Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1101: Tô Mục (2)
Trương Bình Sinh một bên nói, một bên làm – một dấu tay mời.
- Anh Bình Ninh, anh là chủ nhân đón khách, tôi cũng không dám phiền anh, tùy tiện an bài một con cháu vẫn bồi dần tôi đi gặp Trưởng lão là được.
Diệp Đông Đình khoát tay áo, liếc mắt quan sát, nói.
- Cũng được, hai nhà chúng ta đều là thế giao, tôi cũng không khách khí với anh Diệp nữa.
Trương Bình Sinh cười ha hả, quay đầu nói với hai người Trương Vĩ:
- Hai người các con không nhanh đến vấn an bác Diệp.
- Chào bác Diệp.
Hai người Trương Vĩ khom người nói.
- Tốt tốt.
Diệp Đông Đình cười lên tiếp, sau đó quan sát hai người, nói.
- Trung Văn, con đưa Diệp bá bá đi gặp tổ phụ một chút.
Trương Bình Sinh trầm ngâm chỉ chốc lát, nói.
- Vâng.
Trương Trung Vân vội vàng đáp trả lời một câu, làm một dấu tay mời, nói:
- Bác Diệp, mời ngài.
- Cậu chính là Trung Vân à, nhiều năm không gặp, đã lớn như vậy rồi.
Diệp Đông Đình vừa nói, vừa đi vào khách sạn.
Sau khi hai người Diệp Đông Đình đi vào khách sạn, Trương Bình Sinh cũng mang theo Trương Vĩ trở lại. Bất quá hai người vẫn đứng ở phòng khách khách sạn, chờ đợi tiếp đãi khách quý đến dự thọ
Sáng hôm nay, Trương Vĩ và Trương Trung Vân được an bài tiếp
khách, Trương Bình Sinh giao cho hai người một ít tư liệu,
trên đó đều là tin tức, ảnh – chụp một vài khách quý, đối
với Diệp Đông Đình này Trương Vĩ cũng có một chút hiểu
biết.
Bắt đầu từ thời tổ phụ của Diệp Đông Đình đã có quan hệ mười phần thân mật với Trương gia, mà phụ thân của Diệp Đông Đình cũng là phụ tá đặc lực của Trương Khôn Trung. Đương nhiên Trương gia cũng chưa từng bạc đãi Diệp gia.
Ngay lúc Trương Vĩ đang cúi đầu trầm tư, một bảo vệ áo đen lần thứ hai đi tới, nói nhỏ một câu bên tai Trương Bình Sinh. Sắc mặt Trương Bình Sinh không khỏi biến đổi, biểu tình thoạt nhìn có chút cổ quái.
- Trương Vĩ, theo ta ra ngoài xem một chút. Trương Bình Sinh nói một câu, sau đó đi nhanh về phía ngoài khách sạn.
-
Vâng.
Thấy biểu tình của Trương Bình Sinh hết sức cổ quái, trong lòng Trương Vĩ ít nhiều có chút ngoài ý
muốn, thế nhưng cũng không mở miệng hỏi mà là trực tiếp đi theo đối phương ra ngoài khách sạn.
Lúc hai người ra khỏi khách sạn, liền thấy một chiếc xe kiệu màu đen đang đỗ lại, một người đàn ông trung niên bước ra từ trong xe. Người đàn ông này mặt trắng không râu, quần áo hoa lệ, cử chỉ nho nhã, chính là đại cổ đông Tô Mục của tập đoàn Hồng Đỉnh.
- Ha ha ha, anh Bình Sinh, đại thọ bảy mươi của Trưởng lão, chúc mừng chúc mừng nha.
Tô Mục cười ha ha một tiếng, chắp tay, nói.
- Anh Tô đại giá quang lâm, không kịp đón tiếp từ xa.
Trương Bình Sinh khách khí nói.
- Không dám, nếu anh Bình Sinh không ngại, – tôi đã cảm thấy hài lòng rồi, cũng không dám yêu
cầu cao xa. Tô Mục cười trêu ghẹo nói.
- Anh Tô nói đùa, anh vốn chính là khách quý Trương gia tối mời tới, làm sao lại ghét bỏ được.
Khách mời của Trương gia đến tham dự thọ yến, y theo như thân phận và địa vị của Tô Mục dĩ nhiên cũng phải gửi một phần thiếp mời. Chỉ bất quá Trương gia và Tô gia vẫn có quan hệ cạnh tranh, người Trương gia không ngờ đối phương lại đến đây, cho rằng tối đa cũng chỉ gửi đến một phần lễ vật mà thôi.
Đương nhiên, loại ước ao này Trương Bình Sinh cũng không dám biểu lộ mà giấu tận sâu trong đáy lòng. Bây giờ Trương Khôn Trung trong an khang khỏe mạnh, nếu như ông ta có loại khuynh hướng và ngôn luận này chẳng phải là đang ngóng trông cha mình qua đời hay sao?
- Anh Tô công việc bận rộn, còn cố ý tới tham dự thọ yên, tôi thay mặt gia phụ cảm tạ anh Tô quan tâm.
- Anh Bình Sinh khách khí rồi. Hai nhà chúng ta tương giao hơn mươi năm, tôi là vãn bối tới chúc thọ cho Trưởng lão cũng là chuyện phải làm.
Vẻ mặt Tô Mục thành khẩn nói.
Nghe Tô Mục nói, Trương Bình Sinh không khỏi cười ha hả, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:
- Hừ, chồn đến chúc tết gà, tôi thấy anh không phải đến chúc thọ mà là đến tìm hiểu tình – hình Trương gia thì có.
Nghĩ tới đây, trong lòng Trương Bình Sinh không khỏi trở nên linh lợi. Tô Mục tới tham gia thọ yến của Trương gia, rất có thể là để tìm hiểu tin tức, nhìn xem cố đông nào của tập đoàn Hồng Đỉnh đến tham gia thọ lễ của Trương Khôn Trung, lại có cổ đông nào đầu phục Trương gia.
- Anh Tô, tổng tuyển cử ban giám đốc tập đoàn Hồng Đỉnh sắp tới, anh không dự định tranh chức chủ tịch một chuyến đấy chứ?
Trương Bình Sinh thử dò xét nói.
Sau khi nghe câu hỏi của Trương Bình Sinh, không riêng gì Tô Mục sửng sốt một chút, Trương Vĩ cũng lộ ra vẻ quan tâm. Trương Vĩ đã xem qua tài liệu và ảnh chụp của Tô Mục, cũng biết thân phận và bối cảnh của đối phương, đồng dạng cũng quan tâm đến việc tuyển cử chủ tịch tập đoàn.
- Ha hả, anh Bình Sinh coi trọng tôi rồi. Trưởng lão đức cao vọng trọng, lại là nguyên lão của tập đoàn Hồng Đỉnh, dĩ nhiên là thí sinh tốt nhất cho chức chủ tịch tập đoàn, tôi cũng không dám làm chuyện mất mặt xấu hổ vậy.
Tô Mục khoát tay áo, lộ ra bộ dáng lạnh nhạt.
Trương Vĩ đứng một bên quan sát, hắn phát hiện trong lúc Tô Mục nói chuyện, trong mắt lóe lên một đạo kim quang, biết đối phương nhất định là vừa nói dối, trong lòng cũng nổi lên một tia hiếu kỳ, muốn biết trong lòng kẻ được cho là một trong những ứng cử viên của chức chủ tịch rốt cục đang nghĩ gì?