Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1099: Mưu tính (2)
- Ba, tổ phụ bảo vệ ghế chủ tịch có tỷ lệ thành công bao lớn, có đối thủ cạnh tranh cường đại gì không?
Trương Vĩ trên mặt lộ ra vẻ ân cần, hỏi.
- Trương gia chúng ta có mười tám phần trăm cổ phần tại tổng công ty của Hồng Đỉnh tập đoàn, có thể nói là cổ đông lớn nhất của Hồng Đỉnh tập đoàn, hơn nữa công thêm một số cổ động giao hảo với Trương gia, muốn bảo vệ ghế chủ tịch Hồng Đỉnh tập đoàn, hi vọng vẫn rất lớn.
Trương Bình Hoa trên mặt lộ ra một chút vẻ tự hào, lập tức lại phân tích nói:
- Nếu như nói đối thủ cạnh tranh trong tuyển cử Hội đồng quản trị, vậy coi như thuộc về Tô gia và Vệ gia trong Hồng Đỉnh tập đoàn rồi. Trong đó Tô gia có 10% cổ phần của tổng công ty, Vệ gia có 11% cổ phần. Người hai nhà này trước kia đều cạnh tranh qua chức chủ tịch, xem ra lần này cũng sẽ không bỏ qua.
- À, thì ra là như vậy.
Trương Vĩ đáp.
- Nhưng mà, con cũng không cần lo lắng quá mức. Tổ phụ của con có uy vọng rất cao tại Hồng Đỉnh tập đoàn, vẫn rất nắm chắc bảo vệ thành công ghế chủ tịch.
Trương Bình Hoa nói.
- Con biết rồi.
Trương Vĩ nói.
- Ừ, vậy con hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai ba giới thiệu cho con một số cổ đông của tổng công ty. Bọn họ mới là người chủ trì chân chính của Hồng Đỉnh tập đoàn.
- Tốt, vậy con đi nghỉ trước đây.
Trong phòng khách một biệt thự sang trọng ở Hong Kong, trên ghế sa lon có hai người ngồi nói chuyện, một người trong đó là lão giả chừng bảy mươi tuổi, tóc nhuộm đen nhánh, không có một chút tóc trắng, thân hình cao lớn, khỏe mạnh.
Một người khác là trung niên nam nhân đại khái năm mươi tuổi. Nam nhận mặt trăng không rẫu, quần áo hoa lệ, cử chỉ nho nhã, ăn nói khôi hài, lúc còn trẻ nhất định là một mỹ nam tử.
Hai người mà không phải là ai khác, chính là đại cổ đông thứ hai của Hồng Đỉnh tập đoàn Vệ Tử Phu, cùng với đại cổ đông thứ ba Tô Mục. Hai người sở dĩ tù chung một chỗ nói chuyện, cũng đồng dạng là vì thọ yến của Trương Khôn Trung.
- Vệ lão, tôi vừa cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy để đạt được mục đích một cách ổn thỏa, ngày mai ta còn phải tham gia một chút thọ lễ của Trưởng lão, ít nhất phải nhìn một chút xem cổ đông
nào đầu đối phương.
Tô Mục nói.
- Ừ, cẩn thận sẽ khiến cho thuyền vững vạn năm, ta và anh hai nhà cổ phần cộng hết lại, tuy rằng đã vượt qua Trương gia, thế nhưng ưu thế này cũng không quá lớn, chủ yếu nhất vẫn là cổ đông ủng hộ của song phương ít hay nhiều.
Vệ Tử Phu gật gật đầu nói.
- Đúng vậy, chuyện hai nhà chúng ta liên thủ này, vẫn tận lực không nên bị Trương gia hiểu được, nếu không sẽ khôgn tránh khỏi phiên toái không cần thiết.
- Cái này tôi dĩ nhiên hiểu được. Trưởng lão đầu cũng không phải là một cái đèn cạn dầu, nếu không cũng không có khả năng một mực chiếm đoạt vị trí chủ tịch.
Vệ Tử Phu thở dài một cái, noi.
Vệ Tử Phu và Trương Khôn Trung tuổi tác tương đương, hai người có thể nói là tranh đấu cả đời, thế nhưng Vệ Tử Phu vẫn luôn bị đối phương vượt lên trước một bậc, trong lòng uất ức có thể tưởng tượng được.
Mà hai vị gia chủ của hai gia tộc, cổ đông của tập đoàn, lại trong vòng một ngày tụ tập hai lần, có thể thấy được trình độ coi trọng của bọn họ đối với chuyện này là như thế nào.
Vệ Tử Phu trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, đề nghị.
- Tốt, nếu Vệ lão đã lên tiếng, tôi là kẻ tiểu bối như thế này tự nhiên không có ý kiến, xem ra hai đứa bé kia cũng rất cao hứng.
Tô Mục cười nói.
- Tôi đoán chừng, Trưởng lão đầu cho dù là nghĩ muốn nát đầu, cũng không nghĩ tới hai nhà ta sẽ liên thủ. Chỉ cần hai nhà tôi và anh có thể đoàn kết lại, nhất định có thể nắm được Hội đồng quản trị. Đến lúc đó Hồng Đỉnh tập đoàn sẽ lấy ý chí của chúng ta làm chủ rồi.
Vệ Tử Phu tràn đầy tự tin nói.
- Đúng vậy, qua nhiều năm như vậy hai nhà chúng ta một mực có chút hiểu lầm, nếu không vì hai đứa nhỏ đi lại với nhau, chỉ sợ thật là sẽ không lựa chọn liên hợp lại.
Trên mặt Tô Minh lộ ra một nụ cười quái dị.
- Tôi thực sự có chút không thể chờ đợi, muốn nhìn một chút coi, biểu tình của Trưởng lão đầu khi không được chọn sẽ như thế nào.
Vệ Tử Phu như là một đứa bé con thấy được món đồ chơi ưa thít, nói với vẻ rất khát khao.