mẫn nhỏ giọng trả lời một câu.
- Chuyện này trước tiên em không cần lo, cũng không cần phải có gánh nặng trong lòng, hết thảy đều nằm trong tầm khống chế của anh.
- Như vậy đi, người ta vừa học xong hai món 7 ăn, đang muốn tìm người đánh giá một phen. Nếu
Nghe Vương Mẫn nói, trên mặt Trương Vĩ lộ ra nụ cười, sau đó vỗ vỗ ngực Vương Mẫn một cái, lúc này mới buông thân hình thon thả của Vương Mẫn ra.